Tiên Nghịch

Chương 1908: Q.12 - Chương 1908: Thiếu một!






Đại môn như vậy, cánh tay như vậy, trước đây Vương Lâm đã từng nhìn thấy mấy lần!

Cứ mỗi một lần Thiên Nghịch viên mãn là lại xuất hiện đại môn này. Vương Lâm đã từng đi vào nhưng cuối cùng đều không thể chứng kiến trong đó là thứ gì, chỉ thấy một vùng trời đất mênh mông.

Nhất là cánh tay màu xanh kia lại càng ẩn chứa lực lượng cực kỳ cường đại. Ngăn cản tất cả mọi người tiến vào đại môn.

Hôm nay Vương Lâm lại một lần nữa đứng bên ngoài đại môn này, nhìn cánh tay màu xanh kia, trầm mặc.

Hạt Hồn nọ trước khi chết từng nói... Bạch Châu... Là có ý gì...

Đôi mắt Vương Lâm trầm ngâm, hồi lâu trong mắt lóe sáng, thân thể nhoáng một cái liền chậm rãi tiến về phía đại môn kia.

Trong nháy mắt khi hắn tới gần đại môn, cánh tay màu xanh liền chuyển động, mang theo một luồng uy áp hướng thẳng về phía Vương Lâm, trong nháy mắt đã áp sát hắn, năm ngón tay duồi ra, vẽ lên một vòng trong hư vô.

Thần sắc Vương Lâm như thường, bước chân không dừng lại chút nào, vẫn tiến về phía trước, tay phải giờ lên, đối mặt với cánh tay khổng lồ đang chộp tới kia bỗng nhiên vỗ mạnh.

Một cái vỗ này khiến thiên địa ầm vang. Chỉ thấy cánh tay màu xanh nọ chấn động, bỗng nhiên bị cuốn đi, trực tiếp bị một cái vỗ của Vương Lâm đánh bay lên mười trượng.

Năm đó Vương Lâm thật sự sợ hãi cánh tay này nhưng hôm này Vương Lâm sau khi trở thành tu sĩ Không Kiếp thì cánh tay này đã không còn tác dụng ngăn cản nữa. Vương Lâm bình tĩnh tiến vào bên trong đại môn.

Một bước không nhanh nhưng mỗi khi hạ xuống đều có tiếng động ầm ầm vang vọng, giống như hai chân hắn muốn đạp tan hư không vậy. Khi chỉ còn cách đại môn này bảy bước, cánh tay màu xanh bị đánh bay bỗng nhiên lại giơ lên, một lần nữa hướng về phía Vương Lâm gào thét lao tới.

Lúc này trên cánh tay lan ra một luồng lực lượng kinh khủng, giống như nếu không ngăn cản Vương Lâm thì quyết không bỏ qua!

Vương Lâm nhướng mày. Hắn không muốn hủy diệt cánh tay này, ngẩng đầu lên, trong nháy mắt liền giơ cánh tay phải lên, hướng về phía cánh tay ấy điểm một chỉ.

Định

Một chữ định thân. Cánh tay khổng lồ kia bỗng nhiên dừng lại giữa không trung, không nhúc nhích gì nữa.

Vương Lâm cất bước đi liên tục bảy bước, thong dong đứng trước đại môn Thiên Nghịch, tay trái giơ lên đặt trên cánh cửa, đẩy mạnh vào phía trong!

Dưới động tác này, đại môn Thiên Nghịch này truyền ra tiếng động trầm trầm, chậm rãi mở ra một khe hở. Khe hở này thoạt nhìn không lớn nhưng đối với Vương Lâm mà nói thì đã tới mấy trượng rồi.

Cánh cửa này hé ra, Vương Lâm đứng đó trầm mặc trong chốc lát, giơ chân hướng về phía đại môn bước một bước.

Thân hình hắn lúc này hoàn toàn bước vào bên trong đại môn Thiên Nghịch.

Lúc này hiện ra trước mặt Vương Lâm là một thế giới hắn chưa bao giờ thấy. Nơi này có thiên có địa, nhưng lại không có chút dấu hiệu tính mạng nào, chỉ bên trong những dãy núi cao vút có một tòa tháp vươn tới tận chân mây!

Tòa tháp này không phải là thực chất mà biến đổi giữa hư ảo và thực chất, lúc thực lúc huyễn.

Nơi này không phải là Phong Giới chí tôn năm xưa. Chuẩn xác mà nói, lần này Thiên Nghịch viên mãn hiện ra cảnh tượng hoàn toàn khác những gì Vương Lâm đã từng thấy!

Dường như tất cả mọi thứ lúc trước đều là mây mù, lúc này mây mù tan đi, khiến Vương Lâm tiếp cận tới được gần vô hạn với bí ẩn trung tâm của Thiên Nghịch!

