Ánh sáng bảy màu vừa hiện ra, Chưởng Tôn đang định bỏ chạy, bước chân liền sững lại, thần sắc dù hoảng sợ nhưng lại lộ vẻ khổ sở và phức tạp, nhìn về phía ánh sáng bảy màu.
Thất phi may mắn nhờ có pháp bảo lưu lại được một mạng dưới lực lượng của cây cung Lý Quảng lúc này cũng nhìn về phía ánh sáng bảy màu, ánh mắt mang theo vẻ vô cùng phức tạp.
- Hắn quả nhiên tới.
Đồng tử trong hai mắt Vương Lâm co rụt lại, không chút do dự, thân thể liên tục lui lại phía sau mấy bước, tay phải giơ lên chụp vào hư không một cái. Lập tức một ngọc giản xuất hiện trên tay hắn.
Bóp mạnh một cái, ngọc giản liền hoá thành vô số mảnh vỡ tiêu tán. Ngay sau đó, ở nơi mà ngọc giản trên tay phải Vương Lâm vỡ nát ra lập tức liền xuất hiện một hắc động lớn cỡ một nắm tay.
Bên trong hắc động này bộc phát ra lực hút kinh thiên,toả ra u quang, bao phủ cả thân thể Vương Lâm, muốn hút thân thể hắn vào bên trong hắc động.
Xa xa trong tinh không, nơi ánh sáng bảy màu tràn ngập, một thân ảnh hư ảo bước ra. Thân ảnh này chính là một nam tử trung niên, thân mặc đạo bào, thoạt nhìn vô cùng tiên phong đạo cốt, ánh sáng bảy màu vờn quanh, thần sắc vốn rất bình tĩnh nhưng khi thấy hắc động do ngọc giản Vương Lâm bóp nát tạo thành thì hai mắt liền loé lên ánh sáng kỳ dị.
- Muốn dùng phương pháp này rời đi sao, không được.
Vừa nói chuyện, đạo nhân bảy màu vừa giơ tay phải lên, tuỳ ý hướng về phía Vương Lâm điểm một chỉ.
Một chỉ này điểm tới, chỉ thấy tinh không đột nhiên toả ra ánh sáng bảy màu vạn trượng, đồng loạt ngưng tụ lại trước người đạo nhân này, dung nhập vào bên trong ngón tay hắn, hoá thành một chỉ của đạo nhân bảy màu, gào thét đánh thẳng về phía Vương Lâm.
Chỉ phong này có tốc độ vượt qua mắt thường, trong thời gian ngắn đã phá tan thiên địa tới cách Vương Lâm không quá bảy thước!
Một luồng hàn khí tràn ngập tâm thần Vương Lâm, khuếch tán tới mỗi sợi tóc gáy của hắn, hoá thành nguy cơ sinh tử. Theo tốc độ của chỉ phong này thì Vương Lâm sẽ không kịp tiến vào trong hắc động.
Nhưng thần sắc hắn không chút bối rối, giống như tất cả đều nằm trong sự tính toán của hắn vậy. Lúc này trong nháy mắt khi chỉ phong bảy màu tới gần, từ bên trong hắc động nọ liền có một ngọc thủ của nữ tử vươn ra. Ngón giữa của bàn tay này còn mang theo một chiếc nhẫn xanh biếc, ở sâu bên trong hắc động bất ngờ va chạm với chỉ phong của đạo nhân bảy màu.
Vô thanh vô tức, chỉ phong bảy mày tan nát, nhưng lại hoá thành khí bảy màu, giống như bảy con độc xà trong tích tắc khi tan nát chui vào bên trong bàn tay kia.
Một tiếng rên thê lương từ bên trong hắc động truyền ra. Ngọc thủ ru lên, bất ngờ bắt ấn quyết, thoáng một cái liền hoá thành bảy phần. Từ xa nhìn lại, bảy bàn tay này giống hệt nhau, phủ lên nhau, không ngờ lại có từng luồng ánh sáng bảy màu từ trong bàn tay phát ra.
