Thái độ này, tư thế này kiêu ngạo tới cực điểm, cuồng vọng tới cực điểm.
Tựa hồ, hai đại Kim Tiên hậu kỳ thực lực cường đại muốn nhận hắn làm
chủ, ngược lại trở thành một loại vinh hạnh, phải quỳ trước mặt hắn, đau khổ cầu xin mới được.
Sự tình hoang đường và nực cười
như vậy phát sinh tại trước mắt, Âm Dương Song Sát có thể thẹn quá thành giận, lập tức lao tới đem kẻ điên này xé thành mảnh nhỏ hay không?
Âm Dương Song Sát chỉ là chậm rãi đi theo ngoài nghìn trượng, cũng
không toát ra thần tình tức giận, càng không có hạ sát thủ đối với Tô
Triệt, rất hiển nhiên cả hai đang thương nghị bước tiếp theo nên thực
thi như thế nào.
Vả lại tốc độ phi hành của bọn họ viễn siêu Tô Triệt không lo lắng hắn sẽ chạy thoát.
Thừa dịp trống vắng này, lão Hắc cuối cùng cũng có cơ hội hàm súc nhắc nhở:
- Chủ nhân, có cảm giác được hay không, sau khi tăng phúc gấp trăm lần, ngươi trở nên xung động hơn rất nhiều?
- Sao có thể không có cảm giác?
Tô Triệt trong lòng trả lời:
- Ta lúc này vẫn đang kiệt lực khống chế đây, bằng không tâm tư lao tới xé bọn họ thành mảnh nhỏ cũng đã có...
- Tác dụng phụ rất mạnh a.
Lão Hắc nhe răng nói.
- Không có gì.
Tô Triệt bình tĩnh mà nói:
- Cũng không ảnh hưởng lý trí, nên thế nào, không nên thế nào, ta vẫn
là có chừng mực, chỉ bất quá phong cách xử sự hơi có biến hóa mà thôi.
- Vậy là tốt rồi.
Lão Hắc thoáng yên tâm lại.
- Đi đâu tìm được cơ hội hoàn mỹ như vậy.
Tô Triệt im lặng cười:
- Có thể như vậy ta đã rất thoả mãn rồi.
Chủ tớ hai người tâm linh giao lưu tốc độ cực nhanh, bên kia, phu thê
hai người truyền âm cũng không chậm, lúc này, bọn họ hình như đã định ra chủ ý gì đó, lại hướng phía Tô Triệt đi lại gần.
-
Tiểu huynh đệ, phải thừa nhận, ngươi phi thường ưu tú, cũng phi thường
đặc thù, thế nhưng, không thể chỉ bằng một nguyên nhân này đã nghĩ để
chúng ta mặc ngươi làm chủ, đây quả thực chính là một chuyện đùa...
Âm Sát hòa ái cười nói:
- Tối thiểu, ngươi cũng phải xuất ra một chút chứng cứ thiết thực, có
thể chứng minh ngươi xác thực có năng lực rời khỏi trừng phạt chi giới.
- Đây là một hồi đánh bạc.
Tô Triệt bình thản trả lời:
- Có gan thì đổ, không có gan thì bỏ đi, chờ ngươi nhìn thấy chứng cứ,
ta đã rời khỏi nơi này. Phỏng chừng khi đó các ngươi chỉ còn hối hận
tràn ngập.
- Nhưng chúng ta, không thít đánh cuộc không hề có phần thắng.
Âm Sát dáng tươi cười như trước, lại cùng Dương Sát chậm rãi tới gần
nhau, rất hiển nhiên, bọn họ sẽ động thủ đối với Tô Triệt. Phỏng chừng
là dự định bắt sống Tô Triệt, sau đó sưu hồn, triệt để làm rõ ràng lai
lịch của hắn.
Hai Kim Tiên hậu kỳ, lại là phu thê phối hợp khăng khít, muốn thực hiện mục tiêu này, tựa hồ không khó.
Không nghĩ tới, Tô Triệt cũng không đề phòng chút nào ngẩng đầu hô lên:
- Tà Hoàng Tiên Tôn, như vậy có ý tứ không? Cũng phải làm chút loại sự
tình này. Tám đời ta cũng trả không được một trăm vạn viên đan được. Ta
cũng nghĩ không rõ, ngươi đang đánh chủ ý gì...
Âm Dương Song Sát nhất thời dừng lại, hoàn toàn là bị Tà Hoàng Tiên Tôn xưng hô này trấn trụ.
Nơi này chính là Tà Hoàng trừng phạt chi giới, phạm nhân bị giam giữ ở
đây vừa nghĩ đến Tà Hoàng hai chữ này sẽ cả người run rẩy. Ai dám cao
giọng hô thẳng danh hào của Tiên Tôn đại nhân?
Sống chán rồi sao?
Trực tiếp cho ngươi biến thành tử thi!
Thế nhưng, tiểu gia hỏa trước mắt này lại dám làm như vậy, không chỉ hô lên, thần thái ngữ khí của hắn còn có vẻ hơi tùy ý, cũng không có quá
nhiều cảm giác tôn kinh, cứ như vậy, quá một hồi lâu, hắn dĩ nhiên vẫn
là bình an vô sự.
