- Thật sao? Nói vậy, ngươi hẳn là Tông chủ của Vân Thiên Tông phải không?
- Vãn bối chính là Tông chủ của Vân Thiên Tông, còn mong tiền bối không làm khó cho một tiểu phái như Vân Thiên Tông ta…
Thanh âm của Lý Mộ Uyển từ từ truyền đến, vẫn rất êm tai, đầy vẻ nhu nhược.
Triển Bạch hừ nhẹ một tiếng nói:
- Ta thật muốn nhìn mỹ nhân Tông chủ của Vân Thiên Tông rốt cuộc bộ dáng như thế nào!
Nói xong, tay phải hắn vươn lên, hướng về mây trắng giữa không trung, hung hăng chụp xuống.
Chỉ nghe rắc rắc mấy tiếng, mây trắng lập tức tan vỡ. Chẳng qua, sau khi tan ra lại nhanh chóng ngưng tụ lại lần nữa.
- Ah, Trận pháp này cũng có chỗ thần kỳ, không phải là do Vân Thiên Tông ngươi bố trí!
Ánh mắt Triển Bạch chợt loé lên.
- Tiền bối, trận pháp này là do Cự Ma Tộc vì bảo vệ cho sự an toàn của Vân Thiên Tông ta mà tự mình bố trí, mong tiền bối nể mặt Cự Ma Tộc, đừng tiếp tục làm khó chúng ta!
Lý Mộ Uyển than nhẹ, lại nói.
- Cự Ma Tộc…
Triển Bạch có chút trầm ngâm, ánh mắt loé lên, tay phải lại vung lên, đám trùng vân bốn phía lập tức ông một tiếng, gào thét xông lên, đánh tới.
Chỉ nghe từng trận âm thanh ca ca không ngừng vang lên từ chỗ mây trắng, thanh âm này ngày một lớn, cuối cùng gần như chỉ còn tiếng vù vù của trùng tử.
- Cự Ma Tộc thì đã sao? Dù đích thân Sất Hổ đến đây, cũng sẽ không vì Vân Thiên Tông mà trở mặt với ta!
Triển Bạch cười lạnh, tay phải lại xuất ra một trảo.
- Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, mây trắng tan tành, những tầng mây liên quan xung quanh cũng nhanh chóng tiêu tan. Một đạo sóng gợn vòng tròn bỗng nhiên tản ra, một đạo ánh sáng chợt loé lên từ trung tâm rồi biến mất.
Cùng với mây trắng tiêu tan, một loạt các toà lầu các làm từ linh thạch cực kỳ hoa lệ xuất hiện trước mặt Triển Bạch.
Những toà lầu các liên miên không dứt, nhìn không thấy giới hạn. Triển Bạch không khỏi thở sâu, hai mắt trừng lên. Hồi lâu sau, hắn cười vang nói:
- Vân Thiên Tông này cũng quả là giàu có, không ngờ sử dụng linh thạch để xây dựng. Quy mô như thế này tuy còn kém hơn tiên giới rất nhiều nhưng ở Chu Tước tinh này cũng ít gặp. Ha ha! Từ nay về sau, nơi này sẽ là của Triển Bạch ta.
Hộ sơn đại trận dễ dàng bị người ta phá vỡ, mọi người trong Vân Thiên Tông đều lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Triển Bạch bước chân tiến vào trong Vân Thiên Tông. Hơn trăm trượng bên người hắn đều là dày đặc trùng vân màu đen, gào thét liên miên, một ít nữ đệ tử có tu vi thấp của Vân Thiên Tông thậm chí suýt chút nữa bị doạ cho khóc lên.
Tay phải Triển Bạch chụp ra, mấy đệ tử của Vân Thiên Tông lập tức bị một bàn tay vô hình nắm lên. Chỉ thấy trong trùng vân lao ra một đám trùng tử, chúng xông tới, lập tức liên tục vang lên tiếng kêu thảm thiết. Trên người mấy tên đệ tử này lập tức phủ kín bởi vô số trùng tử, thậm chí một số đã chui được vào trong cơ thể.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết này vang lên trong tai của mọi người của Vân Thiên Tông khiến tâm can như bị xé rách.
- Dừng tay!