Nhẹ nhàng vỗ một cái, bảy bàn tay toả ra bảy màu khác nhau, mang theo ánh sáng này loé lên, bay qua người Vương Lâm lao thẳng về phía đạo nhân bảy màu.
Cùng lúc đó, thân thể Vương Lâm cũng nhoáng lên, bị hắc động hoàn toàn hút đi, biến mất trong tinh không của Thái Cổ Tinh Thần.
Tất cả mọi chuyện nói ra thì dài nhưng lại xảy ra chỉ trong chớp mắt.
Khi nhìn thấy bảy bàn tay tạo thành ấn quyết kỳ dị, thần sắc Chưởng Tôn đại biến, nhìn chằm chằm vào ấn quyết, hai mắt bừng sáng.
- Hoá ra là nàng!!
Kinh hãi hơn còn có thất phi. Sắc mặt nữ tử này tái nhợt, thao tiềm thức lùi lại mấy bước, thất thanh nói:
- Đại tỷ!! Người không chết!!
Chỉ mình đạo nhân bảy màu thần sắc bình thản, khi ấn quyết bảy màu đang gào thét đồng thời lao tới, tay phải hắn giơ lên, vung mạnh tay áo về phía trước. Trong tinh không trước người hắn lập tức có sóng gợn bảy màu hiện lên, khuếch tán ra đụng vào ấn quyết bảy màu kia.
Tiếng ầm ầm vang vọng không gian, sau đó tất cả tan thành mây khói.
Đạo nhân bảy màu nhắm hai mắt lại, không biết suy nghĩ điều gì. Một lúc lâu sau hắn mới chậm rãi ở đôi mắt, nhìn về phía hắc động chỗ Vương Lâm biến mất, ánh mắt lộ vẻ nhớ lại.
- Thái Ngọc Thất Thủ Ấn….chắc là tên như thế….đáng tiếc thần thông ta đạt được không phải là toàn bộ….nhưng muốn chạy thoát trước mặt ta thì không được. Cây cung của Lý Quảng cũng đã hoàn thành sứ mạng rồi, nên thu hồi thôi.
Đạo nhân bảy màu ngẩng đầu, thân thể bước từng bước về phía trước, trong nháy mắt liền biến mất.
Trong tinh không chỉ còn lại Chưởng Tôn và thất phi. Hai người nhìn nhau một chút, đều thấy vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương. Ấn quyết kia xuất hiện đã chứng minh thân phận chủ nhân của bàn tay kia.
Tiên tôn đệ nhất phi, cũng chính là thân muội muội của đạo lữ của Thất Thải Thiên Tôn!
Bên trong Vân Hải tinh vực của giới nội, ở sâu bên trong Yêu Tông năm đó có một cái khe rất lớn. Cái khe này rất ít người biết nó thông tới nơi nào, nhưng đông đảo mãnh thú lại thường xuyên từ đó lao ra tàn phá.
Giờ phút này bên trong cái khe, ở trong một vùng tinh không xa lạ đen tối có thân thể một con mãnh thú mấy ngàn trượng. Con thú này thoạt nhìn giống như sư tử nhưng trên đầu lại có một cái sừng.
Trên đầu con sư tử uy vũ này, ở phía trước sừng nó có một nữ tử đang ngồi khoanh chân.Nữ tử này xinh đẹp vô cùng, tướng mạo tuyệt mỹ tới cực điểm. Lúc này sắc mặt nàng tái nhợt, khoanh chân ngồi đó, hai tay bắt quyết, không ngừng vung lên trước người.
Trước người nàng có một hắc động lớn cỡ nắm tay, giống như đang thôn phệ bóng tối xung quanh. Không bao lâu sau, hắc động đột nhiên chấn động. Chỉ thấy nó không ngừng mở rộng ra, cuối cùng hoá thành lớn hơn một trượng. Vương Lâm từ bên trong đó bước ra.
