Vẻ mặt Thương Tùng Tử đột nhiên trầm hẳn xuống, lão nhìn về phía Vương Lâm. Lúc này Vương Lâm cũng trở nên trầm mặc.
- Nếu đạo hữu đã đồng ý thì làm phiền Bàng đạo hữu rồi!
Thương Tùng Tử nói xong thì quét mắt qualão bà áo xanh , hai người mở động phủ rồi bay ra như tên bắn, lúc này đã tiến về phía dãy núi như bức tường ở phương xa.
Nhưng trước khi đi, lão bà áo xanh quét ánh mắt lên người Vương Lâm, Thương Tùng Tử cũng khẽ quét mắt về phía lão già họ Bàng.
Khi hai người kia đi khuất, trên mặt lão già họ Bàng hiện ra nụ cười âm hiểm. Lão khẽ xoay chiếc nhẫn trên ngón tay phải rồi nhìn Vương Lâm chậm rãi nói:
- Lữ đạo hữu cứ tiếp tục thổ nạp, lão phu chắc chắn sẽ bảo hộ ngươi thật tốt!
Lão già họ Bàng nói xong thì đảo mắt qua người Vương Lâm, sau khi xác định tình trạng vết thương của Vương Lâm thì sau đó lão già này cũng không thèm để ý đến nữa. Lão già bắt đầu vơ vét những gì có thể dùng được trong động phủ, Vương Lâm nhắm chặt mắt không thèm để ý đến lão.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sau khi lão già họ Bàng lục lọi xong ba gian thạch thất thì trên mặt lộ ra vẻ vui mừng như điên. Sau khi về lại vị trí Vương Lâm, lão già lại lạnh lùng nhìn hắn, lão đột nhiên nở nụ cười:
- Lữ đạo hữu, lão phu nhớ rõ trước đó ngươi đã từng nói một câu!
Vương Lâm mở mắt ra, hắn dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn qua lão già họ Bàng.
Khi nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Vương Lâm, ánh mắt lão già họ Bàng cũng trở nên ngưng trọng. Nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại như thường, lão dùng giọng âm trầm nói:
- Trước đó ngươi nói lão phu nên dùng lời nói một cách cẩn thận, nếu lời nói bừa sẽ có họa sát thân!
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, hắn chậm rãi nói:
- Ta đã nói như vậy, mà bây giờ ta cũng nói lại, nếu ngươi nói bừa sẽ gặp họa sát thân!
Lão già họ Bàng đứng bên cạnh cười lên như điên, những lỗ nhỏ lấp đầy làm gương mặt trở nên cực kỳ dữ tợn. Lão nhìn qua Vương Lâm mà hai mắt trở nên lạnh lùng như băng, lão nói:
- Trước đó ngươi không bị thương, lão phu quả thật rất sợ ngươi. Nhưng hiện nay, để lão phu xem ta và ngươi kẻ nào gặp họa sát thân!
Ánh mắt lão già họ Bàng lóe lên, lão vung tay phải rồi hướng về phía Vương Lâm vỗ xuống.
Sở dĩ lão già họ Bàng phải đợi đến lúc này mới ra tay vì muốn đợi cho Thương Tùng Tử và lão bà áo xanh đi thật xa, muốn tránh cho lão bà áo xanh phát hiện ra. Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh như mặt nước, khoảnh khắc khi lão già họ Bàng tới gần, hai mắt hắn lập tức bùng ra hàn quang. Vương Lâm nâng tay phải lên nhanh như chớp rồi mạnh mẽ chụp thẳng vào tay lão già họ Bàng.
Những âm thanh răng rắc đột nhiên trở nên vang vọng, đồng tử trong hai mắt lão già họ Bàng đột nhiên co rút lại, cơn đau nhức truyền thẳng đến làm lão cảm thấy kinh hoàng, nhưng lúc này tất cả đã không còn ý nghĩa gì nữa.
- Ngươi!
Thân thể lão già họ Bàng lập tức lui về phía sau, lão đang muốn thi triển thần thông thì Vương Lâm lại đột nhiên lóe lên. Hắn trực tiếp lao ra rồi vung tay phải lên, một luồng lực lượng khổng lồ gào thét phóng ra.
