Tiên Nghịch
Vương Lâm dừng lại, ánh mắt liếc qua lệnh bài trong tay Tiễn Khôn, rồi
lại nhìn chằm chằm vào hắn. Sau khi thấy lệnh bài này, Lý Mộ Uyển sợ run
lên cả người. Sau đó cẩn thận nhìn lại, thần sắc lập tức đại biến, thấp
giọng nói:
- Đây là Vạn Ma Bách Nhật Tru Sát Lệnh. Thật không ngờ Tu ma nội hải vẫn
có pháp bảo đến cấp bậc này. Ta cũng chỉ xem trong một số sách cổ mới
có giới thiệu về nó.
Lý Mộ Uyển kể ra tất cả những gì nàng biết về sự lợi, hại của lệnh bài
này, cuối cùng giọng điệu có chút chậm lại, trong lời nói có thể rõ ràng
cảm nhận được sự kiêng kị của nàng đối với lệnh bài này.
Tiễn Khôn đúng là sợ Vương Lâm không biết về lệnh bài này, mặc cho mình
nói như thế nào đối phương cũng sẽ bán tín bán nghi, không tin tưởng,
còn đem mình giết đi, như thế mình đã khéo quá hoá vụng mất.
Hiện tại nếu tiểu nha đầu kia đã giới thiệu qua về lệnh bài này, Tiễn
Khôn sẽ không tin có người biết rõ về sự lợi hại của Vạn Ma Bách Nhật
Tru Sát Lệnh mà vẫn có thể động thủ giết người. Đáy lòng hắn thở phào
một hơi, nói:
- Đạo hữu, ngươi thấy đề nghị của ta như thế nào? Không cần quá cố chấp,
nếu là giết ta, đến lúc đó ngươi sẽ bị tru sát lệnh truy nã, phiền toái
không ngừng. Vị nữ tử bên cạnh ngươi dù không có tội gì nhưng chắc chắn
sẽ bị liên luỵ. Có phải hay không?
Vương Lâm cũng không thèm liếc mắt nhìn Tiễn Khôn, quay đầu nhìn lại Lý Mộ Uyển, từng chữ một nói ra:
- Ngươi chắc chắn chứ? Nếu có thể vượt qua một trăm ngày thì có thể đạt được toàn bộ tu vị của hắn phải không?
Lý Mộ Uyển thở sâu, gật đầu.
Tiễn Khôn đáy lòng run lên, thầm nhủ không ổn, đang định lui về phía
sau. Trong mắt Vương Lâm hàn mang thoáng hiện, miệng quát lên một chữ:
“Tử”
Tiễn Khôn hừ thảm một tiếng, thất khiếu chảy ra máu tươi, ánh mát dại
ra, thần thức bị phá liệt, ngã xuống đất tử vong. Ngay khi hắn chết,
lệnh bài trong tay hắn nháy mắt vô thanh vô tức vỡ vụn, một đạo hồng
mang bỗng nhiên bay ra, hình thành một chữ “Diệt” thật lớn ở giữa không
trung.
Chữ “Diệt” này có màu sắc đỏ tươi, giống như vừa từ trong huyết trì
phóng ra, treo cao cao giữa không trung, ở trên đỉnh đầu của Vương Lâm,
trông cực kỳ chói mắt.
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn chữ Diệt lớn ở giữa không trung, mặt không biến
sắc, Long cân phía sau lại tách ra một nhánh nữa, cuốn lấy xác Tiễn
Khôn kéo về phía sau. Vương Lâm kéo lấy Lý Mộ Uyển quay đầu bay đi, nháy
mắt đã trở lại Ngũ Đinh phong.
Hai người Mộc Nam, Mộc Bắc ngơ ngác nhìn chữ Diệt đỏ tươi, đáy lòng nổi
lên lòng tham, nhưng tham niệm này nhanh chóng tiêu tán. Hai người đứng
cung kính ở trên Ngũ Đỉnh phong như ve sầu đang run rẩy đứng trước mặt
bọ ngựa.
Vương Lâm lạnh lùng nhìn qua, bình thản nói:
- Tổng bộ của Đấu Tà phái có Nguyên Anh kỳ tu sĩ toạ trấn không?