Trong nháy mắt hắn bước ra, hắc động lập tức sụp đổ, hoá thành một chút tinh quang rồi tiêu tán.
- Đa tạ!
Vương Lâm hướng về phía nữ tử đang ngồi khoanh chân ôm quyền nói.
Nữ tử xinh đẹp tuyệt trần kia mở hai mắt, trong mắt lộ vẻ hơi uể oải. Nàng nhìn Vương Lâm, hồi lâu lắc đầu than nhẹ.
- Năm đó từ biệt tu vi của ngươi còn yếu ớt nhưng không ngờ hôm nay gặp lại đã đạt tới trình độ thế này….vốn tưởng rằng ngươi đã quên ước định với ta, một năm trước lại nhận được ngọc giản truyền thần niệm của ngươi, ta mới nhận biết hoá ra ngươi không quên!
- Lúc đầu ngươi trợ giúp ra rời khỏi nơi này, việc đó tự nhiên Vương mỗ sẽ không quên. Chỉ là có nhiều chuyện bận rộn, thế nên mới chậm một chút.
Vương Lâm mỉm cười, cúi đầu nhìn sư thú khổng lồ đã lao về phía trước, đơn giản là khoanh chân ngồi xuống bên cạnh.
Hắn khi quyết định đi huỷ diệt viễn cổ tiên vực của giới ngoại đã nghĩ tới đường lui. Vương Lâm biết rõ chuyến đi này tuyệt đối không đơn giản, một khi dùng hết lực lượng hai cung thì chắc chắn sẽ bị Chưởng Tôn đuổi giết. Dù Vương Lâm không phải chỉ có lực lượng bắn hai cung như Chưởng Tôn nói nhưng giới ngoại là thiên hạ của đạo nhân bảy màu, một khi người này ra tay thì với tu vi của Vương Lâm khó có thể thoát nổi.
Cho nên một năm trước khi hắn thôn nạp trong Vô Danh Chuyển Luân trận đã lợi dụng ngọc giản do nữ tử này đưa từ trước mà truyền thần niệm, đạt thành hiệp ước với nữ tử đã lâu không liên lạc này.
Sở dĩ hắn tìm kiếm nữ tử này nhờ trợ giúp là bởi vì Vương Lâm thông qua đủ loại dấu vết và những chuyện hắn hiểu được, tin chắc sáu thành là nữ tử này chính là đệ nhất phi của tiên tôn!
Sau khi song phương dùng thần thức giao tiếp đơn giản xong, nữ tử này nói ra thân phận của mình. Đúng như Vương Lâm đoán, nàng chính là đệ nhất phi của tiên tôn!
- Ta từng là đệ nhất phi trong thất phi của Thất Đạo Tông. Điểm này khi trò chuyện bằng thần thức ta đã nói cho ngươi biết. Ta còn có một thân phận nữa chính là muội muội của đạo lữ của Thất Thải Thiên Tôn – Phàn San Mộng, tên ta là Phàn San Lộ!
Nữ tử xinh đẹp tuyệt trần này nhẹ giọng mở miệng nói.
- Lúc trước ta và ngươi trao đổi thần thức, ngươi đã biết tất cả nơi này chỉ là một động phủ, ta cũng không dấu diếm ngươi nữa. Đúng là như vậy.
Thất Thải Thiên Tôn năm đó vì tranh chấp vầng mặt trời thứ chín, để đạt được bảo vật mà đã ác độc lấy tỷ tỷ của ta làm mồi, nhờ đó hắn mới nhân cơ hội lấy được bảo vật, sau đó trở về phong kín Thất Đạo Tông.
