Thanh âm của Thác Sâm vang vọng trong hư vô, theo thanh âm đó vang lên còn có tiếng huyết long kia rít gào. Nó như một con mãnh thú bảo vệ cơn lốc xoáy này, đứng ở bên ngoài cơn lốc xoáy.
Nhưng như vậy cũng có thể thấy được sự điên cuồng của Thác Sâm, nếu không cũng sẽ không khiến huyết long kia mở ra cơn lốc xoáy lối vào thế giới huyết sắc.
Lão già áo đen vẫn chưa ra tay, đứng đó nhìn huyết long, không biết đang suy nghĩ gì. Ánh mắt Viêm Lôi Tử lóe lên, bước tới một bước, cả người hóa thành một đạo cầu vồng, trong nháy mắt liền tới gần huyết long kia. Ở đằng xa, Bát Vương của Thi Âm Tông không hề do dự, giống như tám thanh kiếm lao thẳng đến huyết long.
Ánh mắt huyết long kia lộ ra vẻ cảnh giác, trận pháp quỷ dị của tám người này lúc trước đã khiến cho nó chịu đau khổ. Giờ phút này trong tiếng rít gào, con rồng này nhoáng lên một cái, không để ý tới Viêm Lôi Tử mà lao thẳng tới tám người của Thi ÂM Tông nuốt lấy. Tốc độ của nó cực nhanh, một đạo tàn ảnh xuất hiện.
Bát Vương của Thi Âm Tông thân ảnh lập tức tản ra, vờn quanh bốn phía huyết long, hai tay đều bấm quyết, từng đạo thần thông liền biến ảo, hướng về phía huyết long đánh tới.
Viêm Lôi Tử lại tới gần, vung tay phải lên. Ở phía trước người hắn, một biển lửa tràn ra, không ngờ hóa thành một con hỏa long lao thẳng đến con huyết long giằng co chém giết. Cùng lúc đó, tay trái của viem Lôi Tử lại tung một trảo vào hư không, ngay lập tức lấy từ trong khe trữ vật ra một cái chuông.
Cái chuông này được chế từ bạch cốt, bên ngoài được bọc một lớp kim loại, nhoáng lên một cái, liền có tiếng động tùng tùng vang vọng. Tuy thanh âm này không trong trẻo, nhưng lúc truyền ra, cũng ngay lập tức có gợn sóng cuồn cuộn, lao thẳng đến huyết long.
Hai mắt huyết long kia lóe lên vẻ khát máu, đồng tử trong mắt vốn chỉ có hai, nhưng trong nháy mắt, cũng không biết là âm thầm thi triển thần thông gì, những đồng tử kia không ngờ tách ra, liên tiếp tách ra làm đôi. Trong nháy mắt, tám cặp đồng tử xuất hiện ở trong mắt huyết long.
Một cảm giác nguy hiểm bất chợt lại dâng lên trong lòng viêm Lôi Tử và Bát Vương của Thi ÂM Tông. Nhưng chín người bọn họ đều là những đại thần thông tu sĩ, tu vi đã vượt qua Toái Niết viên mãn, dĩ nhiên đã ở bên trong Thiên Nhân tam Suy, đã sống rất lâu, khiến cho kinh nghiệm chiến đấu của bọn họ cực kỳ phong phú. Giờ phút này ngay khi phát hiện ra nguy cơ, không hề tránh né, cũng không lui lại, mà quyết định... tấn công. Nhưng phàm là những thuật đại thần thông, lúc mạnh nhất cũng là lúc yếu nhất. Đây chính là kinh nghiệm rất nhiều người đã đúc kết được qua vô số năm. Giờ phút này, trong lúc lao ra, tay phải của Viêm Lôi Tử vỗ lên mi tâm, lập tức phía trên thiên linh trong nháy mắt có bốn mươi lăm mảnh vỡ bay ra, ở khoảng không phía trên hắn điên cuồng biến ảo bành trướng, trong phút chốc liền trở thành bốn mươi lăm mảnh vỡ của Lôi Tiên Giới che phủ trời đất.
- Sức mạnh của Lôi Tiên Giới, Thành Tê Thiên Thần Thông.
Hai tay Viêm Lôi Tử múa may liên tục, bốn mươi lăm mảnh vỡ đại lục kia trong tiếng động rầm rầm lập tức xoay tròn, hướng về phía huyết long kia đè xuống . Uy áp giáng xuống dường như còn có một dấu hiệu của Thiên Kiếp, dẫn động bốn phía hư vô chấn động , khiến cho huyết hải trên toàn thân huyết long xuất hiện vô số những vết lõm nhỏ.
Bát Vương của Thi ÂM Tông tại âm linh tương thông, cùng nhau đưa hai tay bấm quyết , hóa thành tám đạo cầu vồng ngưng tụ lại. Trong nháy mắt , Thi Âm đệ tam trận lúc trước đã đả thương huyết long, ngay khi khí âm hàn tràn ngập trời đất một lần nữa lại được thi triển ra.
Một khối cầu huyền băng màu đen to một trăm trượng xuất hiện, ở bên trong tám người khoanh chân ngồi, hai tay nâng lên, khối cầu băng này lập tức lóe lên u quang, ở trên mặt lập tức xuất hiện vô số những cột băng sắc bén, lao thẳng đến huyết long.
Đồng tử trong hai mắt huyết long mạnh mẽ co rụt lại, bỗng nhiên một đôi đồng tử trong tám đôi bỗng nhiên phóng đại lên vô hạn, lập tức che khuất những đồng tử còn lại, chiếm toàn bộ vị trí trong hai mắt của huyết long.
Trong khoảnh khắc này, toàn bộ hư vô chợt tối đen như mực. Loại tối đen này, ngay cả thần thức cũng không thể rời khỏi thân thể, gần như không ai có thể ở trong bóng tối đột nhiên trùm xuống này thấy rõ bốn phía, chỉ có thể nghe được tiếng động rầm rầm long trời lở đất đang không ngừng vang vọng. Bóng tối chỉ duy trì trong một hơi thở, liền lập tức khôi phục lại.
Nhưng sau khi khôi phục, bốn mươi lăm mảnh vỡ đại lục của Viêm Lôi Tử không ngờ có bốn khối tan vỡ, hóa thành vô số đá vụn cuốn về phía sau, những mảnh vỡ đại lục còn lại cũng lập tức bị đánh văng ra, lùi về phía sau. Trên mặt Viêm Lôi Tử lộ ra vẻ kinh hoàng.
Khối cầu băng do trận pháp của Bát Vương Thi ÂM Tông hóa thành giờ phút này cũng không biết bị cái gì tấn công, ầm ầm tan vỡ. Tám ngưởi bên trong lui ra phía sau, đồng loạt phun ra máu tươi, hai mắt lạnh như băng cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.
Lão già kia thủy chung vẫn đứng ở đằng xa suy tư, ngẩng đầu liếc mắt nhìn, cau mày rồi lại tiếp tục suy nghĩ. Hắn có một việc nghĩ không ra. Vô Cực Tử rốt cuộc là có mục đích gì...
Chẳng lẽ là vì cướp đoạt sức mạnh của Bát Tinh Cổ Thần... Nhưng việc này cho dù là Tiên Đế Thanh Lâm năm đó cũng đã từ bỏ, Vô Cực Tử, ngươi có cách gì có thể làm được!
Vương Lâm đứng ở đằng xa, nhìn về chiến trường phía trướ, không hề lại gần. Bóng tối đột nhiên xuất hiện vừa rồi khiến hắn trong lòng khẽ động, nguy cơ đột nhiên dâng lên, càng không dám tiến tới quá gần. Chỉ có điều con huyết long kia sau khi lần thứ hai nhìn đến, cũng mơ hồ khiến cho vương Lâm có một cảm giác quen thuộc. Cảm giác này lan tràn ở trong lòng hắn, dường như khiến cho hắn tim đập thình thịch, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên.
Hắn hiển nhiên cũng nhìn thấy Viêm Lôi Tử, cũng thấy được lão già áo đen kia. Ngay khi nhìn thấy lão già này, Vương Lâm hiểu được, hôm nay, trước khi nói tới Thác Sâm kia, chỉ cần ở trước mắt huyết long này, tuyệt đối cũng không thể gây ra một trận sóng gió. Chỉ toàn bộ vị trí trong hai mắt của huyết long.
Trong khoảnh khắc này, toàn bộ hư vô chợt tối đen như mực. Loại tối đen này, ngay cả thần thức cũng không thể rời khỏi thân thể, gần như không ai có thể ở trong bóng tối đột nhiên trùm xuống này thấy rõ bốn phía, chỉ có thể nghe tiếng động rầm rầm long trời lở đất đang không ngừng vang vọng. Bóng tối chỉ duy trì trong một hơi thở, liền lập tức khôi phục lại.
Nhưng sau khi khôi phục, bốn mươi lăm mảnh vỡ đại lục của Viêm Lôi Tử không ngờ có bốn khối tan vỡ, hóa thành vô số đá vụn cuốn về phía sau, những mảnh vỡ đại lục còn lại cũng lập tức bị đánh văng ra, lùi về phía sau. Trên mặt Viêm Lôi Tử lộ ra vẻ kinh hoàng.
Khối băng cầu do trận pháp của Bát Vương Thi Âm Tông hóa thành giờ phút này cũng không biết bị cái gì tấn công, ầm ầm tan vỡ. Tám người ở bên trong lui ra phía sau, đồng loạt phun ra máu tươi, hai mắt lạnh như băng cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.
Lão già kia thủy chung vẫn đứng ở đằng xa suy tư, ngẩng đầu liếc mắt nhìn, cau mày rồi lại tiếp tục suy nghĩ. Hắn có một việc nghĩ không ra, Vô cực Tử rốt cuộc là có mục đích gì...
- Chẳng lẽ là vì cướp đoạt sức mạnh của bát tinh Cổ Thần... Nhưng việc này cho dù là Tiên Đế Thanh Lâm năm đó cũng đã từ bỏ, Vô Cực Tử, người có cách gì có thể làm được.
Vương Lâm đứng ở đằng xa, nhìn về chiến trường phía trước, không hề lại gần. Bóng tối đột nhiên xuất hiện vừa rồi khiến hắn trong lòng khẽ động, nguy cơ đột nhiên dâng lên, càng không dám tiến tới quá gần. Chỉ có điều con huyết long kia sau khi lần thứ hai nhìn đến, cũng mơ hồ khiến cho Vương Lâm có một cảm giác quen thuộc. cảm giác này lan tràn ở trong lòng hắn, dường như khiến cho hắn tim đập thình thịch, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên.
Hắn hiển nhiên cũng nhìn thấy Viêm Lôi Tử,, cũng thấy được lão già áo đen kia. Ngay khi nhìn thấy lão già này, Vương Lâm hiểu được, hôm nay, trước khi nói tới thác Sâm kia, chỉ cần ở trước mắt huyết long này, tuyệt đối cũng không thể gây ra một trận sóng gió. Chỉ có điều lão già này giờ phút này nhíu mày, dường như đang suy tư, cũng không nhìn huyết long kia.
Có thể khiến cho Thanh Thủy sư huynh lùi bước, có thể một thức thần thông mở ra không gian, toàn thân ẩn chứa bổn nguyên lực nồng đậm, lại thấm nhuần hết thảy quy tắc. Người như vậy, ngoại trừ là tu sĩ bước thứ ba thì không còn một khả năng nào khác.