Khoảng cách giữa lão già họ Bàng và Vương Lâm quá gần, lúc này căn bản không còn cơ hội né tránh. Một tiếng nổ ầm vang lên, quyền phải của Vương Lâm đã đập thẳng lên ngực lão già họ Bàng.
Lão già họ Bàng phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt lộ ra vẻ không tin, thân thể đột nhiên nổ tung trong nháy mắt rồi hóa thành một làn sương máu. Nguyên thần lão già gào thét phóng ra, bên trên nguyên thần bùng lên một nổi sợ hãi kinh khủng, lão đã sợ!
Lão không ngờ tên trước mặt lại không bị thương. Lúc này đang muốn bỏ chạy thì Vương Lâm xoay người nâng tay phải lên, trong tay hắn lập tức xuất hiện một thanh Thiết kiếm, hắn không chút do dự chém về phía trước.
Kiếm quang lóe lên, lão già họ Bàng kêu lên thảm thiết, nguyên thần lập tức một phân thành hai. Vương Lâm vung tay áo lên rồi trực tiếp chộp vào một nửa nguyên thần lão già vào trong tay. Sau khi Vương Lâm bóp chặt bàn tay, nguyên thần lão già họ Bàng lập tức vỡ tan. Luồng nguyên lực khổng lồ trên nguyên thần còn chưa kịp biến mất đã bị Vương Lâm há miệng nuốt gọn. Một nửa nguyên thần còn lại hầu như đã trở nên trong suốt, nhưng lão cũng không dám chạy trốn, nguyên thần run rẩy dưới Thiết kiếm trong tay Vương Lâm.
Hành động lần này chấm dứt sau khoảnh khắc, Vương Lâm ra tay chính là sát chiêu không có bất kỳ điều gì thiếu dứt khoát. Một kiếm của Vương Lâm chém xuống khi lão già kia không kịp đề phòng, thậm chí lão già họ Bàng còn chưa kịp tung ra thần thông và bảo vật.
- Mở không gian trữ vật, ta sẽ không giết ngươi!
Ánh mắt Vương Lâm trở nên lạnh lùng như băng, hắn mở miệng dùng giọng âm trầm nói.
Nguyên thần lão già họ Bàng đã cực kỳ suy yếu, lúc này lão đã cảm nhận được dấu hiệu sắp tiêu tan. Khoảnh khắc này hình bóng Vương Lâm hiện lên trong mắt lão đã lớn mạnh đến mức không thể ngờ.
Đối với lời nói của Vương Lâm, lão không thể phân biệt được thật giả, nhưng lúc này cự tuyệt chính là chết, không từ chối thì còn có một con đường sống. Lão vội vàng cắn răng mở ra túi trữ vật. Thiết kiếm trong tay Vương Lâm lại được vung lên, hắn chặt đứt sự liên lạc giữa lão già họ Bàng và không gian trữ vật. Sau đó hắn lại trực tiếp lấy ra tất cả vật phẩm bên trong. Lúc này Vương Lâm lạnh lùng nhìn về phía nguyên thần lão già, trong ánh mắt hắn lập tức lóe lên sát khí:
- Ngươi đã nói không giết ta!
Nguyên thần lão già họ Bàng lập tức thét lên.
Vương Lâm hừ lạnh một tiếng, hắn vung tay phải lên rồi trực tiếp túm lấy nguyên thần lão già họ Bàng. Sau khi cưỡng ép nguyên thần đối phương rơi xuống trạng thái suy yếu thì Vương Lâm lập tức thi triển thần thông tìm kiếm ký ức. Một lát sau hắn lại thu nguyên thần chưa chết hẳn này vào túi trữ vật.
Vương Lâm cũng không muốn giêt chết lão già này, nếu lão chết thì Thương Tùng Tử chắc chắn sẽ cảnh giác, như vậy sẽ trở nên lợi bất cập hại, sẽ phá tan kế hoạch của Vương Lâm.
“Quan hệ giữa kẻ này và Thương Tùng Tử rất tâm đầu ý hợp, nói không chừng mệnh giản của kẻ này ở trong tay Thương Tùng Tử. Nếu lão già này chết thì Thương Tùng Tử sẽ lập tức phát hiện được.”
