Nhìn thấy đối phương rời khỏi, Tôn Văn rốt cục nhẹ nhàng thở hắt ra, xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, nội tâm có chút khiếp sợ. Hắn nhìn người nọ có cảm giác giống như được gặp các lão tổ tông trong gia tộc.
Lúc này hắn cũng không có hứng thú tiếp tục thể hiện uy phong, vội vàng lưu lại nói mấy câu rồi nhanh chóng bay đi hướng về tòa nhà hình tháp.
Sự tình này lập tức phải báo cáo gia tộc ngay.
Hắn nghĩ rằng Hóa Thần tu sĩ có thể từ chiến trường ngoại vực đi ra, chắc không phải là hạng người vô danh.
Vương Lâm hiện thời thân hình đang đứng trên một ngọn núi cao ngất chìm trong mây. Núi này có tên là Phá thiên, ở bản đồ trong ngọc giản miêu tả đây là ngọn núi cao nhất của Vũ Văn quốc.
Trên đỉnh núi này, Vương Lâm bắt đầu trầm ngâm, cực phẩm linh thạch sử dụng trong những năm gần đây dĩ nhiên còn lại cũng không nhiều lắm. Loại linh thạch này ở Chu Tước tinh cũng không phải là loại thông thường. Vương Lâm tính toán không dám để lãng phí trên đường đi mà giữ lại với mục đích bảo toàn sinh mệnh.
Lúc này trong hành trình từ chiến trường ngoại vực, Vương Lâm thu hoạch rất hậu hĩnh. Hắn không nghĩ tới nguyên thần của mình với việc thôn phệ hồn phách lại có liên quan, không ngờ lại cũng có tiến hóa.
Nhẹ nhàng sờ mi tâm, khóe miệng Vương Lâm lộ ra vẻ mỉm cười. Đối với hắn lúc này hành trình tới tiên giới dĩ nhiên tin tưởng mười phần. Chỉ cần không phải gặp được một ít Hóa Thần hậu kỳ tu sĩ hoặc là thiên kiêu chi nữ của Tuyết Vực quốc, đối với Hóa Thần trung kỳ bình thường Vương Lâm có thể nắm chắc được mười phần chiến thắng.
Kể cả là Hóa Thần hậu kỳ, với sự chuẩn bị mấy năm nay, hắn cũng có thể bình yên chạy trốn, tính mạng không bị nguy hiểm.
Trên thực tế Vương Lâm đối với hành trình lần này trong tiên giới thì chuẩn bị như thế là quá cẩn thận. Ngoài việc đoạt được tiên giới khí ra thì một nguyên nhân nữa chính là muốn giữ mạng.
Cánh cửa tiên giới mở ra, các tu sĩ tiến vào trong tuy nói tu vi đều phải hạn chế ở Hóa Thần kỳ, nếu không sẽ làm cho tan vỡ. Nhưng phải biết rằng trong này tất nhiên sẽ có các tu sĩ có tu vi từ Hóa Thần trở lên tồn tại, nói cách khác rất có thể có Anh Biến kỳ tu sĩ tham dự vào.
Người như vậy tuy nói không nhiều lắm, nhưng hẳn là sẽ có. Mặc dù bọn họ đem tu vi hạn chế ở Hóa Thần, với thần thông như vậy không một tu sĩ Hóa Thần bình thường nào có thể chống cự. Chính vì vậy Vương Lâm mới có sự chuẩn bị đầy đủ.
Về phần các lão quái Vấn đỉnh được nhắc tới trong truyền thuyết, không màng tới thế sự ở quốc gia tu chân cấp sáu kia, có tiến vào tiên giới hay không. Về việc này, Vương Lâm đoán không nổi. Nhưng hắn nghĩ đến phân nửa chắc là sẽ không. Vì dù sao toàn bộ Chu Tước quốc, các lão quái Vấn Đỉnh tuyệt đối không nhiều lắm, chỉ sợ không vượt quá được năm người.
Đây là mấy năm nay Vương Lâm tu luyện, hơn nữa đối với Chu Tước tinh cũng hiểu biết, với tu vi Hóa Thần trở lên muốn nâng cao lên thì khó khăn. Từ đó phân tích mà ra, tuy nói không thật sự chuẩn xác nhưng so với thực tế thì cũng không khác biệt nhiều lắm.
