Tiên Nghịch
Đồng dạng những tiếng xì xào bàn tán về pháp thuật mà Vương Lâm vừa sử dụng cũng vang lên trong đám đệ tử của Hằng Nhạc phái.
Vương Lâm đứng trên thạch thai, trong lòng không thể bình tĩnh được. Hắn
đã ba lần sử dụng Dẫn Lực thuật đánh hạ Chu Bằng nên sự tự tin tăng lên
rất nhiều. Hắn đảo mắt một cái nhìn đám người Huyền Đạo môn, mở miệng
nói:
- Tỷ thí hôm nay vẫn chưa kết thúc. Người tiếp theo của Huyền Đạo tông là ai?
Đám người của Huyền Đạo tông đưa mắt nhìn nhau, cúi đầu không dám nhìn
Vương Lâm. Cảnh tưởng này giống hệt như đám đệ tử của Hằng Nhạc phái vừa
nãy.
Nhìn thấy như thế, tất cả đệ tử của Hằng Nhạc phía đều quên mất danh hiệu phế vật của Vương Lâm, la lớn:
- Huyền Đạo tông đúng là rác rưởi. Thấy đại sư huynh Vương Lâm của chúng
ta lợi hai, các ngươi lại không dám ra hả. Vừa rồi các ngươi còn kiêu
ngạo lắm mà. Đi ra đi.
- Các ngươi quay đầu đi đâu đó? Mau phái người lên đi. Để cho đại sư
huynh Vương Lâm của chúng ta giáo huấn cho các ngươi một chút.
- Liễu Phong! Vừa rồi không phải ngươi rất lợi hại hay sao? Đi ra tỷ thí với Đại sư huynh của chúng ta.
- Những người còn lại của Huyền Đạo tông đúng là phế vật. Không ai dám đi ra. Vương Lâm đại sư huynh vô địch.
- Lý Sơn! Ngươi đúng là một kẻ tiện nhân, dám lừa bán cho chúng ta Phích
Lịch đạn. Thực ra chúng ta đã sớm phát hiện nhưng không muốn tố giác
với đại sư huynh Vương Lâm của chúng ta. Đúng là đồ tiện nhân.
- Mọi người xem! Huyền Đạo tông bị đại sư huynh Vương Lâm dọa cho không dám xuất trận.
- Đại sư huynh! Trước kia ta có cười nhạo ngài. Hôm nay, ta trước mặt
mọi người xin lỗi huynh. Từ nay về sau, huynh chính là lão đại của ta.
Huynh bảo ta đi hướng đông, ta không dám đi về hướng tây.
Bầu không khí trong phút chốc trở nên vô cùng nào nhiệt. Đám đệ tử nội
môn của Hằng Nhạc phái vô cùng huyên náo, cười nói la hét. Mấy trận tỷ
thí trước của hai phái khiến cho bọn họ cảm thấy rất áp lực, gần như
hoàn toàn tuyệt vọng. Nhưng đột nhiên Vương Lâm xuất hiện lại mang tới
cho bọn họ một niềm hy vọng mới.
Tất cả không hẹn cùng mang danh hiệu đại sư huynh đặt lên người Vương Lâm.
Nét mặt Âu Dương lão nhân lúc đỏ lúc trắng. Lúc này, lão mới biết được
cảm giác của Hoàng Long chân nhân lúc này. Cắn răng một cái, lão quát:
- Dương Nghị! Ngươi ra đi.
Một thanh niên cao gầy, lưỡng lự đi ra. Chưa lên tới thạch thai, chợt có một tên đệ tử của Huyền Đạo tông cao giọng nói:
- Nhị sư huynh cố lên! Lên đánh cho Vương Lâm...
Hắn chưa kịp nói xong, chợt phát hiện ánh mắt quái dị của đám đồng môn
đang nhìn mình. Nhất là Nhị sư hynh Dương Nghị còn quay đầu lại lườm hắn
một cái. Hoảng sợ, hắn vội vã ngậm miệng không dám nói tiếng nào.
Dương Nghị thầm mắng:
- Đúng là một tên ngu ngốc. Đại sư huynh mạnh như vậy mà còn bị Vương
Lâm dùng có một chiêu đánh bay. Âu Dương lão đầu cho ta lên, chủ yếu là
đỡ xấu mặt mà thôi. Không biết cái tên vương bát đản Lý Sơn bán cho hắn
bao nhiêu Phích Lịch đạn đây? Lần này trở về nhất định phải thu thập hắn
mới được.
Nghĩ tới đầy, hắn trừng mắt nhìn Lý Sơn một cái rồi đi lên thạch thai, ôm quyền cung kính nói:
- Vương sư huynh! Tại hạ Dương Nghị. Vương sư huynh tu vi kinh người,
sau này chắc chắn sẽ rạng danh tu chân giới Triệu quốc. Hôm nay, sư đệ
có thể giao thủ với huynh đó là một niềm vui lớn.
Vương Lâm liếc mắt nhìn đối phương một cái, không nói gì.
