Tiên Ngục

Chương 532: Chương 532: Hai kiện đạo khí (thượng)




- Chẳng lẽ đó là tinh cầu mà năm đó vị Tinh Đế kia du lịch ngân hà bỏ vào, cho nên mới không ghi chép vào bên trong tinh đồ?

Tô Triệt thì thào tự nói.

- Cũng có thể.

Thiên Âm gật đầu nói:

- Tinh không rộng lớn, số lượng tinh cầu giống như là hạt cát trong sa mạc, không ghi chép cũng là việc vô cùng bình thường.

Trong khi nói đồng thời nàng lấy ra tinh bản của mình, tiếp tục nói:

- Khỏa tinh cầu lục sắc này cách Vu Hoàng Tinh gần như vậy, tinh bàn này của ta lại vừa vặn đến từ Vu Hoàng Tinh, đối với nó khẳng định có ghi chép.

Trên đạo lý là như thế, thế nhưng, khi mở tinh đồ ra, trong tinh đồ Vu Hoàng Tinh cũng không có sự tồn tại của tinh cầu lục sắc này.

- Điều này không có khả năng a.

Thiên Âm kinh ngạc nói:

- Cự ly không tới một ức dặm, nếu như ở Vu Hoàng Tinh quan sát thì nhất định cũng có thể nhìn thấy nó, trong tinh đồ không có khả năng không ghi chép về nó.

- Đây chính là đại sự a!

Tô Triệt nheo mắt lại, phân tích:

- Ngươi xem đi, đầu tiên là truyền tống trận bên phía Vu Hoàng Tinh xảy ra vấn đề dẫn đến vị trí truyền tống của chúng ta sai lệch một ức dặm, sau đó, ở đây lại vừa vặn xuất hiện một khỏa tinh cầu lai lịch bất minh. Vì vậy có lý do để suy đoán bên phía Vu Hoàng Tinh khẳng định đã xảy ra vấn đề lớn.

Sở dĩ nói như vậy, cũng xuất phát từ suy đoán cực kỳ lớn mật của Tô Triệt: khỏa lục sắc tinh cầu trước mắt này vốn không thuộc về nơi này, hắn là nó đã bị một lực lượng nào đó vận chuyển tới phiến tinh không này.

Vận chuyển một tinh cầu?

Loại suy đoán này tuy rằng có chút khoa trương, thế nhưng Chân Tiên trong Tiên Giới không phải là cũng có lực lượng này hay sao?

Tuy rằng vô cùng hiếu kỳ, Tô Triệt và Thiên Âm cũng không dám lỗ mãng tới gần khỏa tinh cầu này, mà là tách ra xa, tiếp tục hướng về phía Vu Hoàng Tinh bay đi.

Càng tới gần trong lòng Tô Triệt và Thiên Âm lại càng thêm trầm trọng, nguyên nhân là: Cự ly chỉ còn mấy nghìn vạn dặm, hẳn phải thấy một điểm tinh quang của Vu Hoàng Tinh chứ?

Thế nhưng, lúc này nhìn vào bầu trời, căn cứ vào phán đoán của Tinh Đồ, chúng nó phải ở cách đó trăm ức, ngàn ức, không giống như là Vu Hoàng Tinh ở trong gang tấc a.

- Điểm tinh quang kia đại biểu cho Vu Hoàng Tinh, không biết nó chạy đi đâu?

Hai người Tô Triệt đều phi thường lo lắng, thế nhưng chỉ có thể kiên trì tiếp tục phi hành, bởi vì, nếu như không có truyền tống trận phía Vu Hoàng Tinh kia, làm sao bọn họ có thể trở lại Tu Chân Giới Khải Nguyên Tinh a?

Lại qua bảy ngày, vị trí cách Vu Hoàng Tinh còn lại không đến ba nghìn vạn dặm, thế nhưng vẫn như cũ không nhìn thấy điểm tinh quang của Vu Hoàng Tinh. Tô Triệt và Thiên Âm trên cơ bản đã có thể xác định, Vu Hoàng Tinh khẳng định đã xảy ra chuyện lớn gì đó mới có thể khiến cho cả tòa tinh cầu bị một lực lượng nào đó ẩn dấu đi, ngay cả tia sáng cũng không thể truyền ra bên ngoài.

Dù như vậy, bọn họ vẫn phải đi vào trong đó xác nhận thêm một chút mới được.

Lại bay một hồi, phía bên trái tinh không có một đạo độn quang bay tới, giống như một viên lưu tinh trong hư không, ánh sáng kéo dài ra.

Cự ly dần dần xích lại, Tô Triệt và Thiên Âm cũng đã có thể thấy rõ, đó chính là một chiếc Vô Phàm thuyền màu trắng vô cùng lớn, khoảng chừng mấy trăm tương, tốc độ phi hành ước chừng gấp ba lần Tinh Đế la bàn.

