Hai mắt con rối sáng đỏ lên, cả thân thể trướng lên, nổ bùm một tiếng. Một con rối Nguyên Anh kỳ lấy toàn bộ tu vi tự bạo, uy lực này có thể nói là mạnh vô cùng, hơn nữa, khi nó tự bạo, vẫn khống chế được lực phát ra, không hề phát ra tứ phía, mà toàn bộ đều hướng về phía bà lão kia.
Cùng lúc đó, cùng với lực ép của tự bạo, một tia hồng quang như tia chớp lao tới bà ta.
Tia hồng quang này là Cực Cảnh của Vương Lâm. Nó mặc dù chỉ ngang với Hóa Thần kỳ tu sĩ, hiệu quả không lớn, nhưng cũng có thể khiến cho thức hải gặp đại chấn.
Bà lão cao ngạo vẫn không thèm liếc đến hồng quang đó, chỉ tới khi con rối Nguyên Anh kỳ tự bạo mới khẽ nhíu mày, tay phải vỗ tháp băng, lập tức tất cả cửa sổ phòng trong tháp mở ra, lóe ra từng luồng ánh sáng trắng. Những luồng ánh sáng trắng đó gần như ngưng tụ trước người bà ta, hình thành một tấm khiên bằng băng đến hơn mười trượng.
Nhưng bà ta thế nào cũng không ngờ tới tia chớp hồng kia có thể xuyên qua tấm lá chắn băng của mình như không có. Biến sắc, bà ta vung tay phải đỡ trước ngực, nhưng tia chớp đó chợt lóe lên, xuyên qua tay bà trực tiếp đánh thẳng vào thức hải của bà. Bà lão run lên, hai mắt mê man. Nhưng tia mê man này biết mất rất nhanh, lập tức khôi phục lại như thường. Ánh mắt bà cũng đã lộ ra một chút kiêng kị.
Nháy mắt mịt mờ đó cũng đủ khiến cho khiên băng đằng trước bà có dấu hiệu tiêu tan, cùng lúc đó, sức ép của con rối tự bạo ấm ầm lao đến. Khiên băng không có bà ta điều khiển chỉ có thể cản một chút lực công kích liền tiêu tan. Gần như tất cả sức ép của vụ nổ kia đánh thẳng vào bà lão.
Cũng ngay thời khắc này, bà ta đã kịp hồi phục thần trí, hừ nhẹ một tiếng, tấm áo trắng đang mặc hứng trọn sức ép. Chỉ nghe thấy mấy tiếng vang ba ba, toàn bộ sức ép này đã bị trận pháp trên tấm áo thần kỳ xua tan.
Khi hồng vụ tiêu tán, sắc mặt bà ta cũng đại biến. Lúc này, bà đã phải hít một ngụm lãnh khí, không dám chậm trễ quay về bên trong tháp băng, lập tưc bỏ đi.
Từ khi Vương Lâm gọi ra con rối Nguyên Anh kỳ, hắn đã quyết đoán, hắn biết đây là khắc sinh tử, lão phụ nhân áo trắng kia không phải là Hóa Thần sơ kỳ, cực kỳ nhiều khả năng đã đạt tới tu vi Hóa Thần trung kỳ đỉnh. Đám người, vật hôm nay quả thật quá lợi hại, bên trong pháp thuật ẩn chứa ý cảnh tự nhiên, chỉ cần dính một thôi cũng đủ hết đời.
Hơn nữa, song phương tu vi chênh lệch quá lớn, do đó, có chạy trối chết cũng không thể bỏ đối phương quá xa.
Lòng hắn đã quyết định, trận chiến này tuyệt không thể kéo dài, nếu không sẽ càng có nhiều tu sĩ Tuyết Vực chú ý, tới lúc đó, mình có chạy đằng trời.
Tốc chiến tốc thắng! Tranh thủ khi đối phương còn đang chủ quan khinh địch, ra tay thật nhanh!
Gần như không dám do dự một giây, ngay khi hắn ném con rối Nguyên Anh kỳ lại phía sau, lập tức giơ tay phải lên, từ tay hắn, chậm rãi nhả ra một sợi tơ.
Sợi tơ thiên kiếp!
Thật ra, trừ lần đó ra, tiến vào không gian nghịch thiên mà tránh né cũng là một biện pháp, nhưng không đến vạn bất đắc dĩ, thì Vương Lâm thà tình nguyện dùng đến sợi tơ thiên kiếp, cũng không muốn sử dụng không gian nghịch thiên trước mặt bà lão này.
Không gian nghịch thiên là bí mật lớn nhất của hắn, tuyệt không thể để bại lộ! Đương nhiên, nếu không có sợi tơ thiên kiếp, để giữ mạng, tất nhiên hắn chỉ còn cách tiến vào không gian nghịch thiên.
Nắm lấy nháy mắt bà lão đang hoảng hốt vì bị Cực Cảnh công kích, Vương Lâm phóng ra sợi tơ thiên kiếp lần thứ nhất!
Sợi tơ thiên kiếp này là đòn sát thủ cuối cùng trong tay Vương Lâm. Nó sẽ giúp hắn thoát chết trong gang tấc. Hôm nay, để giữ mạng, Vương Lâm quyết định dứt khoát phải dùng đến.
Hắn không cần quá lo lắng về sự uy hiếp này. Nhưng nơi đây tu sĩ Tuyết Vực rất nhiều, hắn có thể uy hiếp một lão phụ nhân, chỉ khi nào đối phương rời đi thông tri với các tu sĩ Tuyết Vực khác, lúc ấy Vương Lâm mới đáng lo.
Chi bằng ngay lúc này chớp thời cơ mà giải quyết hết phiền phức, dùng sợi tơ thiên kiếp tiêu diệt bà ta, mới là biện pháp tốt nhất.
Mặc dù hơi xót ruột, nhưng Vương Lâm không phải kẻ ủy mị, một khi đã quyết định tuyệt sẽ không từ. Sợi tơ thiên kiếp lóe lên lao thẳng lên trời, lập tức từ không trung xuất hiện một tầng mây đỏ.
Đám mây này quá mức kỳ lạ, gần như trong chớp mắt đã dày đặc bao phủ một phạm vi lớn. So với đám mây này, thứ sương màu lam kia, là quá nhỏ bé không đáng để so sánh. Ngay trong nháy mắt hồng vân giáng lân, đám hơi lam tứ phía vội tản ra tránh đường, nào sám ngăn trở sợi tơ kia.
Lúc này, bà lão cũng đã hồi phục thần trí sau khi bị sức ép của vụ nổ con rối Nguyên Anh kỳ chấn động,
Bà ta không biết đây là cái gì, nhưng nhìn đám mây đỏ như máu này, linh cảm nhắc bà đây là một thứ rất kinh khủng. Không dám chần chừ, bà lập tức tiến vào trong tháp băng.
Trong khi đó, phía bên kia, tứ phái liên minh đang vây quanh Hồng Điệp cô nương, tất cả đều không chớp mắt nhìn đám mây đỏ kỳ lạ.
Phía sau nàng, người đàn ông vàng vọt có vẻ rất bệnh tật ở Chu Tước quốc kia bỗng biến đổi, vẻ bệnh tật trên người đột nhiên biến mất, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào đám mây.
Hắn không nói nửa lời, thân mình chợt lóe lên, không ngờ bỏ qua chức trách bảo hộ cho Hồng Điệp, mặc kệ nàng đứng đó, lao nhanh về phía đám mây.
Lúc này mặt mày Vương Lâm đã tái nhợt, tay phải run rẩy, thấy bà lão chui vào tháp băng, sau đó bay ra rất xa. Hai mắt hắn lóe lên, dồn hết cả thể xác và tinh thần khống chế sợi tơ thiên kiếp, vung mạnh tay phải lên, chỉ vào tòa tháp băng đang bỏ chạy kia.
Lập tức, trên bầu trời, từ đám hồng vân xuất hiện một tia sét màu đỏ rất nhỏ, lao với một tốc độ không thể so sánh, gần như ngay vừa xuất hiện đã dừng ở nơi tháp băng xa xa. Cùng lúc đó, từ bên trong đám mây đỏ, như bị tia sét kia dẫn dắt, bỗng nhiên xuất hiện vô số tia sét. Chúng quấn lấy nhau, hình thành một luống sét to như cánh tay, ầm ầm oanh oanh ù ù từ trên trời giáng xuống.
Bà lão đang ở trong tháp băng muốn tránh né, nhưng phát hiện bốn phía không gian dường như một lực lượng kỳ bí nào đó trói buộc, không thể di động.
Vô cùng tuyệt vọng, làm sao bà ta có thể tưởng tượng nổi, chỉ đuổi giết một tiểu bối Nguyên Anh hậu kỳ, tại sao lại dẫn đến kiếp nạn hôm nay!
Đúng vậy, hiện tại, dù cho bà có là kẻ ngu, cũng đoán ra đây chính là thiên kiếp trong truyền thuyết.
Tử hồng thiên kiếp ầm ầm hạ xuống giáng lên tháp băng, không thể chống đỡ. Cả tháp băng lẫn bà lão bên trong đều biến mất giữa đất trời, dường như chưa từng xuất hiện trên đời.
Vương Lâm lại hít thật sâu, lại nhìn thiên kiếp lần nữa, cực kỳ cảm khái. Nhưng hắn biết, đây không phải lúc cảm thán trầm trồ, không hề do dự, hắn xoay người tiếp tục bỏ chạy.
Nhưng mới vừa chạy được trăm trượng, đã phát hiện một cỗ thần thức khổng lồ khủng bố bỗng nhiên đảo qua người hắn. Ngay khắc này, mũ rơm trên đầu hắn bỗng lóe ra kim mang nồng đậm, thần thức kia lập tức lùi lại phía sau.
Bỗng nhiên từ trong mũ rơm tỏa ra từng đợt hơi nóng. Hơi nóng này tiến vào tận trong cơ thể, trong đầu hắn lập tức xuất hiện một hình ảnh, người đàn ông trung niên vừa nãy không chút vất vả đã hủy diệt Thương Long đang bay thật nhanh tới.
Tận đáy lòng hắn hoảng sợ!
Không ngờ mũ rơm này lại thần kỳ như vậy. Tay phải hắn vội vàng điểm vào mi tâm, cả người lập tức biến mất, tiến vào trong không gian nghịch thiên.
Tử hồng thiên kiếp đã dễ dàng hủy diệt cả tòa tháp băng lẫn lão phụ nhân, dần dần tiêu tan, đám mây đỏ giữa trời cũng nhạt nhòa dần. Có điều, đúng lúc này, trung niên văn sĩ đến từ Chu Tước quốc bỗng hiện ra giữa không trung, mắt hắn như đang phát điên, nhìn chằm chằm vào thiên kiếp đang sắp biến mất kia, hét lớn một tiếng, hai tay nâng lên, cả người tản ra một thứ hơi thở mạnh mẽ khó tưởng.
Lập tức, đám mây đỏ vốn đã ảm đạm nhạt nhòa gần hết kia lập tức lại ùn ùn nồng đậm kéo đến, ngưng tụ lại gần như lúc trước. Đáng tiếc, đã không có sợi tơ thiên kiếp làm dẫn, đám mây này không thể tiếp tục ngưng kết.
Giữa không gian, người đàn ông trung niên lo lắng cuống cuồng, hắn biết hôm nay gặp được điều này khó khăn vô cùng, nếu bỏ lỡ, không biết cả đời này liệu còn có thể gặp lại chuyện tốt vô cùng như lần nữa không?
Nhưng đám mây đỏ không thể ngưng kết được nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó chậm chậm tiêu tan dần. Giống như trước mắt là núi vàng núi bạc, muốn lao tới lấy, lại phát hiện ngay phía trước là một cái thung lũng to vô cùng, sâu không thấy đáy, không thể vượt qua, chỉ có thể trừng mắt nhìn núi vàng núi bạc kia dần dần biến mất.
Ruột gan muốn đảo lộn lên, trung niên văn sĩ cắn răng một cái, cắn đứt ngón trỏ, vẽ một cái gì đó giữa trời, chỉ thấy một đám ký hiệu màu máu đang hình thành trước mặt hắn, mỗi lần xuất hiện lập tức bay lên trời dừng giữa đám mây đỏ.
Dần dần , ngày càng nhiều ký hiệu màu máu chìm vào giữa đám mây. Đám mây này hơi ngừng tiêu tán, hắn nhẹ nhàng thở phào một hơi, nhưng sắc mặt lại lập tức tái xanh.
Đám mây đỏ bây giờ nhạt nhòa vô cùng, bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tan, vì hắn sử dụng thần thông thuật mới giữ lại được một ít. Nhưng từ tứ phía, thứ hơi thở màu lam kia vẫn ào ào khuếch tán tới, đẩy đám mây kia nhanh chóng tiêu tan .