Vương Lâm cũng không chắc chắn xác định vấn đề này, trong trí nhớ của lão già họ Bàng cũng không nhắc đến điều đó, nhưng dạo này hắn rất cẩn thận nên bắt buộc phải tin.
Sau khi tính toán thời gian, Vương Lâm thong thả mở ra không gian trữ vật để xem xét vật phẩm của lão già họ Bàng. Người này là tu sĩ Toái Niết vì vậy trong không gian trữ vật chắc chắn sẽ có rất nhiều bảo vật. Chỉ tính riêng tiên ngọc đã có hơn mười vạn, đặc biệt là nguyên tinh cũng có năm sáu vạn.
Ngoài những thứ trên thì trong không gian trữ vật còn có rất nhiều thảo dược và đan phương, rõ ràng lão già họ Bàng đẫ vì hành trình lần này mà chuẩn bị rất đầy đủ.
Sau đó Vương Lâm tại tiếp tục tìm ngọc giản, trong đống ngọc giản hắn phát hiện hai tấm địa đồ và một phần ấn ký khẩu quyết để rời khỏi nơi đây.
Hai tấm bản đồ này đều có liên quan đến thế giới bảy màu, mặt trên bản đồ cũng có một số dấu hiệu để đánh dấu đường đi. Ngay cả một vài mãnh thú hóa sương có thể cho ăn tiên ngọc để lấy nguyên tinh cũng được đánh dấu, có thể nói bản đồ này rất rõ ràng.
Nhưng đáng tiếc là Vương Lâm đoạt được quá ít tư liệu trong ký ức của lão già họ Bàng, dù thông qua trí nhớ cũng không thể biết được mục đích của Thương Tùng Tử. Hắn chỉ biết ở nơi đó phong ấn rất nhiều linh hồn mãnh thú, ngoài điều này thì những chuyện khác có liên quan đến thế giới bảy màu cũng được Vương Lâm tìm được trong trí nhớ lão già.
Vương Lâm trở nên trầm ngâm, hắn tiếp tục xem xét cẩn thận không gian trữ vật. Những thứ được lão già họ Bàng đoạt được trong động phủ này cũng được Vương Lâm nhìn qua. Sau đó hắn phát hiện rồi nhiều đan dược, nhưng trong đó lại có một thanh đoản kiếm làm hắn phải chú ý. Thanh đoản kiếm này nằm trong thạch thất thứ ba, nó đâm vào trên một bộ xương mãnh thú.
Vương Lâm vung tay phải lên, ngân quang lập tức lóe lên, thanh đoản kiếm đột nhiên xuất hiện trên tay hắn. Vừa rồi lão già họ Bàng vừa mới đoạt được nên chưa kịp xem xét cẩn thận, lúc này lại lọt vào tay Vương Lâm.
Thần thức Vương Lâm đảo qua khắp thân thanh kiếm, hắn lập tức phát hiện được một luồng khí tức không tầm thường ở bên trên. Hắn cảm thấy luồng khí tức này rất quen thuộc, nhưng lại nghĩ không ra nó là thứ gì. Chỉ có điều trên thanh đoản kiếm lại có phong ấn, nếu không mở ra phong ấn thì không thể biết được cụ thể uy lực của nó.
Sau khi trầm tư một lúc, Vương Lâm đi đến thạch thất thứ ba. Hắn thấy trên mặt đất là một bộ xương thú, bộ xương này không lớn mà chỉ bằng một người bình thường, có hình dạng một con nai.
Bộ xương này đen kịt và đã có hơn phân nửa vỡ thành từng mảnh nhỏ. Sau khi Vương Lâm nhìn kỹ mới phát hiện ra những mảnh vỡ kia đều do lão già họ Bàng đoạt kiếm tạo thành.
Sau khi nhìn qua bộ xương thú, Vương Lâm dần nhíu mày. Hắn cảm thấy có chút không đúng, trong một động phủ sâu thế này sao lại có một bộ xương nai, mà thanh đoản kiếm này chưa mở ra phong ấn đã thấy không tầm thường. Nếu mở phong ấn đoản kiếm ra chắc chắn uy lực sẽ không thể tưởng tượng nổi. Nhưng một món bảo vật sao lại đâm lên thân thể một con nai rồi được cố định trong thạch thất chứ?
