Một hồi cơ duyên, cuối cùng lại đưa đến tai nạn trên thân, không khó tưởng tượng, hắn là không cam lòng bực nào. Hắn muốn sống sót, nhất định phải sống sót, bởi vì, đại cơ duyên mà nửa năm trước thu hoạch kia, hắn mới lợi dụng một phần mười cũng chưa tới, tương lai của mình hẳn là quang minh vô hạn mới đúng...
Hôm nay, hắn đã nhận thức phải đi theo Tô Triệt để tìm may mắn, Trịnh Dung đồng dạng không cam lòng để hắn trốn, vì vậy, cũng chẳng quan tâm chân khí trong cơ thể chưa khôi toàn bộ phục, thuận theo phương hướng Tô Triệt rời đi đuổi theo.
Bá bá bá, lại là mấy thân ảnh, theo đuôi sau lưng Trịnh Dung mà đi, bọn họ đều là xuất phát từ nguyên nhân như vậy, Tô Triệt là người thứ nhất có lá gan hành động, liền trở thành hải đăng cho tất cả mọi người.
Trong chuyện này, còn có một thân ảnh tịnh lệ, kia đúng là Phỉ Vân dung nhan đã đại biến.
So sánh cùng những người khác, tâm tư của Phỉ Vân lại hoàn toàn bất đồng, giờ phút này, ý tưởng của nàng là:
- Tiền đồ của ta đã bị hủy hết, đã không có tương lai, có thể ở trong lúc này gặp lại hắn, như vậy, liều mạng hết mọi cách, cũng phải giúp hắn đi ra khỏi Tiểu Di Tiên Cảnh... Mặcdù, hắn thoạt nhìn không cần trợ giúp của ta.
Ở nàng xem, trừ mình ra, những người khác theo đuôi Tô Triệt, đều là không có hảo ý.
Phỉ Vân một mình rời đi, vài đệ tử Huyễn Ma giáo khác cũng không có ngăn trở, vào Tiểu Di Tiên Cảnh, tất cả mọi người đều đồng dạng, tánh mạng một đường, người không muốn lưu lại đồng lòng hợp tác, ở lại trong đội ngũ ngược lại là tai họa ngầm, nguyện ý đi, vậy thì mời đi ngay a.
- Chủ nhân, có người theo tới.
Lão Hắc đã phát hiện ra bọn người Trịnh Dung phía sau theo tới.
- Không sao cả. Ta nói rồi, đi theo ta, chỉ sẽ bị chết nhanh hơn mà thôi.
Khóe miệng Tô Triệt hiện ra một tia cười lạnh.
- Chỉ là, Phỉ Vân kia cũng tới.
Lão Hắc nhỏ giọng thầm nói:
- Cái cô nương này, rất quấn người a.
Tô Triệt nhíu mày, thoáng tưởng tượng, trong nội tâm thở dài:
- Cho nàng đi theo a, thật sự không được, liền cứu nàng một mạng.
Lão Hắc hắc hắc vui lên, đương nhiên tinh tường, chủ nhân nói cứu nàng một mạng, chỉ chính là bắt Phỉ Vân vào trong Tiên Ngục. Mặc dù có khả năng không ra được nhưng so với chết ở trong Tiểu Di Tiên Cảnh thì tốt hơn mấy trăm lần.
Căn cứ kinh nghiệm tâm đắc mà tiền nhân lưu truyền tới nay, Tô Triệt biết rõ, trên một tòa núi lớn như vậy, nhất định sẽ tồn tại một ít động phủ, cũng chính là huyệt động vài trăm vạn năm trước, Viễn cổ Vu tộc ở lại. Trong huyệt động, rất có thể lưu lại một chút chiến lợi phẩm, chính là bảo vật lấy được trên người những Tu tiên giả bị giết kia.
Bởi vì Viễn cổ Vu tộc không có nguyên thần, pháp bảo càng là cao cấp, bọn họ càng không có cách nào sử dụng, rất nhiều Vu nhân, sẽ đem những di vật của người tu tiên trở thành vật phẩm trang trí bầy đặt trong chỗ ở. Giờ phút này, mình muốn tìm gì đó, chính là những vật trang trí kia.
Tốc độ của Tô Triệt không nhanh cũng không chậm, cho lão Hắc đầy đủ thời gian tinh tế tìm tòi, xem chung quanh có động phủ bí ẩn hay không.
Đột nhiên...
- Chủ nhân, chú ý bên phải.
Lão Hắc hô to cảnh báo.
Bá.
Một sợi dây màu xanh biếc xuyên thấu qua lùm cây dưới mặt đất, cuốn tới đùi phải của Tô Triệt.
Tuy sợi dây này dung mạo không sâu sắc, cũng chỉ lớn bằng cổ tay, chỉ là, bất kỳ vật gì trong Tiểu Di Tiên Cảnh, Tô Triệt cũng không dám xem thường, sưu, một cái tung mình tránh thoát khỏi sợi dây quấn quanh, ngược lại là chạy về phía chỗ nó xuất phát.
Vật không tầm thường, tất nhiên nơi đây cũng không phải nơi tầm thường a, Viễn cổ Vu tộc đều thích trồng một ít thực vật cổ cổ quái quái ở bên ngoài huyệt động mình, nói không chừng mình đã đi đến nơi như vậy.
Lúc rơi xuống đất, Tô Triệt tế ra linh khí phi kiếm, chém nó thoáng một phát.
Pằng.
Phi kiếm chém trúng dây, lại bắn lên cao cao, thiếu một ít nữa liền văng khỏi tay Tô Triệt. Lại nhìn cái dây kia, địa phương bị phi kiếm chém trúng, chỉ để lại một dấu ấn nhẹ nhàng, hơn nữa trong chớp mắt đã khôi phục nguyên trạng.
- Một khi bị nó quấn lên, tuyệt đối là chết chắc rồi.
Tô Triệt âm thầm cảnh giác, nhưng mà trên hành động thượng, vẫn là một bộ to gan lớn mật, hướng về phía trước vài chục trượng, nhắm chỗ vách núi rủ xuống một mảnh trên dây thật lớn.
Cảm giác được có sinh vật tiếp cận, một mảnh dây kia soạt soạt chuyển động, giống như là vạn xà xuất động, trong nháy mắt nhếch lên vô số cái đầu nhỏ, lắc đầu vẫy đuôi hướng về phía Tô Triệt mà tỏ vẻ hoan nghênh.
Loại tình cảnh này, người bình thường sẽ sợ tới mức cướp đường mà chạy, nhưng Tô Triệt chỉ là giảm bớt tốc độ, y nguyên đi tới phía vách núi này.
Làm như vậy khẳng định không phải tự sát, mà là một loại thử.
Vừa rồi thời điểm đối kháng mưa đen trên thang trời kia, Tô Triệt thử lợi dụng thanh lưu của hắc thạch tới tiếp xúc những giọt mưa màu đen kia, lại phát hiện, chỉ cần trên ngón tay ẩn chứa thanh lưu của hắc thạch, cho dù chạm vào mưa đen, da của mình cũng không có bị hủ thực.
Hắn lại đánh bạo lặng lẽ tiếp được vài giọt mưa đen, chúng nó giống như là nước mưa bình thường, ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay của mình, không có bất kỳ tác hại nào cả.
Đã sớm đoán qua, cự thạch màu đen cùng lệnh kỳ kim sắc trong lúc đó có liên lạc cực kỳ mật thiết, như vậy, tất nhiên cũng có liên quan với Viễn cổ Vu tộc, hôm nay, càng thêm chứng thật điểm này.
Cho nên, giờ khắc này, toàn thân Tô Triệt lưu chuyển năng lượng thanh lưu của hắc thạch, dưới loại trạng thái này, bộ dạng những sợi dây kia lắc đầu vẫy đuôi, cái kia là mừng rỡ mà tỏ vẻ hoan nghênh chân thật, mà không phải là hoan nghênh đi tìm cái chết.
Vừa rồi sợi dây kia phát động công kích đối với Tô Triệt, giờ phút này lại rất là thành thật, quay quanh ở ngoài một trượng, cao cao giương lên, giống như một loại yêu thú có tư tưởng, nhẹ nhàng gật đầu đối với Tô Triệt...
- Quả nhiên đã đoán đúng.
Trong nội tâm Tô Triệt gật đầu:
- Chúng nó tỏ thiện ý đối với ta.
Tô Triệt giơ tay phải lên, muốn tiếp xúc cùng sợi dây kia, chỉ là, ở thời khắc mấu chốt này, sau lưng cách đó không xa lại truyền đến khách không mời mà đến nào đó thiện ý nhắc nhở:
- Tô sư đệ, không nên đụng nó.
Bọn người Trịnh Dung, cuối cùng cũng đã tới.
Trịnh Dung nhắc nhở, xác thực xuất phát từ thiện ý, ở hắn cho rằng, hết thảy những gì có thể hoạt động trong Tiểu Di Tiên Cảnh, đều là không được đụng vào.
Đáng tiếc đã không còn kịp rồi, tay phải của Tô Triệt đã cầm lấy sợi dây kia.
Bá.
Dây quấn quanh đi lên, từ cổ tay Tô Triệt, một mực quấn đến bả vai...
- Xong rồi…
Trịnh Dung thầm than một tiếng.
Trong nháy mắt này mặt Phỉ Vân không có chút máu, trong nội tâm lo lắng vạn phần, rồi lại không dám há miệng gọi...
Nhưng mà hình ảnh kế tiếp, lại khiến cho bọn họ vô cùng kinh ngạc.
Sợi dây này quấn trên người, nhẹ nhàng ma sát vài cái ở trên hai gò má của Tô Triệt, giống như là một linh thú đang nịnh bợ chủ nhân của mình.