Trên thực tế, Vương Lâm suy đoán ở Chu Tước quốc, những lão quái Vấn Đỉnh có lẽ là chỉ có bốn người. Trong số bốn người này có hai người ở sơ kỳ, một người ở trung kỳ, và cuối cùng còn lại là một người duy nhất đại thần thông ở hậu kỳ, cũng là người kế thừa cái tên Chu Tước.
Bốn người này sẽ không dễ dàng rời khỏi Chu Tước quốc, lại càng sẽ không để ý đến sự tình trong tu chân quốc. Đối với họ mà nói, ít có sự tình trên thế gian này có thể đả động tâm linh của họ.
Bốn người này chỉ khi nào có các tu sĩ ở tinh cầu bên ngoài đến Chu Tước tinh tác loạn, lúc đó mới ra tay.
Vương Lâm thở sâu, ánh mắt chớp động. Linh thú, cấm phiên, ma đầu cũng đều đã chuẩn bị xong, lại còn có hai lông chim của cái quạt lúc hắn ở chiến trường ngoại vực cũng đã tế luyện.
Về phần ba vỏ kiếm thần bí kia, cũng như vậy, bị Vương Lâm dùng nguyên thần tế luyện.
Ngoại trừ những vật này ra, trong túi trữ vật vủa hắn có được hơn mười kiện pháp khí của thượng cổ tu sĩ mấy năm gần đây cũng bị Vương Lâm phá được thần niệm ở ba cái, biến thành pháp bảo của bản thân.
Trong túi trữ vật của hắn duy nhất chỉ có một thứ đồ vật mà Vương Lâm có chút nhìn không thấu. Vật ấy là một cuộn tranh năm đó đoạt được ở trên người một tu sĩ bình thường ở Tu ma hải!
Khi mở cuộn tranh này ra, bên trong đó là một mảng hắc ám, một luồng khí tức làm người khác khủng bố đập vào mặt. Bức tranh này Vương Lâm tổng cộng đã mở ra ba lần.
Lần đầu tiên là Kết Đan kỳ, lần thứ hai là Nguyên Anh kỳ, lần thứ ba là hiện tại, Hóa Thần kỳ. Mỗi lần mở ra hắn lại có cảm giác bất đồng. Trong cuộn tranh này coi như có một cỗ lực lượng thần bí làm cho người ta lâm vào tình trạng run lên vì sợ.
Vương Lâm than nhẹ một tiếng, tay phải phất lên, cuộn tranh kia xuất hiện trong tay. Hắn trầm mặc một chút, cuộn tranh này trước đây rốt cuộc trong tay người nào hắn cũng đã không nhớ rõ nữa.
Lấy cuộn tranh ném về phía trước, nguyên thần Vương Lâm xuất khiếu, bắt đầu tế luyện.
Đây là thói quen vài năm gần đây hắn vẫn duy trì. Mỗi lần tế luyện cuộn tranh này lại có thêm một tia liên hệ.
Vài canh giờ sau sắc trời tối dần, nguyên thần của Vương Lâm quay về thân xác, thu hồi lại cuộn tranh.
- Ngày thiên đạo mở ra hẳn là sẽ tới rất nhanh. Hiện tại chỉ còn có một lần chuẩn bị cuối cùng. Chẳng qua lần chuẩn bị này cần ít trăm năm, thậm chí cây cối ngàn năm trở lên.
Vương Lâm thì thào tự nói, ánh mắt chợt lóe lên, thần thức lập tức mở ra quét ngang từng chi tiết của toàn bộ Võ Văn quốc.
Sau đó thân hình hắn vừa động, biến mất tại chỗ.
Ba tháng sau, Vương Lâm đi một vòng khắp bảy nước tu chân ở bốn phía, tìm được một ít cây trăm năm tuổi, tìm bên trong một vách núi làm ra một cái động phủ, ở trong này bế quan chế tác tượng điêu khắc gỗ.
Cây ngàn năm tuổi rất khó tìm kiếm. Vương Lâm cố gắng tìm nhưng không được, mặc dù là cây trăm năm tuổi cũng không có nhiều lắm.
Bên trong động phủ, Vương Lâm bỏ qua hết thảy các việc vặt, cả người đắm chìm vào trong tượng điêu gỗ khắc.
