Trên mặt của Tông Dịch, thủy chung treo một tia vui vẻ như có như không, thông thường mà nói, loại mỉm cười này có thể lý giải là thong dong, đạm mạc, thậm chí có thể đại biểu cho lãnh khốc, vô tình cực hạn nhất.
Tô Triệt cũng không biết Tông Dịch và Trác Phong đang nói chuyện gì, giờ phút này, thân là chủ nhân nơi đây, chỉ có thể nhìn Tông Dịch phát ra lời mời:
- Tiền bối đại giá quang lâm, chúng ta còn đi vào trong nói chuyện.
Vì vậy, bốn người thông qua cửa sau tiến nhập cửa hàng, chứng kiến Kim Tiên cung phụng Viện Viện đang trước mặt mà đến.
Viện Viện phiêu nhiên mà tới, vừa chứng kiến bốn người này, vẫn chỉ là vô ý thức nghi hoặc trong lòng:
- Tông Dịch lão quỷ không phải là vừa ly khai ư, vì sao lại trở lại? Còn là từ cửa sau vào. . . đúng rồi, khi nào thì làm ra một cái cửa sau như vậy?
Ngay sau đó, nàng liền phát giác được, Tông Dịch này không phải Tông Dịch kia, rõ ràng cho thấy không hề cùng dạng. . .
Đoạt xá?
Trong nháy mắt thì Viện Viện ý thức được tính nghiêm trọng, lại giả vờ không có việc gì vậy, hướng về phía Tô Triệt ôn nhu cười cười, thần thái thong dong, phong tư thướt tha lướt qua sát bên người bọn họ, phi thường tùy ý tiến đến đại sảnh tiếp khách, tìm Phỉ Vân chuyện phiếm vài câu, tiếp theo, càng thêm tùy ý đi ra cửa hàng, vượt qua đầu phố, lúc này mới lấy thủ pháp cực kỳ bí ẩn, gửi đi một tiên phù đưa tin.
Thân là điếm chủ chi nhánh Thiên Bảo Thụy Tường, nàng có quyền hạn ở trong chuyện tình nghiêm trọng, kịp thời báo cho Phượng Lâm Tiên Đế biết được.
Bởi vì, nàng có thể đoán được, Tông Dịch vừa mới nhìn qua cũng không phải Đại La Kim Tiên đơn giản như vậy, có thể là tu vi Tiên Đế. Loại cục diện này, đã vượt ra khỏi năng lực thừa nhận của cả Hạo Nguyên thiên thị, phải trước tiên thông tri cho Phượng Lâm Tiên Đế.
Có lẽ, chỉ có Phượng Lâm Tiên Đế xuất hiện, mới có thể cứu được Tô Triệt.
- Chỉ là không biết, Phượng Lâm Tiên Đế có nguyện ý trông nom phần nhàn sự này hay không. . .
Tin tức phát ra, nhưng mà kế tiếp sẽ phát triển trở thành loại cục diện nào, Viện Viện thật là là suy đoán không ra.
Trong cửa hàng, Tô Triệt mời Tông Dịch đến sảnh khách quý, không lâu trước, nơi này vẫn là thân thiết nói chuyện cùng Tông Dịch kia.
Sau khi ngồi xuống, Tô Triệt trực tiếp hỏi:
- Tiền bối tìm ta, có chuyện gì không?
- Ngươi vì sao phải trốn?
Tông Dịch lại nhàn nhạt hỏi lại:
- Ngươi xác định, ta sẽ bất lợi đối với ngươi sao?
- Trực giác đến nguy hiểm nào đó.
Tô Triệt bình tĩnh trả lời:
- Vừa rồi, tiền bối cũng đã nói, quen dùng bạo lực giải quyết vấn đề. Như vậy, ta cảm thấy, ứng với thói quen của ngài.
Tông Dịch liếc mắt nhìn Trác Phong, lại hỏi Tô Triệt:
- Hiện tại thì sao?
- Hiện tại?
Tô Triệt lắc đầu trả lời:
- Hiện tại thì không hề cảm ứng, có lẽ là bởi vì, tiền bối còn không có quyết định cuối cùng sẽ dùng loại phương thức nào đối đãi ta?
- Không sai.
Tông Dịch gật đầu nói:
- Ta đang suy nghĩ dùng loại thái độ nào đối đãi ngươi, mấu chốt phải xem, kế tiếp ngươi có nguyện ý nói thật với ta hay không.
Tô Triệt gật đầu:
- Có thể nói, ta nhất định sẽ nói, vì an toàn của mình và thân nhân.
Rầm!
Cổ tay Tông Dịch xoay chuyển, đổ một ngàn chín trăm chín mươi chín kiện thượng phẩm tiên khí trong đó ra, ở trước mắt ba người Tô Triệt chồng chất lên một tòa núi nhỏ pháp bảo.
Mà kiện Mẫn Diệt Chi Thủ, thì hoàn toàn biến mất ở trong lòng bàn tay của hắn, tạm thời còn không có lấy ra.
- Ta muốn biết, xuất xử những pháp bảo này.