Dương Nghị cũng không cảm thấy xấu hổ, nói:
- Vương sư huynh! Dù sao thì đây cũng chỉ là một cuộc tỉ thí giữa hai
phái chúng ta. Nên chỉ điểm đến mà dừng là được rồi. Huynh thấy thế nào?
Chúng ta lấy thời hạn là một trăm giây. Nếu trong thời hạn đó huynh
không thể thắng thì có nghĩa là ta thắng.
Vừa nói xong, hắn lập tức hối hận vội vàng nói:
- Không! Năm mươi giây...ba mười giây... Không được! Hai mươi giây thôi.
Lúc này, đám đệ tử nội môn đứng dưới cũng mặc kệ, nhất định phải lấy lòng Vương Lâm cho bằng được.
- Lăn xuống đi. Nhị sư huynh của Huyền Đạo tông đúng là quá vô sỉ. Làm
gì có tỷ thí nào như vậy. Vương Lâm đại sư huynh không cần phải nghe
hắn.
- Dương Nghị! Ngươi có phải là nam nhân hay không? Từ một trăm giây
xuống còn hai mươi giây, ngươi xuống đi, đổi người khác. Ngươi không
xứng tỉ thí với đại sư huynh của chúng ta.
- Huyền Đạo tông làm sao lại phái ra một kẻ đáng xấu hổ như vậy?
Hoàng Long chân nhân mỉm cười, càng nhìn Vương Lâm càng thích, khẽ nói với Tôn Đại Trụ:
- Đại Trụ sư đệ! Đồ đệ của ngươi rất tốt.
Thân thể Tôn Đại Trụ khẽ run lên một cái, nhất thời cảm giác lâng lâng.
Chưởng môn sư huynh vừa mới gọi hắn một cách thân mật là "Đại Trụ sư
đệ". Hắn nói:
- Đứa nhỏ này vừa mới lên núi ta đã nhìn trúng. Hắc hắc, may mắn là các
người không có ai đứng ra tranh đoạt với ta. Hừ! Lúc đầu, khi ta nhận
hắn làm đệ tử có rất nhiều người châm chọc ta.
Đạo Hư cùng với lão nhân mặt đỏ lại thêm vài vị đồng bối đều đỏ mặt đang định mở miệng.
Hoàng Long chân nhân lườm bọn họ một cái, ôn hòa nói với Tôn Đại Trụ:
- Đại Trụ sư đệ! Ngươi vì Hằng Nhạc phái làm nên chuyện lớn. Ngươi yên tâm sau này sư huynh sẽ cho ngươi một cái công đạo.
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng thực ra trong lòng Tôn Đại Trụ đang rất nghi hoặc.
Trên thạch thai, Dương Nghị chẳng để ý tới lời châm chọc từ đám đệ tử
của đối phương. Hắn chăm chú nhìn Vương Lâm, chỉ sợ đối phương không
đồng ý với lời đề nghị của mình.
Vương Lâm liếc mắt nhìn Dương Nghị một cái, ngẩng đầu, nói:
- Có thể.
Dương Nghị cảm thấy mừng như điện. Hắn vốn là một người trầm ổn hoàn
toàn khác với kẻ kiêu ngạo như Chu Bằng. Lúc này, trong lòng hắn thầm
nghĩ:
- Vương Lâm! Cầm Long thủ của ngươi rất lợi hại. Nhưng ta lại am hiểu
nhất là về tốc độ. Để ta xem ngươi làm thế nào bắt được ta. Một khi hai
mươi giây trôi qua. Lão tử sẽ thắng.
Hắn ôm quyền một cái với Vương Lâm. Sau đó không nói tiếng nào lập tức
cầm một cái ngọc phù màu trắng, bóp nát. Nhất thời, một đạo bạch quang
hiện ra, lượn qunah thân hắn. Tốc độ của hắn lập tức tăng lên mấy lần.
Trong nháy mắt, thân thể Dương Nghị đã phóng sang một bên.
Hắn cố ý né tránh tiếp xúc với Vương Lâm. Dương Nghị thầm tính, không
cần phải tấn công, chỉ cần dựa vào tốc độ để trì hoãn thời gian.
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ châm chọc. Thần thức của hắn mạnh hơn đối
phương nhiều lắm. Đảo qua một cái hắn lập tức đuổi theo Dương Nghị, Dẫn
Lực thuật tùy ý thi triển, bất ngờ xuất ra một viên Phích Lịch đạn.
Dương Nghị vừa nhìn thấy Phích Lịch đạn liền tái mặt, tốc độ nhanh hơn mấy phần.
Lý Sơn đang đứng dưới đài, ngơ ngác nhìn Phích Lịch đạn trong tay Vương Lâm, miệng thì thào nói:
- Vương sư huynh! Vương đại ca! Vương gia gia! Ngàn vạn lần xin ngươi
đừng có dùng. Ta đã chọc vào Đại sư huynh. Lần này, nếu nhị sư huynh
cũng bị trúng thì ta xong hết rồi....
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.