Tiên Nghịch

Chương 988: Q.8 - Chương 988: Tàn dạ chi lực.






Trên bầu trời mây đen khắp nơi, từng hồi tiếng sấm rầu rĩ vang lên. Không bao lâu, hạt mưa lớn như hạt đậu theo trời tờ mờ sáng trong nháy mắt từ trên trời rơi xuống mặt đất.

Trên biển phía xa xa, theo hạt mưa hạ xuống đột nhiên nổi sóng. Từng cơn sóng biển gào thét muốn tranh đua cùng trời.

Trong cơn mưa, mặt trời buổi sáng như bị bịt kín bởi một lớp lụa mỏng, mông lung nhìn không rõ. Chỉ có điều ánh sáng mờ vừa mới xuất hiện lập tức bị đám mây âm u che phủ, biến mất.

Mặt trời mọc trong màn mưa dường như rất gian nan từ trong trời đất từ từ lộ ra. Ngay trong nháy mắt này, hai mắt Vương Lâm ngừng lại. Hắn có một loại cảm giác cực kỳ mãnh liệt. Hơn hai tháng chờ đợi, rốt cuộc tới giây phút quan trong nhất.

Lúc này, toàn bộ tâm thần hắn điên cuồng ngưng tụ, nhìn chằm chằm mặt trời mọc phía trước. Cả người hắn phảng phất muốn hòa vào làm một với mặt trời mọc.

Tiếng sấm rít gào, mưa lớn tầm tã nhưng không ngăn cản được ánh mắt Vương Lâm, không ngăn cản được tâm thần hắn toàn bộ đắm chìm. Càng không ngăn cản được mặt trời kia cuối cùng dâng cao!

Khi mặt trời gian nan mọc lên được hơn một nửa, còn nửa non nằm dưới mặt biển, trong đầu Vương Lâm bỗng vang lên “ầm” một tiếng. Hắn cảm giác được rất rõ ràng, một tia mạch lạc vẫn mơ hồ xung quanh thân thể hắn đang ngưng tụ với tốc độ nhanh chóng, lượn lờ khắp toàn thân. Cuối cùng một giây, nó toàn bộ dung nhập vào cơ thể Vương Lâm. Trong nháy mắt tâm thần Vương Lâm run lên dữ dội, giống như linh hồn xuất khiếu!

Hắn thấy được trên mặt biển kia, mặt trời mọc đấu tranh chậm rãi dâng lên. Giống như mặt biển này là một người mẹ, mà mặt trời mọc kia là đứa trẻ con. Trong nháy mắt trời tảng sáng này, người mẹ sinh nở, mặt trời mọc được sinh ra!

Trong nháy mắt mặt trời mọc được sinh ra, có một cỗ lực lượng không thể tưởng tượng tràn ra. Lực lượng này chính là ánh mặt trời vạn trượng, quét ngang đêm tối trong trời đất, xé rách màn đêm. Cỗ lực lượng này mạnh mẽ đủ để nghịch chuyển Càn Khôn, đủ để lay động Thiên Đạo, đủ để khiến cho đêm tối sụp đổ trước mặt nó. Sau khi biến thành một mảnh tàn phá, hóa thành mảnh vỡ cuốn bay đi, khiến cho trời đất hôm nay sáng ngời! Mặt trời mọc trên biển xua tan màn đêm!

- Chính là cỗ lực lượng này!

Hai mắt Vương Lâm tuôn ra tinh quang, thể xác và tinh thần hoàn toàn dung nhập một trạng thái huyền diệu. Trước mắt hắn nhìn thấy toàn bộ như ngừng lại trong khoảnh khắc mặt trời mọc ra phá tan màn đêm tối!

- Hiện tại!

Hai mắt Phù Phong tử hiện lên một tia hàn quang. Hắn đợi hơn hai tháng thủy chung không có nắm chắc sau khi phá phong ấn phải đối mặt với đòn dự bị không thể tưởng tượng. Nhưng hắn lại nghĩ đến một phương pháp một lần vất vả cả đời nhàn nhã. Đó chính là giết Vương Lâm!

- Giết hắn! Tất cả phong ấn đều bị phá!

Trong mắt Phù Phong tử chợt lóe sát khí, thân hình hắn nhoáng lên một cái xông thẳng đến Vương Lâm trong khoảnh khắc Vương Lâm cảm ngộ đến cỗ lực lượng kia

Nhưng ngay khi thân hình Phù Phong tử đi vào phạm vi mười dặm, sắc mặt hắn biến đổi mạnh. Hắn giống như thấy được cảnh tượng không dám tin trong đời, con ngươi lộ ra hoảng sợ và chấn động chưa từng có.