Mộc Nam vội vàng giành nói trước:
- Không có! Đừng nói Đấu Tà phái, dù trong phạm vi trăm vạn dặm quanh Nam Đẩu thành đều không có một vị
Nguyên Anh kỳ tu sỹ nào. Những bậc tiền bối như thế làm sao lại để ý đến
nơi này, bình thường vẫn chỉ đi lại trong nội hải mà thôi.
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào mắt của Mộc Nam, làm cho hắn run rẩy, đáy lòng hoảng sợ. Lúc này hắn mới lại hỏi:
- Chưởng môn của Đấu Tà phái tu vị như thế nào?
Mộc Bắc tiến lên một bước, cung kính nói:
- Tiền bối, Đấu Tà phái chưởng giáo đại nhân đạt đến Kết Đan trung kỳ tu
vị. Chẳng qua đã đạt đến đỉnh, bất kỳ lúc nào cũng có thể tiến vào hậu
kỳ.
Vương Lâm đáy lòng cười lạnh, song hai mắt lại hiện lên hàn mang, lạnh ngôn bảo:
- Hai người các ngươi dẫn đường. Đến Tổng bộ Đấu Tà phái.
Hai người Mộc Bắc và Mộc Nam sao dám cự tuyệt, vội vàng cung kính vâng
dạ, đứng lên dẫn đường. Trong khi phi hành, ánh mắt hai người thỉnh
thoảng vẫn quét đến chữ Diệt lớn trên đỉnh đầu của Vương Lâm, đáy lòng
cầu mong nó sẽ hấp dẫn thật nhiều người đến đây, đem người này giết đi
là tốt nhất!
Một đường đi đến, những nơi Vương Lâm đi qua nổi lên từng trận phong
lôi. Những tu sỹ phía dưới kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại không tự chủ
được hít vào một khẩu lãnh khí.
Đầu tiên là thấy được chữ Diệt đỏ tươi cao lớn trên đầu Vương Lâm, sau
lại thấy mười cỗ thi thể như sao băng bị hắn kéo đi giữa không trung.
Trong mắt mọi người không tự chủ được đều liên tưởng đến việc mười người
này bị tru sát lệnh hấp dẫn, kết quả từ truy sát trở thành bị diệt sát.
Đưa những thi thể này buộc lại kéo đi tất nhiên là vì mục đích cảnh cáo
trực tiếp. Trong khoảng thời gian ngắn, phàm là ai thấy được cảnh này
đều kinh hồn táng đởm, nhanh chóng sử dụng ngọc giản truyền âm, đưa tin
tức này thông tri cho bằng hữu, đồng môn.
Vạn Ma Bách Nhật Tru Sát Lệnh tái hiện tại Tu ma hải. Tin tức này lập
tức bằng nhiều con đường khác nhau lan truyền ra bốn phương tám hướng.
Tru sát lệnh xuất hiện đồng nghĩa với việc nếu ai có thể thành công giết
được người này thì có thể đạt được toàn thân tu vị của một tên Kết Đan
kỳ tu sỹ.
Sự tình khiến cho bất kể là Trúc Cơ kỳ hay Kết Đan kỳ đều có sức hấp dẫn
rất lớn. Nhất là Kết Đan kỳ, nếu có thể thành công thì thậm chí có thể
tiến lên một cảnh giới mới cũng hoàn toàn có cơ sở!
Thậm chí Kết Đan trung kỳ cũng không phải là không có khả năng tiến nhập
hậu kỳ. Nhất là khi có người đoán rằng, người mở ra lệnh bài này là do
một tu sĩ hiến tế. Nếu là một Kết Đan hậu kỳ tu sĩ hiến tế thì việc này
chắc chắn sẽ càng gây được oanh động lớn hơn nữa.
Trong khi Vương Lâm đang phi hành, đan phôi trong cơ thể đang dần chuyển
hoá thành một viên kim đan to bằng khoảng một nắm tay, tản mát ra từng
trận linh lực dao động, tràn ngập toàn thân hắn.
