- Triệt nhi, chớ có nói bậy!
Đồng dạng ước gì nhi tử bảo bối có thể ở trong nhà nhiều vài ngày, Tô Thanh Lâm đã đi tới, vừa rồi hắn một mực đều đang nghe lén, lúc này chính là hung ác đi tới nói ra:
- Nên đi thì đi, chớ để bất luận nhân tố gì trói buộc ngươi. Phụ mẫu đời này, đã là phi thường thỏa mãn. . .
Tô Triệt xoay người cười nói:
- Thật sự không đi, cũng không phải nói bậy. Thân thể này của ta, chỉ là một phân thân, chuyên môn để ở nhà hiếu kính cha mẹ trưởng bối. Giờ khắc này, bản thể của ta còn đang trong tiên giới ngồi xuống tu luyện.
A?
Đại Phân Thân Thuật!
Lúc này phu phụ Tô thị mới liên tưởng đến loại đại đạo thuật trong truyền thuyết này, thật là không ngờ, con của mình dĩ nhiên là. . .
Tô Triệt không tiếng động mà cười, đúng vậy, từ hôm nay bắt đầu, phân thân này sẽ vĩnh viễn lưu lại trong Tiên Ngục thế giới, những thời giờ chủ thể ở Tiên Giới buồn tẻ tu luyện kia, ngược lại có thể dùng để đoàn tụ cùng người nhà, hoặc là, dùng thân phận một phàm nhân hưởng thụ sinh hoạt trên Khải Nguyên Tinh.
Loại cảm giác này, thật là tương đối khá.
Bước trên đường tu luyện đến nay, cả ngày mệt mỏi, ngoại trừ tu luyện như trong địa ngục, còn lại chỉ là lần lượt tìm kiếm sinh cơ bên trong khốn cảnh. Tuy lấy được thành tựu viễn siêu người khác, nhưng bên trong lịch trình phát triển thực sự lại có rất nhiều rất nhiều chuyện tình chưa từng thể nghiệm đến.
Đơn giản là, tốc độ đi tới của mình thật sự là quá nhanh, căn bản không có cơ hội dừng bước hưởng thụ hết thảy.
Ở trong nhà một đêm, buổi sáng ngày hôm sau, Tô Triệt đi đến linh thảo Dược Viên Huyền Cơ Phong, gặp được. . .
Còn là tầng hai Dược Viên này, tòa mộc lâu kia, thiếu nữ Linh Lung năm đó, cũng đã trưởng thành là Nguyên Anh hậu kỳ Trưởng lão, nhưng nàng vẫn thích sinh hoạt thanh tịnh ở trong Dược Viên.
Linh Lung y nguyên bảo trì hình dạng thiếu nữ trẻ tuổi, lúc Tô Triệt vào cửa, nàng cũng không quay đầu, chỉ là cẩn thận chăm sóc cây Vân Kim Trản trước kia.
Năm đó, Tô Triệt dùng sinh mệnh lực cứu sống cây linh thảo cực phẩm này, bây giờ nó vẫn còn sống.
Mặc dù nghe được tiếng bước chân của hắn, nhưng Linh Lung vẫn không có quay đầu lại, chỉ là nhẹ giọng nói:
- Tuy nó là linh thảo thế gian, hơn một nghìn năm sống lâu cũng chỉ có thể coi là kỳ ấu niên. Đúng không, Thiên Vũ đại tiên?
Nói qua những lời này, nàng mới chậm rãi xoay người, ánh mắt gần như lạ lẫm rơi xuống trên mặt Tô Triệt, tiếp tục nói:
- Mà ta, hơn một ngàn tuổi, đã là lão thái bà.
Tô Triệt có chút chột dạ, cười ha ha nói:
- Sư tỷ một chút cũng không thay đổi, vẫn là một thiếu nữ khờ dại như vậy, cùng xưng hô 'Lão thái bà' này không có một tia liên quan nào.
- Thiếu nữ khờ dại?
Linh Lung ngửa đầu cười lạnh:
- Ta có thể lý giải thành châm chọc không?
- Như thế nào là châm chọc. . .
Tô Triệt quả thực có loại quay đầu cảm giác chạy trốn, không biết vì cái gì, luôn cảm thấy rất sợ nàng.
Vĩnh viễn cũng sẽ không quên, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, sưu một cái, đã bị nàng dùng một Dây Khốn Tiên trói lại.
Đương nhiên cũng sẽ không quên, cuộc sống lúc đó, một cái không cẩn thận mà nói, cũng sẽ bị sư tỷ hung hăng thu thập một trận. . .
Sư tỷ, vĩnh viễn đều là sư tỷ!
Tô Triệt từng có hứa hẹn như vậy, nói thật, cảm giác trong nội tâm cũng chính là như vậy.