Đứng từ xa nhìn ngọn tháp kỳ dị, Vương Lâm trầm mặc, chậm rãi bước tới. Hắn bước đi, những ngọn núi dần dần trở nên hư ảo, tản ra trước người Vương Lâm, khiến cho một bước của Vương Lâm đã đi tới trước ngọn tháp.

Tứ phương tháp này nhìn có vẻ rất cổ quái, ở dưới tháp, tại bốn hướng bất ngờ có bốn bộ hài cốt ngồi khoanh chân.

Bốn bộ hài cốt này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, thủy chung vẫn ở nơi này. Trong đó có hai bộ mặt áo bào màu trắng, hai bộ khắc mặc hắc bào.

Bọn họ ngồi khoanh chân không nhúc nhích, từng luồng tử khí tuôn ra.

Ánh mắt Vương Lâm sau khi đảo qua bốn bộ hài cốt, lại nhìn ngọn tháp nọ, lộ vẻ mê man.

Thiên Nghịch là cái gì, vấn đề này vẫn luôn đeo bám hắn đã hơn hai ngàn năm nay, kéo dài suốt gần ba ngàn năm.

Hắn từng thấy đại môn Thiên Nghịch mấy lần nhưng duy nhất lần này là thấy được ngọn tháp này, thấy được bốn bộ hài cốt mặc hắc bạch y này.

Tháp này không có cửa!

Đứng ở bên ngoài tháp, vẻ mê man trong mắt Vương Lâm càng đậm. Hồi lâu hắn tản thần thức ra, lan về phía ngọn tháp. Trong tích tắc khi thần thức chạm vào ngọn tháp, trong óc hắn liền vang lên tiếng ầm vang!

Có vô số những âm thanh nhỏ lập tức hiện lên trong tâm thần hắn. Bởi những âm thanh này rất nhiều nên khiến Vương Lâm cảm thấy cực kỳ ồn ào, không nghe nổi một câu!

Hắn mơ hồ nghe thấy tiếng trẻ con mới sinh khóc, tiếng thở dài của người già khi tử vong, nghe thấy rất nhiều âm thanh không rõ, có tiếng kêu thê lương thảm thiết, có tiếng nỉ non ôn hòa. Tất cả các âm thanh giống như khiến Vương Lâm bị vây trong một đô thành phàm nhân khổng lồ, nghe thấy tất cả âm thanh nơi này vậy!

Cuối cùng những âm thanh vô tận này hóa thành một loại tiếng ù ù, điên cuồng vọng lên trong tâm thần Vương Lâm, khiến sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, với tu vi hiện nay của hắn cũng có dấu hiệu không thể thừa nhận.

Giống như nếu hắn tiếp tục thì thân thể sẽ sụp đổ.

Ngay lúc hắn sắp sửa không thể chịu đựng được thì tiếng trẻ con khóc đâm thẳng vào tâm thần hắn, khiến cả người hắn bỗng nhiên bừng tỉnh, thân thể liên tục lui lại phía sau hơn mười bước, sắc mặt trắng bệch.

Trong đầu hắn ầm vang, ngơ ngác nhìn ngọn tháp nọ. Một lát sau Vương Lâm xoay phắt người, hóa thành một đạo cầu vồng gào thét lao thẳng về phía xa, trong thời gian ngắn đã rời khỏi vùng không gian này. Dựa vào cảm ứng. Trong Thiên Nghịch hắn tìm được hồn phách của Vương Bình và thê tử của Vương Bình đang ngủ say.

Nhìn cốt nhục Vương Bình của mình, Vương Lâm trầm mặc.

Vừa rồi tiếng khóc thê lương thức tỉnh hắn chính là tiếng khóc của Vương Bình lúc còn là oán anh, khi lần đầu tiên gặp hắn.

Tháp này rốt cuộc là thứ gì...

Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ mê man, hồi lâu, hồi lâu hắn nhìn hồn phách cốt nhục của mình đang ngủ say, ánh mắt lộ vẻ nhu hòa và bi thương, than nhẹ một tiếng. Vương Lâm xoay người rời đi.

Lần thứ hai hắn rời khỏi không gian kỳ dị này, đi tới trước tứ phương tháp.

Ngẩng đầu nhìn chỗ cao nhất của ngọn tháp biến đổi giữa hư ảo và chân thật này, hắn thấy một vùng mơ hồ.

Trầm mặc trong chốc lát, Vương Lâm cắn răng một cái, thân thể bước về phía trước vài bước, thần thức lại một lần nữa tản ra. Lần này lan ra tay phải hắn giơ lên, chỉ thấy móng tay dài ra, hóa thành sắc bén như châm, lòng bàn tay nắm chặt, khiến móng tay sắc bén đâm vào lòng bàn tay nhưng lại có một tầng ánh sáng nhu hòa cản lại, không thể tiến vào trong huyết nhục.

Chẳng qua ánh sáng nhu hòa này nhanh chóng tiêu tán, sợ là chỉ trong vòng mười nhịp thở thì ánh sáng này sẽ mất, móng tay sắc bén sẽ đâm vào huyết nhục, gây đau đớn cho Vương Lâm.