Lý Mộ Uyển lao ra, bay lên giữa không trung, bên cạnh nàng còn có mấy người. Sắc mặt mấy người này đều rất khó coi, nhìn chằm chằm vào Triển Bạch.
Triển Bạch cười ha hả, tay phải lại vung lên, tiếng kêu thảm thiết của đệ tử kia lại càng thê lương, chẳng qua chỉ trong chớp mắt, một đám trùng tử từ trong cơ thể mấy người chui ra, thân thể họ lập tức rũ xuống, không khác gì bộ xương khô, từ giữa không trung rơi xuống.
Sắc mặt Lý Mộ Uyển tái nhợt nhìn mấy tên đệ tử, khoé miệng ứa ra một tia máu tươi, thân mình run rẩy, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Triển Bạch đã chứa đầy vẻ oán độc.
Với tính tình của nàng mà dùng ánh mắt như thế để nhìn người khác thì thật sự là hiếm thấy.
- Quả nhiên hình thức có chút xinh đẹp, ngươi tên là gì?
Ánh mắt Triển Bạch đảo qua, dừng lại trên người Lý Mộ Uyển, nói.
Lý Mộ Uyển trầm mặc.
- Hả! Không nói sao? Đơn giản thôi!
Triển Bạch cười một tiếng, tay phải vung lên, trùng tử bốn phía quanh thân hắn lao xao, khoách tán ra, gần như đem cả Vân Thiên Tông bao vây bên trong.
Chỉ cần Triển Bạch phất tay, đám trùng tử này sẽ lập tức lao xuống, phàm là gặp sinh vật sống sẽ lập tức cắn nuốt. Tuy những trùng tử này chỉ lớn bằng ngón tay cái nhưng ánh mắt đều lộ ra vẻ khát máu.
Nếu nhìn kỹ có thể phát hiện ánh mắt của chúng và Triển Bạch cũng không khác gì nhau.
- Dừng tay… Ta tên là Lý Mộ Uyển…
Một cảm giác nhục nhã dâng lên từ đáy lòng Lý Mộ Uyển. Không còn cách nào khác, nàng không thể trơ mắt nhìn những đệ tử của Vân Thiên Tông vì nàng mà phải bỏ mình.
Tuy từ nhiều ngày trước, những môn hạ đệ tử của Vân Thiên Tông đã bắt đầu phân tán nhưng cuối cùng cũng có đến mấy nghìn người kiên trì ở lại. Những người này ở lại là vì đã xem Vân Thiên Tông như gia đình của chính mình, cam tâm tình nguyện chiến đấu một trận, dù phải chết cũng không hối hận.
Thậm chí đám người Liễu Phỉ và Tống Thanh, cùng với hai vị Nguyên Anh hậu kỳ đại trưởng lão cũng lựa chọn ở lại.
- Tiền bối có yêu cầu gì, mời nói!
Một Nguyên Anh hậu kỳ đại trưởng lão tóc bạc trắng tiến lên phía trước, chắn trước người Lý Mộ Uyển, nhìn Triển Bạch, chậm rãi nói.
Ánh mắt Triển Bạch loé lên, nhìn chằm chằm vào lão nhân, khinh miệt nói:
- Yêu cầu? Yêu cầu của ta rất đơn giản, giết hết các ngươi, lấy đi đan dược, đem nơi này phong ấn lại, biến thành tẩm cung của ta… Về phần ngươi, gọi là Lý Mộ Uyển phải không? Không tồi, hình thức cũng có chút xinh đẹp, vậy hãy làm thị nữ của ta đi!
- Ngươi khinh người quá đáng!
Một vị lão bà Nguyên Anh sơ kỳ bên cạnh tức giận quát. Sở dĩ nàng có thể đạt đến Nguyên Anh kỳ cũng là nhờ có Lý Mộ Uyển ban cho. Lúc này đây, dưới sự giận dữ, cũng không để ý đến sự chênh lệch về tu vị, căm hận nhìn Triển Bạch.
Ánh mắt Triển Bạch trầm xuống, vẻ khát máu trong mắt lại càng đậm, nói:
- Xem ra là ta quá nhân từ rồi, Vân Thiên Tông, diệt!