Mặc dù ở bên trong Tiên Ngục, tâm linh của Lão Hắc vẫn có thể giao lưu với Tô Triệt:
- Chủ nhân, phi thường rõ ràng, Linh Lung sư tỷ đối với ngươi có oán niệm sâu như biển rộng. Ngẫm lại mà xem, thiếu nữ trẻ tuổi năm đó một mực ở chỗ này chờ ngươi, một lần là gần một nghìn năm. Gần một nghìn năm a, đây chính là khái niệm gì chứ, đổi thành nhân gian mà nói, cũng có thể tiến hóa thành một hòn vọng phu, không có oán niệm mới là lạ!
Tô Triệt không có lên tiếng, nhưng cũng là người trong nhà biết rõ chuyện nhà mình, mình chính là vì nguyên nhân này mà chột dạ.
Linh Lung lại quay người, nhìn cây Lưu Vân Kim Trản thấp giọng nói:
- Đều nói ta tư chất không tệ, nhưng ta không thích tu luyện, nếu không phải là không giải thích được hưởng thụ đến mấy lần diên thọ kéo dài, ta sớm nên hóa thành bụi đất...
- Ta biết rõ, đây đều là sắp xếp của ngươi, ngươi ban cho, hẳn là cảm tạ ngươi mới đúng. Chỉ là, còn sống như vậy lại có thể có ý nghĩa gì?
Nàng lộ vẻ sầu thảm cười nói:
- Về sau cũng đã nghĩ thông suốt, tựa như những linh thảo này, trông nom nó có ý nghĩa hay không ý nghĩa gì. Ở nơi này, ta đã xem mình làm một phần tử của bọn nó.
Những lời này, giống như một lưỡi dao vô hình, xoắn lên một hồi đau đớn trong lòng Tô Triệt. Trước khi đến, Tô Triệt từng ở chỗ Tử Tiêu dọ thám đến, Linh Lung đã sáu trăm năm không có bước ra khỏi linh thảo Dược Viên.
- Ta không oán ngươi.
Không đợi Tô Triệt mở miệng giải thích cái gì, Linh Lung lại đột nhiên xoay người, ánh mắt cùng giọng điệu bình tĩnh đến cực điểm làm lòng người rét run:
- Cũng không cần ngươi làm ra giải thích gì, ta biết rõ, ngươi nhất định có khó xử cùng nỗi khổ tâm thuộc về ngươi.
- Ta nhớ được ngươi từng nói qua, để cho ta hảo hảo sống, bởi vì ở trong năm trăm năm, sẽ mang theo ta biết một chút về Tiên Giới rốt cuộc là cái dạng gì.
- Tuy nói vượt qua năm trăm năm, nhưng ngươi đã có năng lực này.
- Mang ta đi nhìn xem a, cũng coi như ngươi thực hiện lời hứa này, sau đó, sau đó để ta ở lại nơi này là được rồi.
- Hảo sư đệ, không cần phải một lần nữa kéo dài tánh mạng cho ta, ta thật sự đã sống đủ rồi.
. . .
Chỉ có chết, mới có thể làm cho ta quên hắn; kiếp sau, không cần phải để cho ta gặp được hắn. . .
Tô Triệt đương nhiên biết rõ tại sao Linh Lung lại sinh ra tâm lý bi quan chán đời như thế, đối với cái này cũng là có biện pháp có thể hóa giải.
Chuyện này nói đơn giản cũng rất đơn giản, khó không được người sáng tạo Đại Vũ trụ thế giới. . .
- Sư tỷ, chuyện đi Tiên Giới ngắm phong cảnh này, từ nay về sau có rất nhiều cơ hội, qua ít ngày nhất định mang nàng đi.
Vẻ mặt Tô Triệt ôn hòa tiếu dung, Linh Lung thì trầm mặc không nói, ánh mắt cũng còn lạnh như băng, một chút cũng không có biến hóa.
- Lúc này ta trở về, hẳn là thật lâu sau cũng sẽ không rời đi, ít nhất cũng phải mấy vạn năm a.
Tô Triệt không có tính toán nói chuyện tình phân thân với nàng, tối thiểu nhất bây giờ còn không thích hợp, cần cho nàng một quá trình thích ứng dần dần, hiện tại nàng giống như một người bệnh phong bế bệnh trạng vô cùng nghiêm trọng, không thể vừa lên liền kê đơn quá mạnh.
Nghe được Tô Triệt nói là mấy vạn năm cũng sẽ không rời đi, ánh mắt của Linh Lung thoáng có chút ít biến hóa, tựa hồ, ngọn lửa nào đó tàn lụi trong đáy lòng đã lâu một lần nữa bốc cháy lên. Mặc dù, nàng cho rằng lời nói này của Tô Triệt có độ tin cậy cực thấp.
Chỉ nghe Tô Triệt tiếp tục nói: