Lão nhân nghe Vương Lâm nói thế, mà cả kinh. Thân thể đang định lùi lại phía sau thì một loạt tia chớp màu đỏ xuất hiện. Đó cũng là những hình ảnh cuối cùng trong đời mà hắn được chứng kiến.
Lâu lâu không sử dụng Cực cảnh thần thức nhưng uy lực của nó vẫn thế. Chỉ trong nháy mắt đã tiêu diệt thần thức của đối phương. Nguyên Anh của lão đang định ly thể bị Vương Lâm chụp lấy ngực. Linh lực theo tay hắn cuồn cuộn phát ra khiến cho lồng ngực người đó vỡ nát. Nguyên Anh hoàn toàn bị vây bên trong, không thể bỏ chạy, đành trơ mắt nhìn đối phương tóm lấy rồi thôn phệ.
Lúc này, trên mặt đất dưới chân Vương Lâm, bốn người đang ẩn nấp trong trận pháp đã chứng kiến từ đầu đến cuối hành động giết người, lấy anh rồi nuốt chửng. Tất cả mọi thứ đều khiến cho bọn họ choáng váng.
Phải biết rằng tất cả những người ở đây đều là những kẻ tu ma. Bọn họ đều chứng kiến cái cảnh giết người lấy anh. Nhưng việc trực tiếp thôn phệ Nguyên Anh như thế này bọn họ chưa hề nhìn thấy. So với bọn họ, Vương Lâm mới chính thức là một kẻ tu ma thực sự.
Vốn đang chuẩn bị công kích Vương Lâm, bốn người đều cảm thấy sợ hãi, nhanh chóng lao đi. Chỉ có điều, cho dù bọn họ không động tới Vương Lâm, nhưng với Cực cảnh...thân thể Vương Lâm chưa động, thần thức đã tỏa ra đuổi theo, giết chết bọn họ tại chỗ.
Liên tiếp giết chết năm người, Cực cảnh thần thức của hắn đã đốt một lượng tinh hoa Nguyên Anh rất lớn. Thân thể hắn thoáng động bắt lấy Nguyên Anh của bốn người mà nuốt. Sau đó hắn nhanh chóng vận dụng Cổ Thần quyết mà tiêu hóa tất cả. Sau khi tiêu hóa xong, tu vi bản thân có chút tăng tiến.
Sau đó Vương Lâm liền thu lấy túi trữ vật của bọn họ. Sau khi mở ra, hắn kiểm tra ngọc giản xem có vấn đề gì không. Xác định nó vẫn bình thường, Vương Lâm thở phào nhẹ nhõm. Trong mấy cái túi trữ vật còn lại, tuy có một số pháp bảo, nhưng cũng chỉ có một số đồ vật khiến cho Vương Lâm chú ý.
Ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào một vật. Sự kích động trong lòng khiến cho linh lực dao động một lúc rồi mời từ từ bình tĩnh lại. Trong tay hắn là một cái vỏ kiếm.
Một cái vỏ kiếm cổ xưa. Một cái vỏ kiếm bạc màu thời gian với những họa tiết rất cổ.
Vương Lâm hít một hơi thật sâu. Sau khi xem kỹ, ánh mắt hắn có phần cổ quái. Cái vỏ kiếm này cùng với cái hắn có lúc trước rất giống nhau. Nhưng Vương Lâm có thể xác định nó không phải là cái đó.
Cái vỏ kiếm năm đó, Vương Lâm đã sử dụng hàn đan tế luyện. Chỉ cần cầm trong tay là Vương Lâm có thể phát hiện được ngay. Nhưng cái vỏ kiếm trước mặt lại không hề có một chút hơi lạnh. Tuy bề ngoài giống nhau, nhưng Vương Lâm có thể khẳng định nó không phải là cái vỏ của mình.
Mặt khác, còn có một điều khiến cho hắn thêm khẳng định ngoài hơi thở lạnh lẽo ra đó là còn có một nguyên nhân quan trọng khác. Trước kia, Vương Lâm đã nhiều lần sử dụng cái vỏ kiếm nên nhớ kỹ, chính giữa vỏ kiếm cho một đóa hoa bị vỡ. Trên đó có khắc một dấu hiệu cổ quái. Mà thanh kiếm trước mặt tuy cũng có ký hiệu nhưng lại hoàn toàn khác.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Vương Lâm liền vỗ túi trữ vật xuất ra một thanh phi kiếm bình thường từ từ đút vào trong vỏ kiếm.
Sau khi tiến vào khoảng chừng năm phân, một luồng lực cản mạnh mẽ chợt xuất hiện, ngăn cản phi kiếm tiến thêm. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn thúc dục linh lực lên tay rồi bất chợt ấn mạnh một cái. Nhất thời phi kiếm vượt qua khoảng bốn phần năm.
Đột nhiên, thần sắc Vương Lâm chợt thay đổi. Hắn cảm giác được một luồng sát khí từ trong vỏ kiếm phát ra. Gần như chẳng hề do dự, hắn lập tức buông tay để cho vỏ kiếm rơi xuống. Trong nháy mắt khi hắn buông tay ra, luồng sát khí cuồn cuộn tuôn ra. Thanh phi kiếm lập tức rạn nứt rồi vỡ ra từng mảnh một.
