Tiên Ngục

Chương 631: Chương 631: Bắt Thái Hư




Coi như cũng không tệ, sau khi thông báo, Tô Triệt ở bên ngoài đại điện chưởng môn chỉ chờ hơn một thời thần đã được phép gặp mặt chưởng môn.

Bên trong nội điện, tinh thần diện mạo Thái Hư rõ ràng lộ ra một ít cảm giác uể oải, đây đều là mệt mỏi do công việc bận rộn mang tới. Tuy nói tu sĩ Nguyên Anh tinh thần trạng thái cao hơn người thường vô số lần, nhưng sau khi Thái Ất Môn tổn thất mất hai đại Nguyên Anh, những sự tình vốn do Thái Hạo cùng Thái Vũ phụ trách đều cần Thái Hư cùng Thái Hoa đến gánh chịu, cũng tương đương với việc trọng trách của mỗi người đều nặng thêm gấp đôi.

Vừa nhận được lý do Hạo Nguyên cầu kiến mình, trong lòng Thái Hư không khỏi vui vẻ:

- Xem ra Hạo Nguyên hẳn là đã khắc phục được ma chướng trong lòng, mới có thể đột phát minh ngộ, đạt được trình độ tâm cảnh càng cao hơn, việc này đối với Kết Anh mà nói, tự nhiên là có chỗ tốt rất lớn. Thái Ất Môn nếu có thể nhiều thêm một Nguyên Anh, thật đúng là nắng hạn gặp mưa rào.

Nguyên nhân chính là như vậy, hắn mới có thể nhanh chóng đồng ý gặp mặt Hạo Nguyên, cũng dự định bỏ ra chút thời gian để truyền đạo giải thích nghi hoặc cho hắn, sự tình các loại sự tình các loại có quan hệ tới việc Kết Anh, đều phải cẩn thận căn dặn một lần, không thể có sai sót.

Tô Triệt đi vào trong nội điện, đầu tiên dùng lễ của đệ tử bái kiến Thái Hư, lập tức phán đoán ra, trong điện cơ quan dày đặc, không chỉ có thể cắt đứt thần thức dò xét từ bên ngoài, còn có các loại trận pháp cùng với cấm chế dùng để khắc chế địch nhân.

- Muốn ở nơi này đối phó với Thái Hư, độ khó có chút khá lớn.

Trong lòng Tô Triệt nói thầm.

Phải biết rằng, Thái Hư này chính là Nguyên Anh hậu kỳ nổi danh đã lâu, Đế Triệt Nhiếp Hồn cùng Tù Ma Thần Thông nhất định là không dùng được đối với hắn, loại thần thông duy nhất có thể tạo được tác dụng khống chế chỉ có Trí Manh, thế nhưng vẻn vẹn chỉ khiến hắn trở thành người mù, cũng không thể ngăn cản hắn lợi dụng những trận pháp cấm chế trong điện này phản kích lại mình.

Phải nói, đánh bại hắn cũng không khó, mà khó chính là khó ở chỗ, làm thế nào mới có thể khống chế được động tĩnh ở mức thấp nhất, tận lực không để kinh động đến những người khác.

- Hạo Nguyên, ngươi nói ngươi đột phát minh ngộ, vậy thử nói xem, ngươi minh ngộ được gì?

Thái Hư trên mặt đầy hòa ái hỏi.

- Đệ tử trong lúc bất chợt nghĩ thông, cuộc đời này nếu như không thể vượt qua được Thiên Vũ, sớm muộn gì cũng sẽ thua trong tay hắn, còn không bằng dứt bỏ hết thảy lo lắng, đưa thân vào chỗ chết để tìm đường sống.

Hạo Nguyên giả mạo vẻ mặt kiên quyết nói:

- Ta muốn bế quan, nếu không thể Kết Anh, vậy thì chính là tọa hóa, chung quy vẫn tốt hơn là lo lắng chờ đợi, cả ngày bị tâm ma dày vò.

Thái Hư khẽ nhíu chân mày, tạm thời vẫn không thể phân biệt được, đây là hắn bi tráng mà quyết đập nồi dìm thuyền, hay là tuyệt vọng tới mức khao khát được giải thoát, hai điều này nhìn thì gần như giống nhau, nhưng ý nghĩa thì lại hoàn toàn bất đồng.

- Hạo Nguyên, nếu như chẳng qua vì Thiên Vũ kia, ta có thể thoáng tiết lộ một câu, hắn sống không lâu nữa đâu, rất nhanh sẽ hoàn toàn biến mất khỏi tu chân giới Khải Nguyên Tinh.

Đôi mắt Thái Hư thấu ra phong mang, trầm giọng nói.

- Như vậy là tốt nhất!

Tô Triệt gật đầu, lại nói:

- Nhưng đệ tử cho rằng, địch nhân lớn nhất không phải là Thiên Vũ, mà là ma chướng trong lòng chính mình. Ta hi vọng có thể khiêu chiến bản thân, chiến thắng được bản thân, không muốn mượn tay người khác giải trừ tâm ma của ta!