Lại một năm trôi qua, trong một năm này Vương Lâm đã chế tác được tám bức tượng khắc gỗ. Tám bức tượng khắc gỗ như một, chính là ông lão áo xanh mang ý cảnh Tuế Nguyệt.
Tính cả tượng khắc gỗ hắn chế tác nhiều năm trước kia thì tổng cộng có chín cái.
Các tượng khắc gỗ này đều có các kinh mạch chạy bên trong, các đường kinh mạch chạy một cách ngẫu nhiên và không giao cắt nhau tại điểm nào.
Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh. Chính bức tượng khắc gỗ mang ý cảnh Tuế Nguyệt này một khi toàn bộ đã được xuất ra hẳn là có thể phát động được một lần tiếp cận ý cảnh Tuế Nguyệt năm xưa của ông lão áo xanh.
Thu hồi tượng khắc gỗ , Vương Lâm thở sâu, nhắm mắt ngồi xuống lẳng lặng chờ đợi ngày thiên đạo mở ra để tiến vào.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Từ lúc Vương Lâm tĩnh tọa đã lại qua mấy năm.
Bên ngoài vách núi, xuân đi thu đến. Vào một ngày vốn trên trời vẫn có nắng bỗng nhiên xuất hiện từng hào quang ngũ sắc. Bên trong các luồng sáng này xuất hiện nhiều huyễn ảnh tràn đầy uy áp.
Trong huyễn ảnh này có nam có nữ nhưng cách ăn mặc bất đồng với Chu Tước tinh. Bọn họ khi thì cười nói, khi thì múa may pháp thuật, khi thì xuyên qua những đỉnh núi cao đầy mây.
Thậm chí còn có vô số huyễn ảnh yêu thú chưa thấy bao giờ chốc chốc lóe qua lóe lại. Trong này không ngờ còn tồn tại các tiên thú như rồng, phượng.
Cảnh tượng giống vậy, trong thời điểm này, đồng thời xuất hiện ở rất nhiều địa phương ở Chu Tước tinh. Phàm là chỗ xuất hiện cảnh tượng này cũng đều là chỗ các tu sĩ có Vũ đỉnh cư ngụ.
Cùng lúc đó, tại vùng đông nam của Chu Tước tinh là quốc gia tu chân cấp bốn Cự Ma tộc, một người khổng lồ thân hình như thiết tháp cầm trong tay Vũ đỉnh bắt đầu bay lên không trung. Người này có khuôn mặt mang phong cách cổ xưa. Trong quá trình bay lên trên khỏi mặt đất thân thể không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng thân thể hóa thành kích cỡ như người bình thường.
Ở phía dưới hắn, khuôn mặt các tông chủ của Cự Ma tộc đều thể hiện vẻ nghiêm túc.
- Các ngươi yên tâm, Lúc này có trọng bảo của tộc trong tay, ta nhất định phải đắc thủ tiên giới khí!
Trong thanh âm của người này thể hiện sự mạnh mẽ đầy tự tin.
Ở phía đông bắc Chu Tước tinh, bên trong một núi hoang, một người thanh niên mặc áo da thú đứng ở một cây đại thụ cao vút ngẩng đầu nhìn trời. Trong tay hắn cũng có một Vũ đỉnh. Người này liếm liếm môi, mắt lộ ra tia khát máu, cười ha hả rồi cả người bay lên trời.
Ở dưới người hắn bỗng nhiên xuất hiện một ngọn hắc phong. Từng tiến động vù vù từ trong hắc phong truyền ra. Nếu nhìn kỹ có thể thấy ngọn hắc phong kia không ngờ là một đám côn trùng to bằng móng tay cái tạo thành.
Ở phía Tây nam Chu Tước tinh, trên một ngọn tháp cao, một người trung niên cầm trong tay hồ lô ngẩng đầu nhìn không trung, mắt lộ vẻ phiền muộn thì thào lẩm bẩm:
- Đình nhi, Cửa tiên giới lại mở ra rồi, lúc này đây ta nhất định sẽ lấy được tiên ngọc để thân thể con được bảo tồn thêm ngàn năm nữa.
Nói xong, cả người hắn bay lên trời, bàn tay to hướng xuống phía dưới nhấn một cái lập tức cái tháp cao kia lập tức thu nhỏ lại rồi nằm trong lòng bàn tay. Người này bưng bảo tháp đi vào bên trong vùng chứa các huyễn ảnh.