-Nơi đây không phải động phủ của Tư Mã Mặc, nếu vậy thì của ai?
Trước đó Vương Lâm tìm kiếm ký ức lão già họ Bàng nên mới có thể khẳng định đây không phải động phủ của Tư Mã Mặc. Thương Tùng Tử căn bản không muốn đưa hắn đi đến động phủ thật sự.
Động phủ này chẳng qua chỉ là vừa rồi Thương Tùng Tử tùy ý tìm được mà thôi.
Tư Mã Mặc có động phủ trong đây, nhưng vị trí vừa rồi của nó không phải chỗ này, Vương Lâm cũng đã biết được vị trí chính thức của nó ở nơi nào rồi.
Vương Lâm nhìn qua bộ xương thú trên mặt đất rồi trầm mặt hồi lâu. Lúc này hắn xoay người đi ra khỏi thạch thất, vấn đề này hắn cũng không có nhiều thời gian đi phân tích. Sau khi thu hồi đoản kiếm thì Vương Lâm đang định bỏ đi.
Đột nhiên Vương Lâm dừng chân lại giống như nhớ ra điều gì đó, hắn cúi đầu nhìn xuống mặt đất. Hắn nhìn thấy trong góc phòng có một vũng máu, trong đó có một chiếc nhẫn.
Trong trí nhớ của lão già họ Bàng thì chiếc nhẫn này chính là bảo vật tốt nhất, vật này cũng được lão đoạt được từ thế giới bảy màu. Nhưng lúc này lão bị Vương Lâm chém chết trong nháy mắt nên không có cơ hội thi triển.
Vương Lâm vung tay một trảo tay phải lên hư không, chiếc nhẫn lập tức bay vào trong tay. Sau khi hắn lau máu tươi dính bên trên rồi đảo thần thức qua thì vẻ mặt có chút rung động.
Trên chiếc nhẫn cũng có phong ấn, nhưng có những chín tầng phong ấn. Lão già họ Bàng kia đã phá vỡ tầng phong ấn thứ bảy nên có thể giữ một phần lực điều khiển, tầng thứ tám cũng đã được phá đi hơn phân nửa.
Sau khi xóa đi thần thức lão già họ Bàng bên trên, Vương Lâm nhìn kỹ chiếc nhẫn vài lần. Với trình độ cấm chế của hắn thì không khó để phá vỡ những tầng phong ấn còn lại. Tay trái Vương Lâm bấm pháp quyết, cấm chế lập tức xuất hiện rồi rơi trên chiếc nhẫn. Những tiếng nổ ầm ầm đột nhiên trở nên vang vọng, sau khi phá vỡ một nửa tầng phong ấn thứ tám còn sót lại thì phong ấn lập tức mở ra. Lúc này chiếc nhẫn được bao phủ trong những luồng hào quang năm màu, khoảnh khắc sau lại hóa thành năm luồng cầu vồng vờn quanh thân thể Vương Lâm. Năm luồng cầu vồng này tạo thành một vòng phòng thủ cực kỳ chặt chẽ, trong lúc xoay tròn có thể ngăn cản được tất cả thần thông.
- Nếu trước đó lão già họ Bàng mở được phong ấn tầng thứ tám thì muốn giết cũng không thể nhanh như vậy được.
Tâm thần Vương Lâm khẽ động, năm luồng cầu vồng đang xoay chuyển bên ngoài lập tức tiêu tán. Tất cả đều dung nhập vào trong chiếc nhẫn và được Vương Lâm thu hồi lại.
Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt hắn chuyển ra bên ngoài động phủ. Hàn quang lóe lên, thân thể hắn lập tức xuất hiện bên ngoài động phủ rồi phóng thẳng về phương xa. Trong lúc lao đi như tên bắn, hắn cũng không dám tản thần thức ra quá xa mà chỉ để vờn quanh thân thể. Hắn chỉ dựa vào một luồng cảm ứng kỳ dị để xuyên qua mọi vị trí trong sơn cốc. Nếu Thương Tùng Tử nhìn thấy đoạn đường Vương Lâm đã đi thì chắc chắn sẽ chấn động, con đường này chính là những vị trí mà lão và lão bà áo xanh đã đi qua.
- Tán Ma khôi giáp của Vương mỗ, người khác há có thể mặc được sao?