Vương Lâm tính toán tu vị của Kết Đan hơn khoảng hơn trăm lần so với
Trúc Cơ. Hắn nhìn về một phương hướng nơi Tu Ma hải, ánh mắt như xuyên
thấu nội hải, trực tiếp nhìn đến Triệu quốc, khoé miệng hắn lộ ra một
nét cười lạnh, nội tâm trầm mặc nói:
Đằng Hoá Nguyên, Vương Lâm ta đã Kết Đan thành công, đợi ta đạt đến Nguyên Anh tu vị thì sẽ là ngày ta quay trở về.
Ngươi ngàn vạn lần không thể chết sớm được đâu đó, ta sẽ khiến cho cả Đằng tộc của ngươi chôn cùng ngươi!
Mộc Nam trộm liêc Vương Lâm một cái, thấy nét tươi cười của Vương Lâm
làm thân hình hắn không tự chủ được, khẽ run lên, trái tim co quắp, nội
tâm thầm mắng:
- Sao vẫn chưa có ai đến giết tên này, chữ Diệt trên đỉnh đầu lớn như
thế cơ mà! Mau đến giết hắn đi, nếu không thực sự dẫn hắn đến tổng bộ,
hai người bọn ta dù không bị hắn giết cũng bị chưởng môn diệt hồn.
Đang lúc hắn đang cầu nguyện, sương mù phía xa đột nhiên xuất hiện một
người. Người này dáng vẻ bệ vệ, từ xa phóng đến, sương mù cuồn cuộn tản
ra, tóc đen, mắt đen, hắc y, hắc kiếm. Toàn bộ thân thể hắn lộ ra hắc
mang dày đặc.
Nếu người này sắc mặt cũng lạnh lùng thì sẽ có vẻ toàn thân tràn ngập
sát khí. Đáng tiếc, hắn chừng trung tuổi, bụng lại phệ ra, mặt tròn
tròn, khóe miệng lại lộ ra nét tiếu ý.
Do đó, không những không có chút sát khí nào, ngược lại mang đến cho
người khác vẻ buồn cười. Tuy nhiên, sau khi Mộc Nam, Mộc Bắc thấy được
người này, sắc mặt khẽ biến, rồi sau đó trong ánh mắt lóe lên vẻ vui
mừng.
- Khặc, khặc, Vạn Ma Bách Nhật Tru Sát Lệnh! Được lắm!
Hai mắt lộ ra một tia lục mang, nhìn chằm chằm vào chữ "Tru" to lớn trên đỉnh đầu của Vương Lâm, cười lên tán thưởng.
- Tiểu bối, ta cho ngươi thời gian nửa nén hương để tự giải quyết hậu
sự, không nên có ý đồ phản kháng, lấy tu vị Kết Đan sơ kỳ của ngươi, vẫn
chưa đáng để Hắc y Ma quân ta xem vào mắt.
Người này nói xong, hai tay chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời, lộ ra một tư thế bễ nghễ thiên hạ.
Lý Mộ Uyển che miệng bật cười, nhìn vẻ ngạo mạn của tên tu sỹ béo ú, lại nhìn Vương Lâm, ý cười trên mặt càng đậm.
Mộc Nam đáy lòng có chút kích động! Đây mới chính là cao thủ, không hổ
là Hắc y Ma quân Thượng Quan Mặc, người mà ngay cả chưởng môn đều phải
kính lễ ba phần. Nghe nói hắn cũng như chưởng môn, tu vị đã đạt đến
Kết Đan trung kỳ đỉnh, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào hậu kỳ. Tu vị này cũng mạnh hơn vài phần so với Đại trưởng lão.
Vương Lâm nhướn mày, cười lạnh quát:
- Muốn chết!
Thượng Quan Mặc ngẩn ra, lục mang tiểu nhãn đánh giá Vương Lâm một lúc, cười nhạt nói:
- Thật không biết trời cao đất dày, để lão phu tiễn ngươi đoạn đường, để ngươi biết tôn trọng, Kết Đan trung kỳ là như thế nào …
Không chờ hắn nói xong, Vương Lâm tay phải điểm về Hắc y Ma quân, âm thanh lạnh lùng nói:
- Tử!
Chữ "Tử" này vừa thốt ra, bỗng nhiên trên ngực của Thượng Quan Mặc bay
ra một khối ngọc bội, nó vang lên một tiếng rắc rồi vỡ thành hai mảnh,
toát ra cổ khói nhẹ rồi tiêu tán.