Ngữ khí của hắn có phần trầm thấp, không hề nghi ngờ, nếu Tô Triệt không nói thật, kế tiếp sẽ là thói quen bạo lực của hắn.
Không đợi Tô Triệt trả lời, lão hầu tử lại đứng lên nói:
- Cái kia. . . Ta ra bên ngoài trong chốc lát, có việc gì cứ gọi ta.
Lão hầu tử biết rõ, kế tiếp, Tô Triệt trả lời nhất định sẽ liên lụy ra bí ẩn cá nhân của hắn, mình thân là thủ hạ của Phượng Lâm Tiên Đế, lý nên lảng tránh.
Mặc dù trước mắt mà nói cùng Tô Triệt ở vào quan hệ bằng hữu, nhưng ở trên lập trường căn bản, lão hầu tử phải vô điều kiện trung với Phượng Lâm Tiên Đế, sự tình gì nếu không biết thì thôi, một khi biết, thì không có khả năng giấu diếm Phượng Lâm Tiên Đế.
Tô Triệt cũng hiểu rõ những đạo lý này, cho nên, cũng không có ngăn trở thiện ý của hắn.
Trác Phong cũng là ánh mắt hỏi thăm nhìn Tô Triệt, mình có nên đi ra ngoài hay không?
Nếu không phải lo lắng an toàn của Tô Triệt, không cần hỏi thăm như vậy, hắn sẽ phi thường tự giác rời khỏi.
Tô Triệt khẽ lắc đầu, minh xác tỏ vẻ, Trác Phong đại thúc không cần lảng tránh.
Một ít nội dung kế tiếp, phải thật thoại thật thuyết cùng Tông Dịch này, nếu không sẽ đụng phải hắn bạo lực thẩm vấn. Tông Dịch cũng có thể nghe được lời nói thật, vì cái gì Trác Phong đại thúc không được!
Trong phòng biến thành ba người, Tô Triệt ấm giọng nói:
- Kỳ thật cũng không có gì không thể cho ai biết, những pháp bảo này, tất cả đều đến từ Tiên Ma chiến trường.
Nghe được đáp án này, Trác Phong đại thúc biểu hiện ra không hề biến hóa, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên một tia kinh ngạc.
Tông Dịch chậm rãi gật đầu, lúc này mới lấy kiện Mẫn Diệt Chi Thủ ra, hơn nữa nói:
- Ngươi coi như sáng suốt, không có nói sai. Cái pháp bảo này, chính là ta tự tay luyện chế thành, tặng cho con ta, ở bảy ngàn vạn năm trước, mai một bên trong Tiên Ma chiến trường.
Tô Triệt và Trác Phong giờ mới hiểu được tiền căn hậu quả của sự tình, Tông Dịch chính thức nhất định là nửa đường không may gặp hắn, hoàn toàn là bởi vì cái pháp bảo này, đưa tới tai họa ngập đầu.
Tông Dịch chính thức, tám chín phần mười đã chết rồi!
Suy nghĩ cẩn thận những điểm này, tâm tình của Tô Triệt ngược lại là hơi có chút buông lỏng: con của hắn chết lúc Tiên Ma Đại Chiến, đó cũng không phải là mình làm ra, song phương không tồn tại bất luận thù hận gì, như vậy, những chuyện khác có thể thương lượng.
- Tiên Ma chiến trường là cái dạng gì?
Tông Dịch tùy theo hỏi.
- Phạm vi thật lớn, một mảnh hoang vu, trên bầu trời lơ lửng vô số cự thạch, ta cho rằng, mỗi khối cự thạch là phần mộ đại biểu cho một vị Chân Tiên vẫn lạc. . .
Tô Triệt cực kỳ cẩn thận miêu tả một phen, nói chừng một phút đồng hồ.
Ở trong lúc này, Tông Dịch lặng im không nói, cực kỳ kiên nhẫn, tựa hồ, thật sự rất muốn biết địa phương nhi tử nghỉ ngơi rốt cuộc là loại hình dạng nào.
Thẳng đến khi Tô Triệt nói xong toàn bộ, hắn mới trầm giọng nói:
- Nói như vậy, ngươi cũng không biết, cái Mẫn Diệt Chi Thủ này là từ trong phần mộ nào đi ra, đúng không?
- Đúng vậy, ta cũng không biết.
Tô Triệt lắc đầu nói:
- Phỏng chừng, ngay cả những Khởi Nguyên Ma tộc kia, đối với cái này cũng là đần độn u mê, khó có thể truy tra.
Tông Dịch chậm rãi khép hai mắt lại, giống như ai điếu con của mình, chỉ là Tô Triệt cùng Trác Phong lại cho rằng, sự tình không có khả năng đơn giản như vậy.
Con của hắn đã chết bảy ngàn vạn năm, nguyên nhân cái chết cũng tương đối minh xác, chính là Tiên Ma Đại Chiến gây ra, huống hồ, năm đó vì vậy mà vẫn lạc lại không chỉ là con của hắn, trọn vẹn mấy ngàn vạn Chân Tiên chết a.