Ở nơi này ta không thể tin tất cả những người tới từ Tiên Cương đại lục. Mà ta bị Thất Thải Thiên Tôn gây thương tích, mãi không thể khôi phục. Cho đến khi ngươi xuất hiện, ngươi và ta lúc đó không xung đột lợi ích, chúng ta có thể hợp tác!
Nữ tử nhẹ giọng nói.
- Ngươi muốn mang đám tu sĩ trong động phủ này đi tới Tiên Cương đại lục, điểm này ta có thể giúp ngươi!
- Tiên Cương đại lục là một nơi rất thần kỳ. Nơi đó rộng lớn, chiến loạn liên miên, mỗi tông phái đều rất ít khi được hưởng hoà bình. Ngươi muốn đứng vững ở nơi đó thì phải có một môn phái!
Mà những địa phương hơi tốt một chút thì đã có người chiếm cứ rồi. Lấy tu vi của ngươi, nói thật không thể đoạt được sơn môn! Mà thế giới này tuy chỉ là một nơi hư ảo, tất cả chúng sinh ở nơi này nói giả thì là giả….
Từ cổ chí kim ta rất ít khi nghe nói trên Tiên Cương đại lục có người từ trong thế giới trong động phủ đi ra. Điểm này ta phải nói trước cho ngươi biết.
Vương Lâm trầm mặc, ngồi đó nghe nữ tử này nói.
- Nhưng cũng không phải là không có. Chẳng qua khi ngươi muốn tới Tiên Cương đại lục thì phải trả giá rất đắt, phải thừa nhận kiếp nạn nhập giới của Tiên Cương đại lục. Kiếp nạn này ta nghe nói phải đạt tới tu vi Không Kiếp trong động phủ thì mới có thể hơi nắm chắc vượt qua nổi.
Nhưng việc này ta cũng có thể giúp ngươi!
Nữ tử này nhìn Vương Lâm, chậm rãi nói.
- Ta vẫn đang nghe.
Thần sắc Vương Lâm bình thản, không thể hiện chút gợn sóng. Nữ tử này thấy vậy trong mắt không khỏi hiện lên một tia coi trọng.
- Tỷ tỷ của ta không chết!
Nữ tử này trầm ngâm một chút liền mở miệng.
Ánh mắt Vương Lâm sững lại, không nói gì.
- Nàng không ở nơi này mà ở Tiên Cương đại lục! Sơn môn của Tiên Cương đại lục rất khó đoạt được, nhưng nếu giết Thất Thải Thiên Tôn thì sơn môn của Thất Đạo Tông chính là của ngươi! Ta và chị ta một chút cũng không cần. Hai chúng ta vốn không phải là người của Thất Đạo Tông, mà là người của Cửu Vũ Thập Tam Môn ở phía đông Tiên Cương đại lục, là đệ tử hạch tâm của Đại Hồn Môn.
Năm đó chúng ta có mắt không tròng, đều trao trái tim cho Thất Thải Thiên Tôn kia…
Nữ tử này cắn răng, ánh mắt lộ vẻ oán hận.
- Thậm chí sau khi ngươi đạt được sơn môn của Thất Đạo Tông, nếu muốn tiếp tục tu luyện thì hai tỷ muội chúng ta có thể giúp ngươi ra nhập Đại Hồn Môn.
Còn chuyện kiếp nạn khi ngươi tiến vào Tiên Cương đại lục phải chịu thì ta và sư tỷ sẽ đi cầu xin sư tôn. Có lão nhân gia người giúp ngươi thì kiếp nạn này sẽ được giảm bớt.
Vương lâm trầm mặc, nửa ngày sau mới chậm rãi mở miệng.
- Trừ ta ra thì những tu sĩ khác trong động phủ thì sao?
Nữ tử xinh đẹp tuyệt trần này đang định nói thì đột nhiên biến sắc, quay phắt đầu lại. Cùng lúc này thần sắc Vương Lâm cũng trở nên âm trầm, quay đầu nhìn lại phía sau.