- Ý - Vương Lâm tay phải chụp tới, hai khối ngọc phù lập tức rơi vào tay
hắn, thần thức đảo qua, trên mặt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc, thuận tay
ném vào trong túi trữ vật. Hắn đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Thượng
Quan Mặc đang lộ vẻ đầy hoảng sợ.
- Tử Chú thuật!
Trên mặt Thượng Quan Mặc toát đầy mồ hôi lạnh! Khối ngọc phù này chính
là khối pháp bảo duy nhất sư phụ hắn lưu lại cho hắn trước khi lâm
chung. Nó có thể chống đỡ được một kích toàn lực của cao thủ
Nguyên Anh kỳ. Hắn vẫn ở ngoại vi của Tu ma hải, nếu gặp được Nguyên Anh
kỳ tu sỹ lập tức tránh đi, không dám trêu chọc. Nếu gặp phải tu sỹ có
tu vị không bằng mình thì cũng cướp bóc một chút, dần dần có chút uy
danh. Nhưng hiện tại, hắn lập tức tỉnh táo lại, hết hồn nhìn ánh mắt
Vương Lâm, sợ đối phương đột nhiên quát một tiếng "tử". Chân hắn lập tức
mềm nhũn, quỳ vội xuống mặt đất, run rẩy nói:
- Tiền bối tha mạng, vãn bối Thượng Quan Mặc biết sai rồi, mong tiền bối không trách tội…
Mộc Nam ngơ ngác xem xét cảnh tượng trước mặt, nội tâm cực kỳ kinh sợ,
kiêng kỵ liếc nhìn Vương Lâm một cái, đáy lòng lại không dám nổi lên
chút tâm tư nào như trước nữa. Hắn đứng bên cạnh Mộc Bắc, vội cúi đầu
xuống che dấu sự kinh hãi trong ánh mắt mình.
Thượng Quan Mặc, thấy biểu tình vẫn lạnh như băng của Vương Lâm, trong lòng lại run lên, cắn răng một cái nói:
- Tiền bối, vãn bối nguyện xin bái ngài làm sư phụ, từ nay về sau xin
bên cạnh hầu hạ ngài! Sư phụ, xin hãy thu ta làm đồ đệ của người!
Nói xong hắn vội vàng nhìn về phía Lý Mộ Uyển, cầu xin nói:
- Ngài hẳn là sư mẫu phải không? Sư mẫu, mong người khuyên nhủ sư phụ để lão nhân gia thu ta làm đệ tử đi!
Khuôn mặt xinh đẹp Lý Mộ Uyển hơi ửng đỏ, liếc trộm Vương Lâm một cái,
nhìn không rõ biểu tình của hắn. Cô hơi thở dài một cái, cúi đầu không
nói gì.
Ánh mắt Vương Lâm vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Thượng Quan Mặc, cực cảnh
thần thức ở trong thức hải quay cuồng, trong mắt như lộ ra hồng sắc
thiểm điện. Thượng Quan Mặc vẫn luôn quan sát phản ứng của Vương Lâm,
lúc này thầm nhủ không ổn. Hắn biết rõ đối phương nếu có thể khiến tự
thân ngọc phù chủ động phòng ngự và vỡ thành hai mảnh thì tất nhiên công
kích của hắn không kém gì Nguyên Anh kỳ. Hơn nữa Tử Chú thuật quỷ dị
lại khiến hắn hết hồn, tự biết nếu có chạy trốn cũng khó tránh khỏi kiếp
này!
Dưới sự kinh hoàng lo lắng, hắn vội điểm mi tâm, bổn mạng tinh huyết của
tu sĩ Kết Đan trung kỳ bỗng nhiên từ trán phiêu ra, có màu kim hoàng
sắc. Bổn mạng tinh huyết vừa xuất, vẻ mặt hắn lập tức trở nên uể oải,
linh lực trong cơ thể dao động mãnh liệt, tu vị cảnh giới có dấu hiệu bị
thụt lùi.
Bổn mạng tinh huyết của tu sỹ có tu vị càng cao thì càng đáng trân
trọng, một khi dâng ra, toàn thân tu vị tất nhiên bị tổn hại. Tu vị càng
cao, tổn hại càng lớn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.