Phía tây bắc Chu Tước tinh, nơi tổng bộ của Thi Âm tông. Một lão giả đầu bạc chắp tay sau lưng, thân hình chậm rãi bay cao lên không trung. Hắn than nhẹ một tiếng, nói:
- Tại sao những việc như thế này lại đến, thân thể tiên nhân đâu dễ gì đạt được, thân thể già nua của ta lại phải chịu khổ rồi …
Ở trung tâm của Chu Tước tinh, nơi đây bốn bề là biển, có một đại lục. Tất cả vùng đất này đều thuộc duy nhất một quốc gia tu chân quốc cấp sáu, Tuyết Vực quốc. Lúc này ở trong phạm vi vạn trượng của trung tâm của Tuyết Vực quốc có một tế đàn thật lớn. Một nữ tử áo trắng như tiên nữ lạnh lẽo đứng ngẩng đầu nhìn không trung.
Đi theo phía sau nàng là bảy lão già tang thương.
- Ta đi đây, bảy người các ngươi nhanh chóng quay về Tuyết Vực quốc!
Thanh âm của nữ tử này bình tĩnh, thản nhiên nói một câu. Tiếp đó thân hình chậm rãi bay lên không trung hướng về phía vùng huyễn ảnh, càng lúc càng cao.
Thời điểm này, trong vách núi động phủ, Vương Lâm lần đầu tiên mở hai mắt sau mấy năm gần đây, hắn lẩm bẩm:
- Ngày thiên đạo mở ra rốt cục tới rồi!
Ánh mắt hắn chợt lóe lên, cả người biến mất tại chỗ, hiện ra giữa không trung.
Lúc này trong tay hắn có một vật, chính là Vũ đỉnh.
Vũ đỉnh vừa xuất hiện lập tức lóe ra hào quang sáng rực, cuối cùng tụ hợp lại thành một tia tiên giới khí vờn bốn phía quanh thân thể Vương Lâm, mang theo hắn hướng về hư vô bay đi.
Tiên giới vốn đã mất, cổ tiên đều đã chết. Toàn bộ tiên giới ở vô số năm trước kia đã bị một loạt các tai họa lớn giáng xuống, phá nát tiên giới, hóa thành vô số các mảnh nhỏ.
Phong, Vũ, Lôi, Điện, bốn tiên môn lớn phân chia bầu trời làm bốn phần. Mỗi một tiên môn đều có rất nhiều tu chân tinh. Vì thế mỗi lần cửa tiên giới mở ra đều có các cường giả của các tu chân tinh đồng thời xuất hiện.
Chẳng qua tiên giới hóa thành quá nhiều mảnh mảnh nhỏ, vì thế những người này cũng không có nhiều cơ hội để đồng thời giáng lâm trên cùng một mảnh nhỏ tiên giới.
Tại thời điểm này trong một tu chân quốc cấp hai, một lão nhân ăn mặc lôi thôi, cầm trong tay chân gà đang vừa gặm vừa ngẩng đầu cười ha hả nói:
- Mở ra rồi, tiểu tử kia ngươi sử dụng tốt cái mũ rơm lão phu cho mượn thì lần này tất nhiên có thể giữ được tính mạng. Nếu không theo lời dặn, sợ rằng khó giữ được cái mạng nhỏ rồi!
Vương Lâm được tia tiên giới khí dắt đi, thân thể chậm rãi bay lên cao. Rất nhanh lúc hắn cúi đầu nhìn xuống tu chân quốc dưới chân hắn càng lúc càng nhỏ. Cuối cùng hắn dường như lại đã trở lại năm đó, thời khắc hóa phàm đó khi thần thức phá tan thân thể, cảm giác bay trên trời cao.
Chỉ có điều lúc này không phải thần thức của hắn, mà là toàn bộ cơ thể.
Dần dần ngoài mặt đất lớn rộng dưới chân, hắn còn thấy được các hải dương trải dài mênh mông.
Mọi vật càng lúc càng nhỏ, cuối cùng hắn cảm giác tiếp cận với một lớp mây thật dày bao phủ trên đỉnh đầu.