Thời gian gấp gáp, Vương Lâm không nghĩ ngợi nhiều, thần thức tản ra, tràn ngập ngọn tháp kia. Trong nháy mắt khi thần thức của hắn đụng vào ngọn tháp, tiếng động phức tạp vừa rồi lại một lần nữa ầm ầm truyền vào tâm thần Vương Lâm.

Thân thể hắn chấn động, cả người giống như mất đi thần trí, bị âm thanh hỗn tạp kia bao phủ. Giống như một chiếc thuyền đơn độc trong bão tố, bị sóng biển xô đẩy.

Tiếng động đó vô tận, đủ thứ dung hợp với nhau liền hình thành tiếng ù ù vang vọng, chấn động tâm thần Vương Lâm, khiến hắn không thể nghe rõ. Thời gian từ từ trôi qua, sắc mặt Vương Lâm càng ngày càng tái, hai mắt vô thần, thân thể run rẩy. Trong bàn tay hắn, ánh sáng dần dần tiêu tán. Vào nhịp thở thứ chín, ánh sáng tiêu tán hoàn toàn, khiến móng tay sắc bén hung hãn đâm vào lòng bàn tay, máu tươi chảy ra, sự đau đớn truyền khắp toàn thân.

Sự đau đớn đột ngột này khiến thần sắc Vương Lâm có vẻ giãy giụa. Bỗng nhiên tỉnh táo lại. Trong nháy mắt khi hắn tỉnh lại, hắn nghe được trong đám âm thanh hỗn tạp kia có một giọng nói, như ẩn như hiện, trong chớp mắt này chợt rõ ràng!

... Thiếu một...

Đồng thời với lúc nghe thấy giọng nói này, thân thể Vương Lâm lui lại mấy trăm trượng. Trong thời gian ngắn ngủi mười nhịp thở này, hắn giống như trải qua khảo nghiệm sinh tử. Nếu như không có tiếng trẻ con khóc lần đều tiên và sự chuẩn bị trong lần thứ hai thì sợ là hắn đã đắm chìm vào trong tiếng động ồn ào kia, mất đi bản thân!

Nhìn chằm chằm vào ngọn tháp, ánh mắt Vương Lâm hiện lên vẻ kiêng kỵ hiếm có. Cho tới giờ hắn vẫn không hiểu ngọn tháp xuất hiện trong Thiên Nghịch Châu là thứ gì!

Còn có giọng nói trong nháy mắt khi hắn tỉnh lại nữa...

Thiếu một... Những lời này có ý gì!

Vương Lâm trầm mặc nửa ngày. Sau đó hắn nhìn thoáng qua ngọn tháp, xoay người rời khỏi nơi này.

Trên Lục Ma Châu, nơi vốn là Ma Hạt Miếu giờ phút này gió lốc tràn ngập. Trong gió lốc có một người thanh niên mặc bạch y đang đứng. Hai mắt hắn nhắm nghiền, giờ phút này đột nhiên mở ra.

Trong nháy mắt khi hắn mở ra, ánh mắt hắn hiện lên vẻ kiêng kỵ rất đậm!

Vương Lâm hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn Thiên Nghịch Châu trong lòng bàn tay đang dung nhập vào trong thân thể, thần sắc phức tạp.

Ngươi... Rốt cục là cái gì...

Vương Lâm thì thào, nhìn Thiên Nghịch Châu hoàn toàn biến mất trong lòng bàn tay hắn. Dung nhập vào trong thân thể, biến mất trong linh hồn.

Thần thức của ta còn chưa đủ mạnh mẽ... Còn thiếu rất nhiều. Một ngày nào đó ta sẽ có thể lấn át tiếng ồn ào kia, nghe được giọng nói ẩn trong đó. Biết được bí ẩn sâu nhất của Thiên Nghịch Châu này!

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nén mê man về Thiên Nghịch Châu này. Hắn đạt được hạt châu này đã gần ba ngàn năm, có đủ kiên nhẫn để đợi thời khắc bí ẩn được giải khai!

Mà lúc này hắn mơ hồ cảm thấy, có thể nhìn thấy ngọn tháp đó đã nói rõ rằng mình chỉ còn cách bí ẩn chính thức của Thiên Nghịch Châu rất gần!

Giờ phút này hai mắt Vương Lâm lộ hàn ý, ngẩng đầu nhìn về hướng Đạo Ma Tông ở xa xa!

Đạo Ma Tông... Ta năm đó đã từng thề phải diệt toàn tông, hủy đạo môn của các người, khiến Tiên Cương đại lục từ nay về sau không còn Đạo Ma Tông nữa!

Vương Lâm vung tay áo, gió lốc bốn phía ầm ầm chuyển động nhanh hơn, hình thành một cơn lốc màu đen khổng lồ, cuốn thân thể Vương Lâm lao thẳng về phía xa xa.

Kiếp nạn của Đạo Ma Tông tới rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.