- Đây… Đây là cái gì…

Đập vào mắt Phù Phong tử là một cảnh tượng mặt trời rực lửa. Bên dưới mặt trời rực lửa ấy là sóng dữ ngập trời. Trong nháy mắt này Phù Phong tử có loại ảo giác phảng phất thân thể hắn đã tiêu tan, hóa thành bầu trời đêm vô tận.

Vào khoảnh khắc mặt trời dâng lên từ mặt biển, Phù Phong tử cảm thấy dường như bị xé rách, đau nhức từ mỗi một nơi trên thân thể điên cuồng truyền đến. Mà ngay cả nguyên thần của hắn đều bị ảnh hưởng. Cái loại đau nhức này từ trước đến nay hắn chưa từng gặp, giống như thân thể không ngừng bị xé thành mảnh nhỏ!

Một loại nguy cơ sống chết mãnh liệt trong nháy mắt xuất hiện mạnh mẹ trong tâm thần Phù Phong tử. Mắt hắn lộ vẻ hoảng sợ, hai tay duỗi ra hét lớn một tiếng. Lập tức có một cỗ thiên địa nguyên lực từ trong cơ thể hắn xông thẳng lên trời hóa thành một cơn gió lốc, nỗ lực chống cự cỗ lực lượng khiến hắn gần như hồn bay phách lạc. Lực lượng được sinh ra khi đêm tàn.

Chỉ là nguyên lực trong cơ thể hắn vừa tràn ra, ngay lập tức bị giống như đêm tối bị bình minh thay thế, bị mặt trời tản ra vô số ánh sáng trực tiếp xuyên thấu trong những tiếng kêu “bang bang”.

Trận gió lốc kia “ầm” một tiếng tan rã, giống như bị xé vỡ, bị cuốn lộn trở ra ngoài, chỉ trong giây lát liền tiêu tan không còn chút nào.

- Điều này… Điều này không có khả năng!

Sắc mặt Phù Phong tử tái nhợt không chút huyết sắc. Lúc này toàn thân hắn truyền đến đau nhức điên cuồng không cách nào hình dung, khiến cho thất khiếu hắn đổ máu, lại phun một ngụm máu lớn. Thân hình hắn muốn lui ra sau nhưng lại sợ hãi phát hiện, trời đất này to lớn, bất kể lui thế nào cũng giống như ở trước mặt trời, chưa từng di động một chút.

- Liều mạng!

Tay phải Phù Phong tử bấm pháp quyết chỉ về phía trước. Tu vi Tịnh Niết trong nháy mắt điên cuồng tuôn ra. Thần thông trực tiếp hấp thu thiên địa nguyên lực chỉ thuộc về tu sĩ Tịnh Niết lập tức vận chuyển trong khoảnh khắc Phù Phong tử đưa tay phải ra.

Chỉ thấy từng đạo thiên địa nguyên lực từ trong vô hình biến ảo ra, giống như một con rồng rống giận ngưng tụ về hướng Phù Phong tử. Gần như trong khoảnh khắc ngay tại phía trước tay phải hắn hình thành một quả cầu nguyên lực lớn bằng nắm tay.

Quả cầu này mặc dù không lớn nhưng lực lượng hủy diệt ẩn chứa bên trong cũng không phải bất kỳ một tu sĩ Khuy Niết nào có thể chống cự!

Trong nháy mắt quả cầu thiên địa nguyên lực xuất hiện, lập tức đất trời Thủy Linh tinh biến đổi, mặt đất run rẩy. Trần Đạo Tam tử biến sắc, đều không thể không lui ra sau.

Đám người Đầu to cũng như vậy. Trước mặt đại thần thông của tu sĩ Tịnh Niết, bọn họ căn bản không dám tới quá gần. Phù Phong tử đầu tóc bay rối tung, cả người bởi vì nguy cơ sống chết cùng với kinh hãi hồn bay phách lạc đã khiến hắn như con thú bị vây khốn. Hắn đã không cầu có thể giết Vương Lâm, mà làm thế nào bảo vệ được tính mạng trước thần thông cho tới bây giờ hắn vẫn cảm thấy không thể tin được.

- Đây, đây rốt cuộc là thần thông gì? Không ngờ ẩn chứa một quy tắc của thiên đại không thể tưởng tượng. Loại thần thông này căn bản không phải tu sĩ Tịnh Niết có thể có được!