- A?

Thái Hư hơi sững sờ, lập tức mặt lộ vẻ vui mừng, khen ngợi:

- Tốt, nên như vậy! Xem ra ngươi quả nhiên đã nghĩ thông suốt rồi.

Chủ động cùng bị động, hoàn toàn là hai khái niệm, Hạo Nguyên có thể chủ động khiêu chiến bản thân, đối mặt với ma chướng trong lòng, điều này đương nhiên là tình huống tốt nhất. Chỉ cần có thể vượt qua được cửa ải này, con đường tương lai nếu như gặp phải trắc trở giống như vậy, đều có thể đơn giản hóa giải.

Loại tâm cảnh này cực kỳ khó có được, quả thực rất có lợi cho bế quan Kết Anh.

Kế tiếp, Thái Hư bắt đầu giảng giải các loại lĩnh hội tâm đắc có quan hệ với việc Kết Anh, Tô Triệt ngược lại là vui vẻ nghiêm túc lắng nghe một hồi, dù sao hắn cũng là một trong mấy người có đạo hạnh thâm hậu nhất tu chân giới, nghe hắn giảng giải cũng rất không tệ.

Lần nói chuyện này chính là nửa canh giờ, ngay cả bản thân Thái Hư cũng cảm thấy vui vẻ, hoàn toàn nhập tâm vào trong cảm giác truyền nghiệp thụ đạo.

Lúc này, hắn đang theo thói quen cầm lấy chén trà, cúi đầu uống một ngụm, Tô Triệt cho rằng đây chính là cơ hội tâm thần hắn thả lỏng nhất, không đề phòng nhất.

Trí Manh!

Hiến tế ra chín thành sinh mệnh lực, nhất thời khiến Thái Hư rơi vào trong một mảnh bóng tối.

Thần thông Trí Manh là dùng sinh mệnh của bản thân làm cái giá, được ăn cả ngã về không, phương thức công kích tự sát không tiếc hết thảy, có thể ở trong một trình độ nhất định vượt cấp tấn công đối thủ, có lẽ tu vi Nguyên Anh sơ kỳ của Tô Triệt cũng có thể thành công sử dụng Trí Manh đối với Hóa Thần sơ kỳ. Còn vượt qua Hóa Thần sơ kỳ, tạm thời vẫn chưa nói trước được.

Chấn động Thái Hư toàn thân, chén trà trong tay rơi xuống mặt bàn, bỗng nhiên hoàn toàn chìm vào trong một mảnh hắc ám, tốc độ phản ứng của bộ não còn chưa ý thực được là có chuyện gì xảy ra, cũng không hề nghĩ đến Hạo Nguyên trước mắt sẽ ám toán mình.

Trong nháy mắt này, trong lòng ngoại trừ kinh ngạc cũng chỉ là kinh ngạc.

Xoạt.

Cùng lúc đó, Tô Triệt phóng ra tất cả các nô bộc Nguyên Anh kỳ trong Tiên Ngục, chỉ để lại một mình Thái Vũ không phóng ra. Bởi vì cân nhắc đến việc Thái Vũ vẫn hoàn toàn còn tư duy, trí tuệ cùng ký ức, bắt hắn tự tay đối phó với người từng là sư huynh như Thái Hư, thật sự có chút tàn nhẫn.

Ba mươi ba nô bộc Nguyên Anh đồng thời xuất hiện tại ở bên trong tòa nội điện diện tích không lớn, trong đó, mười một người có được trọn vẹn sức chiến đấu, đều là nô bộc sau khi cải tạo linh hồn, giống như Thái Vũ cùng Viêm Cốt, bảo lưu được ký ức hoàn chỉnh.

Hai mươi hai người khác, đều là người nhập ma não đã tử vong, U Minh Quỷ Đế an bài cho mỗi người bọn hắn một con quỷ bộc mượn thể trọng sinh, còn đại bộ phận pháp thuật thần thông mà bản thân có được thì lại không thể nào vận dụng.

Bất quá giờ khắc này, không cần để cho bọn họ phóng ra thần thông pháp thuật, chỉ cần phóng kình khí ra ngoài đơn giản nhất là được, bất kỳ một tu tiên giả nào cũng đều có thể làm...

- Vù!

Ba mươi ba Nguyên Anh tu sĩ chợt xuất hiện, trong tầng ba ra ngoài vây Thái Hư chưởng môn vào giữa, đồng thời phóng ra chân nguyên kình khí, hình thành một cỗ gông cùm xiềng xiếc kình khí cường đại chưa từng có, gắt gao nhốt chặt Thái Hư vây ở bên trong.

Vốn Thái Hư triệt để rơi vào hắc ám, trong lúc bất chợt lại cảm thấy một cỗ lực lượng giam cầm cường đại không gì sánh được chợt ập tới gắt gao bao vây lấy mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.