Hai mắt huyết long kia lúc này đã khôi phục lại bình thường, nhưng dáng vẻ độc ác trên toàn thân nó cũng không hề giảm bớt, ngược lại càng đậm hơn. Bảy đôi đồng tử còn lại trong hai mắt lại lóe lên, bảy đôi đồng tử này chợt phóng đại lên, lại chiếm cứ lấy hai mắt nó.
Toàn bộ hư vô lại một lần nữa bị bóng tối bao trùm, bên trong màn hắc ám này, Vương Lâm ngay lập tức cảm nhận được một quy tắc lực kỳ dị vờn quanh, kéo đến người hắn, dường như muốn đem nguyên thần của hắn rút ra, dung nhập vào bên trong màn hắc ám. Thời gian của màn hắc ám lúc này là hai nhịp thở.
Hai nhịp thở qua đi, hai mắt Vương Lâm lộ ra vẻ mê man, thân mình lui ra phía sau mấy bước, tiếng động răng rắc vang lên, lại có bảy vết nứt xuất hiện. Sắc mặt hắn dần chuyển sang màu đen, mơ hồ lộ ra màu sắc của nham thạch.
Đứng ở gần huyết long nhất, Viêm Lôi Tử giờ phút này sắc mặt tái nhợt, thân mình không ngừng lui về phía sau. Những mảnh vỡ Tiên Giới vờn quanh, trong tiếng động ầm ầm lại có mấy khối tan vỡ.
Về phần Bát Vương của Thi Âm Tông kia, trong đó có hai người thân thể ầm một tiếng nổ tung, sáu người còn lại nhanh chóng lui về phía sau, cũng có một người lập tức từ trong cái khe trữ vật xuất ra hai cỗ quan tài, khiến cho hai thân ảnh mờ nhạt đi mất đi thân thể kia nhanh chóng chui ngay vào trong quan tài. Chỉ khoảng nửa khắc, hai cỗ quan tài kia liền hóa thành một đám gỗ vụn tản ra, từ bên trong xuất hiện hai lão già.
Tám người trong lúc lui về phía sau hai tay bấm quyết, một lão già trong đó lập tức quát khẽ:
- Thi ÂM đệ nhị trận.
Lời này vừa nói ra, thủ quyết của tám người này nhanh hơn, cùng nhau triển khai, toàn thân lượn lờ khí âm hàn. Trong nháy mắt, ở bên ngoài thân thể của bọn họ hiện ra một khối huyền băng, khối huyền băng này có màu tối đen, hoàn toàn không thấy rõ bóng dáng của tám người ở bên trong. Nhưng ngay lập tức, khối huyền băng liền hóa thành một thanh đại kiếm dài trăm trượng.
Kiếm này vừa hiện ra, ngay lập tức có một luồng uy áp long trời lở đất bao phủ bốn phía, hóa thành một đạo kiếm khí cực mạnh, linh hoạt sắc bén, dường như có thể xuyên thấu hư vô, lao thẳng đến huyết long kia.
Viêm Lôi Tử trợn hai mắt, cắn đầu ngón tay phải, ở phía trước người nhanh chóng vẽ ra một dấu ấn đỏ như máu, vỗ về phía trước. Dấu ấn này lập tức bay ra, dưới huyết quang lóe ra, những mảnh vỡ đại lục còn lại bên người của Viêm Lôi Tử bất chợt tản ra, theo bốn phương tám hướng lao thẳng đến bao phủ lấy huyết long kia, xem bộ dạng, dường như muốn đem huyết long này bao vây ở bên trong.
Ánh mắt huyết long kia lộ ra vẻ ngưng trọng, sáu cặp đồng tử còn lại lóe lên. Lúc này đây cũng không có đơn độc chiếm cứ, mà toàn bộ tản ra, chiếm lấy hai mắt. Trong phút chốc, trời đất lại một màn hắc ám, ba nhịp thở qua đi, bốn phía lại sáng lên.