Phủ Phong tử hét lớn một tiếng, tóc tai bù xù, đẩy mạnh quả cầu nguyên lực ở đầu ngón tay phải về phía trước.

Quả cầu nguyên lực này lập tức giống như tia chớp, bay thẳng đến mặt trời ở phía trước.

- Chỉ có phá mặt trời này ta mới có thể giữ được mạng!

Phủ Phong tử kinh hãi nhìn chằm chằm quả cầu nguyên lực đang nhanh chóng lao về trước.

Quả cầu nguyên lực kia tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt liền tới gần mặt trời. Nhưng ngay trong khoảnh khắc tới gần, từ mặt trời bộc phát ra lực lượng vô biên ầm ầm lao ra, va chạm vào quả cầu nguyên lực.

Chỉ nghe những tiếng nổ “ầm ầm” rung trời trong nháy mắt vang khắp trời đất. Thậm chí ngay cả tinh không bên ngoài Thủy Linh tinh đều vang vọng tiếng nổ điên cuồng này. Mặt đất trên Thủy Linh tinh phát ra tiếng kêu “răng rắc” rồi vỡ ra từng tảng lớn.

Quả cầu nguyên lực sụp đổ!

Phù Phong tử cười thảm một tiếng, lại phun ra một ngụm máu tươi. Thân thể hắn giờ phút này lại truyền đến tiếng động xé rách. Lại có vô số miệng vết thương trong phút chốc tràn ngập, nháy mắt liền ướt đẫm toàn bộ áo quần.

Những cơn đau nhức không cách nào hình dung nổi kéo tới. Nếu Phù Phong tử không phải là người tu đạo nhiều năm có sự kiên nghị kinh người thì lập tức sẽ phát ra tiếng kêu rên.

Hắn giờ phút này cảm giác được càng ngày càng rõ cái cảm giác như là mình hóa thành đêm tối, vào khoảnh khắc mặt trời buổi sáng dâng lên bị mặt trời xé nát thành mảnh nhỏ. Thậm chí tới cuối cùng, hắn lại không phân biệt rõ được cảnh tượng rốt cuộc là ảo giác hay là chân thật.

Không chỉ có trên thân thể Phù Phong tử xuất hiện nhiều vết thương, ngay cả nguyên thần trong cơ thể hắn lúc này cũng vết thương vô số. Một cỗ cảm giác xé rách thật lớn tràn ngập toàn thân, dường như là có vô số người túm vào thân thể hắn muốn xé toàn thân hắn ra từng mảnh!

Nguyên thần đồng dạng cũng có loại cảm giác này!

Trong lúc hoảng hốt, hắn nhìn thấy mặt trời kia cuối cùng dâng lên từ mặt biển, trong mặt trời mơ hồ có một bóng người. Bóng người ấy dường như theo mặt trời dâng lên không mà càng thêm rõ ràng.

- Vương Lâm!

Người trong mặt trời đúng là Vương Lâm!

Trong nháy mắt này Vương Lâm chính là mặt trời kia. Từng đạo kim quang tràn ra từ trong cơ thể hắn. Bởi vì kim quang này quá dày đặc, chói mắt khiến cho người ngoài căn bản không thể nhìn rõ ràng bóng người chân chính ở bên trong!

Mặt biển bên dưới mặt trời giờ phút này dưới ánh sáng lung linh phản chiếu từ mặt nước mơ hồ lộ ra đỉnh núi cao vô cùng!

Tất cả mọi thứ này đều hiện rõ trong mắt Phù Phong tử khiến ánh mắt hắn lộ ra vẻ sợ hãi nồng đậm. Kia có phải là mặt trời gì, rõ ràng là Vương Lâm! Mặt biển mà mặt trời dâng lên kia cũng không có, đó chính là đỉnh núi cao kia.

Nhưng cảm giác toàn thân xé rách mà Phù Phong tử cảm nhận được cũng nhắc nhở hắn, sức mạnh thiên địa xé nát màn đêm là chân thật.

Phù Phong tử giãy dụa hét lớn một tiếng, cố nén đau vỗ túi trữ vật. Chỉ là trong khoảnh khắc túi trữ vật mở ra, cánh tay phải hắn “ầm” một tiếng tan nát, hóa thành máu thịt tiêu tán.

hok thấy ai up tiếp nên tui ráng kiếm về up cho a e thuốc:83::83:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.