Nói xong, tay phải hắn vung lên, đám trùng tử bốn phía lập tức bắt đầu gào thét, hung hãn tản ra, hướng về mọi người lao đến.
Về phần lão bà kia, ngay khi Triển Bạch phất tay đã bị vô số trùng tử xông tới, liên tục kêu thảm, thậm chí ngay cả Nguyên Anh cũng bị ăn tươi nuốt sống.
Cảnh tượng này khiến cho mọi người đều chấn động mạnh
Toàn bộ Vân Thiên Tông vang lên tiếng kêu thảm thiết khắp trời đất. Lý Mộ Uyển nở nụ cười sầu thảm, thân mình lại run lên, tiếp tục phun ra một ngụm tiên huyết, cắn chặt môi lại.
Thậm chí những vị trưởng lão bên người nàng cũng bị vô số trùng tử lao đến, tất cả đều giãy dụa phản kháng. Nhưng ngoại trừ hai vị Nguyên Anh hậu kỳ đại trưởng lão có thể kháng cự đôi chút thì những người còn lại đều bị vây vào hạ phong, khó có thể thoát khốn.
Những con trùng tử cực kỳ quỷ dị, bất cứ pháp thuật pháp bảo nào cũng gần như không có tác dụng gì với chúng cả.
Giờ khắc này, tại Vân Thiên Tông này, ngoại trừ Lý Mộ Uyển ra, mọi người đều cùng phải rơi vào cảnh chém giết với đám trùng tử này.
Lý Mộ Uyển cắn chặt môi, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Triển Bạch thích thú nhìn Lý Mộ Uyển, xoa xoa căm nói:
- Nói thực, ta đã tiêu diệt nhiều môn phái, ngươi cũng là nữ Tông chủ thứ tư, Không tồi, tuy tu vi không cao nhưng vẫn thích hợp làm ký sinh thể cho đám trùng tử của ta.
Nói xong, tay phải hắn điểm ra, lập tức từ đầu ngón tay bắn ra một giọt máu tươi. Giọt máu tươi này ở giữa Không trung lập tức phịch một tiếng, hoá thành một con trùng tử dữ tợn màu máu, loé lên đánh về phía Lý Mộ Uyển.
Chỉ có điều, nháy mắt khi con trùng tử này xông đến, từ mi tâm của Lý Mộ Uyển đột nhiên xuất hiện một đoàn sương màu đen. Đoàn sương đen này lập tức hoá thành bộ dạng một con tiểu thú, nuốt lấy huyết trùng này vào bụng.
Từng trận tiếng thét chói tai từ con huyết trùng này truyền ra. Chậm rãi, tiếng kêu thảm thiết này dần biến mất, ánh mắt của con tiểu thú âm trầm, đứng trước người Lý Mộ Uyển, hung tợn nhìn chằm chằm vào Triển Bạch.
Triển Bạch a nhẹ một tiếng, nhìn chằm chằm vào con tiểu thú này, nói:
- Hồn thú?
Lý Mộ Uyển trầm mặc, ánh mắt nhìn về phía xa xa, trong miệng hạ giọng nói:
- Vương đại ca, kiếp sau, hẹn gặp lại…
- Vương đại ca? Ha ha, là Vương Lâm gì đó phải không?
Triển Bạch cười vang lên, từ khi đi vào Sở quốc này, hắn đã rất nhiều lần nghe đến cái tên Vương Lâm này, thậm chí ở những kẻ thuộc môn phái khác trước bị giết cũng từ chúng trước khi chết cũng thốt ra cái tên này.
- Sở quốc của các ngươi cũng thật kỳ quái, tên Vương Lâm này có vẻ rất nổi danh! Rốt cuộc hắn là ai?
Triển Bạch cười to, cực kỳ cuồng ngạo, ánh mắt hắn chợt loé lên, khinh thường nói:
- Ta hiện tại thật sự rất muốn biết tên Vương Lâm này là ai? Hơn nữa ta rất ngạc nhiên, lấy tu vi của ngươi như thế nào mà có thể khiến những tên Nguyên Anh tu sĩ này cam nguyện đồng sinh cộng tử?
- Bởi vì nàng là nữ nhân của ta! Ta, chính là Vương Lâm!
Một thanh âm lạnh lùng từ phía sau Triển Bạch vang lên!