Trong lòng của đám mây này ẩn chứa một lực lượng vô cùng vô tận, từng đợt uy áp khổng lồ tựa như có thể phá vỡ tất cả các loại vật chất của thế gian một cách dễ dàng.
Chỉ có điều khi uy áp giáng hạ xuống người hắn, tia khí tiên giới vờn quanh bên ngoài thân thể hắn lập tức lóe lên hào quang. Lập tức bên trong tầng mây xuất hiện một thông đạo, khiến cho Vương Lâm có thể thuận lợi đi qua.
Lúc xuyên qua tầng mây Vương Lâm có loại cảm giác kinh hãi. Cái thông đạo này không lớn, nếu như đứng thẳng người mà đi thì sẽ đụng vào vách. Nhưng Vương Lâm biết, thân thể mình chỉ cần chạm một chút vào tầng mây hiển nhiên sẽ bị uy áp ập tới chết ngay lập tức.
Cái này là sức mạnh ngưng tụ của thiên uy!
Vương Lâm thở sâu, ánh mắt lóe sáng. Hắn phân tích nếu là bản tôn tại đây, không biết như thế nào, với hai lần lột xác thân thể liệu có chịu đựng được áp lực của tầng mây này không?
Đây là một vấn đề không có đáp án, trừ phi bản tôn phải thử một chút.
Rất nhanh, theo sự dẫn dắt của tia tiên giới khí, Vương Lâm thuận lợi thông qua tầng mây. Trong nháy mắt rời khỏi tầng mây, Vương Lâm thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức sau đó tâm tình hắn bắt đầu cuồn cuộn trào dâng
Trong mắt của hắn nhìn thấy chính xác là một bầu trời đầy sao.
Sao trời này, hắn chứng kiến không ít lần. Bất kể là trí nhớ còn lại của cổ thần Đồ Ti hay là lần đó hóa phàm cảm ngộ thiên đạo, hắn đều nhìn thấy khoảng không này. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn dùng mắt thường mà nhìn thấy được.
Sự khác biệt giữa cái cảm giác này và cảm giác trước là cực lớn.
Một khoảng không đầy sao rực rỡ hào quang. Tất cả những điều này làm cho Vương Lâm có loại cảm giác trời cao biển rộng mặc sức bay lượn!
Hắn cúi đầu nhìn xuống, Chu Tước tinh biến thành một hình cầu thật lớn. Theo khoảng cách không ngừng lên cao, Chu Tước tinh càng lúc càng nhỏ….
- Hóa ra là thế này…
Vương Lâm dường như tự ngộ ra điều gì.
Đúng lúc này bên trong Chu Tước tinh bay ra năm cột ánh sáng. Bên trong năm cột này chia ra có năm người. Trong năm người này ngoại trừ ba người ra, hai người còn lại giờ phút này giống như Vương Lâm, đều nhìn Chu Tước tinh ở phía dưới chân, giống như là có chút cảm ngộ.
Dần dần Vương Lâm phát hiện tiên giới khí bên ngoài cơ thể mình dẫn dắt hắn đến chỗ bọn họ. Cuối cùng, tính cả hắn nữa, sáu cột ánh sáng hình thành một đồ án sáu cạnh.
Sát nhập vào nhau, không chạm vào nhau, nói xa không xa, nói gần không gần.
Vương Lâm liếc mắt một cái liền nhận ra trong số năm người này duy nhất có một nữ tử. Đúng là thiên kiêu chi nữ của Tuyết Vực quốc, trong vòng trăm năm tiến vào Hóa Thần hậu kỳ - Hồng Điệp!
Hắn thần sắc bình tĩnh, sắc mặt bất động, ánh mắt đảo qua. Hồng Điệp xuất hiện không có ngoài dự đoán của Vương Lâm. Hơn nữa nữ tử này chưa từng gặp qua hình dáng thật của Vương Lâm cho nên giờ phút này hắn không lo lắng bị nhận ra.
Mặt khác, về phần bốn người, trong đó một người có thân thể nhìn cực kỳ dũng mãnh, người này nửa người trên lộ ra cơ bắp khiến người khác phải khiếp sợ. Thoạt nhìn không giống như là một tu sĩ, ngược lại có chút giống người luyện võ ở chốn nhân gian.
Chẳng qua bên trong mi tâm của người này có hình một cái búa, lúc ẩn lúc hiện.