Vào lúc này, trời đất đột nhiên tối sầm lại. Mặt đất dưới chân Vương Lâm giống như bị một thứ gì đó nuốt chửng, để lại một cái khe dài mấy trăm trượng.
Da đầu Vương Lâm có chút tê dại. Hắn liếc mắt nhìn vỏ kiếm một cái rồi hít một hơi thật sâu, sau đó để vào trong túi trữ vật, không dám chạm tới.
Với tu vi của hắn hiển nhiên có thể nhìn ra trong vỏ kiếm có phong ấn một luồng sát khí. Vừa rồi khi hắn cố tình đaâm vào phi kiếm, sát khí liện hiện ra một ít. Nhưng chỉ một ít mà đã có uy lực như vậy. Nếu nó phóng thích toàn bộ thì kết quả như thế nào, Vương Lâm cũng không dám tưởng tượng. Kể từ đó, hắn càng chắc chắn là cái vỏ kiếm này không phải của mình.
Năm đó, cái vỏ kiếm có thần thông nâng cao uy lực của phi kiếm. Khi cắm phi kiếm vào một phần năm hoặc bốn phần năm thì uy lực của phi kiếm chênh lệch cực lớn.
Suy nghĩ một chút, Vương Lâm chợt cảm thấy tò mò đối với cái vỏ kiếm. Hắn thầm đoán một chút về lai lịch của vỏ kiếm.
Ở một ngọn núi lửa trong Hỏa Phần quốc. Ngọn núi lửa này là do tu sĩ sử dụng pháp thuật khiến cho nó bị tắt, không còn nham thạch chảy ra nữa.
Trong ngọn núi có vô số mật thất lớn nhỏ. Bên trong mỗi mật thất lại có một tu sĩ đang ngồi ngay ngắn tu luyện. Những người này đúng là đám tu sĩ còn may mắn sống sót sau bao kinh biến của Hỏa Phần quốc.
Năm đó, Hỏa Phần quốc định cư ở Tuyên Vũ quốc. Cuối cùng, Tuyên Vũ quốc cùng với quốc gia phụ cận cùng nhau tiến công, đuổi bốn phái của Hỏa Phần quốc ra ngoài. Lý Mộ Uyển cũng vì lý do đó mà phải tha hương.
Dưới ngọn núi lửa có một chỗ xây dựng rất nhiều thạch phủ. Đây là vị trí của Chiến Thần điện sau khi tháo lui khỏi Tuyên Vũ quốc lui về. Bọn họ phải mất mấy vị tu sĩ Nguyên Anh mới có thể mang được nó đi. Khi đến đây, bọn họ liền đặt địa thạch có di hài của các đời tổ tiên với Thần Đạo thuật.
Vào lúc này, trong một cái động phủ bên trong địa thạch. Trên cánh cửa chợt lóe lên quang mang. Ngay sau đó, một cánh tay khô héo từ bên trong chậm rãi chui ra. Rời một cái thây khô cũng dần xuất hiện.
Sau khi nó đi ra liền giơ cánh tay phải đánh lên mặt đất một đạo thủ ấn. Nhất thời, những luồng hơi thở xanh biếc từ bốn phương tám hướng xuất hiện, chui vào trong cơ thế người đó. Thân thể hắn nhúc nhích một cách quỷ dị. Cơ thể từ từ xuất hiện da thịt.
Mất một chút thời gian, một người thanh niên toàn thân tỏa ra hơi thở âm u xuất hiện. Tướng mạo người đó có chút anh tuấn, nhưng lại toát ra một chút tà khí. Ánh mắt của hắn có một chút tán loạn, một lúc sau mới dần dần có hồn.
Trầm mặc một lúc, nam tử lẩm bẩm:
- Chữa trị ba ngàn năm, cuối cùng cũng mới làm cho tu vi khôi phục được ba thành. - Tay phải hắn nắm chặt, nhíu mày lẩm bẩm:
- Nếu không nhầm thì cũng tương đương với Anh Biến kỳ. Tuy nói không đủ, nhưng kết hợp với Tinh La Bàn cũng đủ để phá vỡ vòng phòng ngự của tinh cầu này. Sau đó có thể trở lại Mẫu tinh chắc chắn thời gian chữa trị sẽ nhanh hơn.
Hắn hít một hơi thật sâu, tay phải vỗ nhẹ vào bên hông. Ngay lập tức, ánh mắt hắn có phần quái dị. Cúi đầu nhìn xuống, bên hông không có một thứ gì khác khiến cho hắn run sợ. Nét mặt trở nên âm trầm.
Tay phải hắn lập tức vung lên, nhất thời một vòng ánh sáng trong suốt hiện lên trấn người. Vòng sáng chớp chớp lên vài cái rồi hiện ra một vài hình ảnh. Sau khi hình ảnh trở nên rõ ràng có thể thấy Vương Lâm tiến vào trong thạch phủ rồi lấy đi túi trữ vật.