Lần này, Âm Dương Song Sát mới thực sự là xác định trong lòng: hắn tuyệt đối không phải thân phận tử tù phạm nhân!
Đồng thời, thông qua lời này của Tô Triệt, Âm Dương Song Sát còn có thể nghe ra một chút ý tứ uy hiếp: tựa như, hắn tự luyện đan cho Tà Hoàng
Tiên Tôn, số lượng một trăm vạn, hoàn thành là có thể rời khỏi đây, nếu
là trả không được, Tà Hoàng Tiên Tôn cũng sẽ sốt ruột.
Âm Dương Song Sát dù sao cũng là Kim Tiên hậu kỳ, còn có thể lĩnh hội ra càng nhiều nội dung. Tỷ như: tiểu tử này và Tà Hoàng Tiên Tôn cũng
không phải quan hệ phục vụ không ràng buộc, càng giống như một hồi giao
dịch công bằng hơn.
- Nếu thực sự là như vậy, thì đã đụng phải đại họa!
Âm Sát và trượng phu liếc mắt nhìn nhau, trong căp mắt màu xanh tím kia hiện lên vẻ kinh sợ rõ ràng. Làm lỡ sự tình của Tiên Tôn đại nhân,
chẳng phải là chết chắc?
- Thà rằng tin là có, không thể tin là không, loại sự tình này chúng ta không đánh cuộc nổi.
Dương Sát truyền âm cho nàng nói rằng:
- Nếu là thực. Vậy thì chết chắc, vẫn là nhanh chóng thoát thân rời khỏi đi sao!
- Không kịp nữa!
Âm Sát thần sắc ngưng trọng trả lời:
- Hắn nói nếu là sự thực, nếu có chuyện gì sớm đã rơi vào trong mắt của Tiên Tôn đại nhân... Ta hiện tại cuối cùng cũng minh bạch, vì sao vừa
rồi khi mới đối mặt, hắn lại nói chúng ta đều là ngu xuẩn...
Dương Sát sắc mặt càng thêm khó coi, lập tức bổ sung nói:
- Hắn còn nói, ai trêu chọc hắn, thì kẻ đó không may. Hắn chính là khắc tinh của chúng ta.
- Hiện tại mới hiểu được, đã muộn!
Âm Sát mơ hồ cười khổ.
Phu thê hai người thần sắc biến hóa, Tô Triệt thấy rõ ràng hết, lúc này chính là trong lòng cười thầm:
- Lão tử cũng không đánh cuộc không nắm chắc, biết rõ chơi không được
các ngươi, vì sao còn phải lấy mạng nhỏ của mình đi liều mạng. Có đôi
khi cáo mượn oai hùm không nhất định là xấu.
Hiện tại, Tô Triệt áp dụng kế sách đối đáp, cũng chính là cáo mượn oai hùm.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài trừng phạt chi giới tại vị trí chí cao nào đó, mấy vị đại nhân vật đang tụ tập cùng một chỗ, một người trong đó
cười nói:
- Cái khác không nói, tiểu gia hỏa này thực sự là không ngu ngốc.
Tên còn lại nhàn nhạt gật đầu, lại đối với kẻ thử ba nói rằng:
- Tà Hoàng, cách làm của ngươi có chút quá phận, có cần phải đối với hắn như vậy không?
Người thứ ba thanh âm thanh tú, chậm rãi nói rằng:
- Chơi đùa mà thôi, ta chỉ là có chút đố kị với số mệnh của hắn.
Một đời Tiên Tôn lực lượng đỉnh phong, không ngờ lại đố kị một Thiên Tiên nho nhỏ, loại chuyện này nói ra, ai sẽ tin tưởng.
Người thứ tư nói rằng:
- Các ngươi nói, tương lai, hắn sẽ đạt được loại tình độ nào?
Những người khác đều là lắc đầu, biểu thị không thể dự đoán.
- Ai!
Người thứ tư lại than thở thật sâu:
- Ta cũng có chút đố kị...
- Do đó sao...
Thanh âm thanh tú lại vang lên:
- Nhân lúc còn kịp, thỏa thích dày vò hắn đi sao.
- Không được nói giỡn.
Người thứ nắm lộ vẻ uy nghiêm, ngữ khí ngưng trọng:
- Ta vẫn đang lo lắng Ngọc Hoàng Thiên, Vu Thần, còn có mấy gia hỏa
khác, bọn họ có thể cho hài tử này cơ hội tiếp tục trưởng thành hay
không?
- Khó nói!
Thanh âm thanh tú chậm rãi trả lời:
- Trong bọn họ, để cho ta đoán không ra cũng chính là Vu Thần. Hắn tuy
là Tiên Tôn tư cách thấp nhất, thế nhưng, Vu Tộc năng lực thiên phú bày ở đó, huống chi, người này tính toán tinh vi, thật là khó có thể phòng
bị, đến bây giờ ta cũng không thể minh xác lập trường chân chính của
hắn.