Nhìn cái búa này một chút, Vương Lâm dĩ nhiên xác định người này là người trong Cự Ma tộc, hơn nữa thân phận chắc hẳn là không thấp.
Còn có một người có vẻ như thiếu niên nhưng ánh mắt cũng vô tình lộ ra vẻ khát máu. Vương Lâm chỉ liếc mắt nhìn một cái liền thu hồi ánh mắt lại. Khí tức của người này cũng tương đồng như bản tôn, nhưng so với bản tôn chắc hẳn phải kém hơn mấy phần.
Nếu là bản tôn ở đây dựa vào sát khí của mình đủ để át chế người này.
Nhìn sang hướng khác, hai đồng tử trong mắt Vương Lâm co rút. Hai người cuối cùng này, nhất là lão già đầu bạc kia, người này nhắm hai mắt, khoanh hai tay, trên mặt không biểu lộ chút biểu tình nhưng có loại cảm giác tùy ý, giống như đi lại trong hoa viên nhà mình.
Người này lúc Vương Lâm quan sát bỗng nhiên mở to mắt, nhìn Vương Lâm mỉm cười.
Vương Lâm liếc mắt nhìn kỹ người này một cái, thu hồi ánh mắt dừng lại ở trên người cuối cùng.
Người này có bề ngoài như một trung niên, trong tay cầm một hồ lô, thỉnh thoảng uống một ngụm, ánh mắt lộ ra tia trống rỗng, giống như không có chuyện tình gì có thể cảm thấy hứng thú vậy. Dù là đối với ánh mắt của Vương Lâm cũng không có cảm giác gì.
Vương Lâm thở sâu, năm người này mỗi một người đều là cao thủ.
Trong khi Vương Lâm quan sát năm người, năm người này trừ người đàn ông trung niên uống rượu giải sầu ra, còn lại bốn người đều đã quan sát lẫn nhau, thủy chung đều không có người nào nói chuyện.
Vương Lâm bỗng nhiên có chút cảm ngộ, chính bản thân mình vô hình chung, dĩ nhiên trở thành nhất giới cao thủ. Con người mình có thể từ trong Chu Tước tinh thoát ly hướng tới cánh cửa tiên giới, điều này đã nói lên được khả năng của bản thân.
Hơn nữa từ trong ánh mắt của những người này, ngoại trừ người trung niên và lão già trên bên ngoài mặt không có chút biểu tình, phần còn lại, ba người kia khi quan sát trên người hắn không có vẻ khinh miệt, còn như ẩn hiện một tia phòng bị.
Vương Lâm mỉm cười, ở giờ phút này hắn có chút tự hào. Ai có thể ngờ một thiếu niên ở sơn thôn năm đó lại có thể đi đến bước như ngày hôm nay.
Hồi tưởng lại đủ loại chuyện trước kia, Vương Lâm có thể nói là một bước chân có thể thay đổi hết thảy. Tất cả các vấn đề sinh tử, các trải nghiệm cuộc sống đều theo bước chân này mà thay đổi theo.
Những cột sáng hợp với nhau tạo thành một đồ án hình lục giác, bỗng nhiên hướng lên trời bay đi với tốc độ cực nhanh.
Một cánh cửa rất lớn tỏa ánh sáng vàng hiện ra rất nhanh trước mắt Vương Lâm.
Cánh cửa này thật sự rất lớn, không thể hình dung được. Nếu đứng từ trên nhìn xuống, mọi người chỉ bằng con kiến. Trên cửa có khắc một chữ lớn, chữ này trong ký ức của cổ thần Đồ Ti có nhắc tới, chính là một chữ “Vũ”.
Cánh cửa này là Vũ chi tiên môn. Nhưng trên cánh cửa này lại có một dấu tay, bên mép dấu tay có rất nhiều vết nứt hình mạng nhện.
Lúc này bên dưới cánh cửa có vô số những cái đài cao bị vỡ. Phía trên những đài cao giờ đã có một số người đứng chiếm cứ mỗi người một khối.
Sau khi sáu người bọn Vương Lâm đến đây, đồ án hình lục giác sụp đổ, sáu người nhanh chóng bị một lực mạnh mẽ đẩy nhanh về một hướng. Thân mình Vương Lâm bị đẩy thẳng về phía sau, dừng lại ở bên trên một đài cao rộng khoảng mười trượng.