Người thanh niên nhìn chằm chằm vào Vương Lâm trên vòng ánh sáng. Sau đó, hắn đưa tay phải lên bắt quyết. Hắn nhắm mắt lại, thần thức chậm rãi tỏa ra. Sau khi thần thức khuếch tán, hắn có thể cảm nhận được một vị trí có thần thức trên túi trữ vật của hắn dao động.
Lập tức người đó mở hai mắt, thân thể loáng lên một cái liền biến mất tại chỗ. Sau khi xuất hiện đã ở trên khoảng không của Tu Ma hải. Hắn quát khẽ một tiếng:
- Thiên Quỷ Sưu thần thuật!
Nhất thời từ trong cơ thể hắn chui ra vô số tia khí màu xanh. Vừa ra khỏi cơ thể chúng liền nhanh chóng hóa thành hình người giống hết nhau, sau đó liền tản ra.
Thân hình người thanh niên cũng lóe lên rồi biến mất.
Nói về Vương Lâm. Lúc này, hắn đang dẫm trên người Văn thú nhanh chóng phi hành. Trên tay hắn đang miết một cái ngọc giản. Ngọc giản đó đũng là vật của Chu Vũ Đức.
Có ngọc giản, tốc độ trở về của Vương Lâm liền tăng lên hết cỡ. Hắn hận không thể tăng tốc độ lên mau hớn nữa, nhanh chóng trở lại Triệu quốc.
Chỉ có điều sự thật quá tàn khốc. Sau khi có được ngọc giản, Vương Lâm liền tìm ra được vị trí của Triệu quốc. Nhưng từ vị trí của hắn đến đó có chút xa xôi. Vương Lâm thầm tính nếu chỉ phi hành sợ là phải mất mấy năm mới có thể trở về Triệu quốc.
Đây cũng không phải là điều Vương Lâm mong muốn. Vì vậy mà hắn quyết định sử dụng truyền tống trận. Cũng may ngọc giản miêu tả truyền tống trận trong Tu Ma hải hết sức tỉ mỉ và chỉ tiết. Vì vậy mà, Vương Lâm đã xác định được cho mình một con đường quay về Triệu quốc.
Trên con đường đó tổng cộng phải đi qua ba cái cổ truyền tống trận. Một cái tại Tu Ma hải còn hai cái khác thì nằm trên đại lục có Triệu quốc.
Hướng của Vương Lâm bây giờ chính là vị trí cổ truyền tống trận. Trên ngọc giản đã chỉ rõ, cấp độ của truyền tống trận này không cao, nhưng cũng có thể dùng. Chỉ có điều, Vương Lâm cũng không biết được thời gian ghi chép của ngọc giản được bao nhiêu lâu. Cái truyền tống trận kia có còn sử dụng được nữa hay không?
Mang theo những thắc mắc đó trong lòng, Vương Lâm liền cưỡi Văn thú nhanh chóng mà đi.
Vị trí của cái cổ truyền tống trận này nằm bên bờ Nội hải. Nơi đây, yêu, linh thú có rất nhiều. Trên đường đi, Vương Lâm còn gặp cả thượng phẩm linh thú. Ngay cả hoang thú cũng gặp được một con.
Cũng may thần thức của hắn rất mạnh nên mỗi lần đều phát hiện sớm mà vòng qua.
Một tháng sau, Vương Lâm bất kể ngày đêm cứ thế mà đi. Cuối cùng thì cũng tới được vị trí của truyền tống trận. Nơi đây là một bình nguyên có vô số thực vật vốn chỉ sinh trưởng ở đáy biển. Đám thực vật này sau khi được tắm cơn mưa đen liền cũng tiến hóa giống như yêu thú. Khả năng tấn công rất mạnh.
Chúng mở rộng những cái cành lá màu đỏ, nhẹ nhàng lay động. Thoáng nhìn, khung cảnh nơi đây cũng rất đẹp. Nhưng thần thức của Vương Lâm đảo qua liền phát hiện dưới đám thực vật có vô số xương trắng. Đám xương đó có cả của tu sĩ lần yêu thú.
Vương Lâm suy nghĩ một chút, thần thức tỏa ra xung quanh liền thấy được cổ truyền tống trận. Hắn vội vàng nhảy khỏi văn thú, nhanh chóng lao tới trên truyền tống trận.
Vương Lâm nhíu mày. Nơi đây có rất nhiều loại thực vật màu đỏ kia che lấp truyền tống trận. Hơn nữa có rất nhiều nhánh còn mọc trên cả truyền tống trận. Chứng tỏ trận pháp chắc chắn có bị hư hỏng.
Ánh mắt hắn chợt lóe lên. Tay phải ngửa ra, một thanh phi kiếm màu đen xuất hiện, giống như tia chớp chém vào đám thực vật. Mỗi lần chém đứt một cây thực vật chúng đều phun ra một thứ chất lỏng màu đỏ giống như máu. Từ từ chất lỏng càng lúc càng nhiều, trải đầy trên mặt đất.