Không hề nghi ngờ, đây chính là những người tu tiên của tinh cầu khác, đồng thời còn có thể thấy được, đối phương hướng về phía mình mà đến.

Tốc độ của mình so với đối phương kém rất xa, cho dù né tránh trốn tránh cũng không phải là thượng sách, Tô Triệt ngừng thôi động Tinh Đế la bàn, lơ lửng trong hư không, yên lặng đợi biến hóa kế tiếp.

Vù vù...

Tốc độ của chiếc Vô Phàm thuyền này cực nhanh, trong chớp mắt đã bay tới phụ cận, lúc cự ly còn cách Tô Triệt mấy nghìn trượng, liền có một thanh âm vô cùng bá đạo truyền tới:

- Ngươi là người phương nào? Vì sao lại tới đây?

Trong tinh không không có không khí, âm thanh khó có thể truyền đi, nếu muốn nói chuyện phải dùng truyền âm thuật mới được. Người này có thể truyền âm ở vị trí cách nhau mấy nghìn trượng, chí ít cũng có tu vi Nguyên Anh.

Gặp tu sĩ Nguyên Anh, Tô Triệt cùng Thiên Âm cũng không thấy có gì là kỳ quái, bởi vì phi hành trong Tinh Không quả thực cũng cần có tu vi và sự can đảm, nói như vậy, chỉ có tu vi Nguyên Anh kỳ mới có ngao du chung quang tinh không rộng lớn này. Chiếc Vô Phàm thuyền màu trắng trước mắt này, rõ ràng chính là pháp bảo phi hành cấp bậc linh bảo, dưới sự thôi động của tu sĩ Nguyên Anh kỳ, khẳng định so với tốc độ phi hành của hai người Tô Triệt nhanh hơn rất nhiều.

Thế nhưng, gặp được tu sĩ Nguyên Anh thì làm sao?

Hai năm trước, Tô Triệt còn ở cảnh giới Kim Đan trung kỳ, Cự Phú còn chưa chính thức nhận chủ, dưới sự phối hợp của Thiên Âm còn có thể hảo hảo thu thập đám người Thái Hư cùng bảy vị Nguyên Anh lão tổ, cho dù gặp tu sĩ Nguyên Anh kỳ của tinh cầu khác, trong lòng cũng không chút sợ hãi.

Vì vậy, ngữ khí của đối phương không hề khách khí Tô Triệt trả lời cũng không chút khách khí.

Nhưng Tô Triệt lại không có bản lĩnh truyền âm bên ngoài chân không tới vị trí cách đó mấy nghìn trượng, cho nên hắn chỉ có thể lấy pháp thuật hỏa hệ đánh ra mấy chữ lớn bằng hỏa diễm:

- Ngươi có chuyện gì?

- Ha ha ha...

Một tiếng cười cuồng tiếu vang lên.

Vốn đối phương không xác định được tu vi thực lực của hai người Tô Triệt, thế nhưng lúc này thấy hắn ngay cả lực lượng truyền âm cũng không có, rõ ràng chính là hai tiểu bối Kim Đan hậu kỳ và Kim Đan trung kỳ.

- Hai tiểu bối Kim Đan kỳ cũng dám phi hành trong tinh không rộng lớn, thật đúng là không biết trời cao đất rộng!

Tiếng nói lần thứ hai lại truyền đến, lúc này ngữ khí lại càng bá đạo, hung hãn:

- Gặp phải tiền bối Nguyên Anh kỳ lại dám hỏi "Ngươi có chuyện gì? Ngôn ngữ không ngờ lại cuồng vọng như vậy, ta xem ngươi hẳn không biết chữ chết viết như thế nào a?

Tô Triệt lập tức đánh ra một chữ thật lớn: Chết! Trực tiếp biểu thị ta biết chữ chết viết như thế nào.

Đối phương im lặng không nói gì, phỏng chừng đã bị tức nghẹn tới cổ, chiếc thuyền màu trắng chậm rãi tới gần, khi cự ly còn cách mấy trăm trượng, cửa khoang thuyền mở ra, phân biệt liền có hai gã tu sĩ Nguyên Anh kỳ mang theo mười gã Kim Đan kỳ, nhanh chóng tản ra, bốn phương tám hướng vây hai người Tô Triệt vào bên trong.

- Một tên là Nguyên Anh trung kỳ, một tên là Nguyên Anh sơ kỳ.

Tô Triệt nhìn Thiên Âm nói:

- Tiếng chuông của sư tỷ cũng có thể sử dụng được bên trong tinh không đó chứ?

Thiên Âm nhẹ nhàng gật đầu, nhưng cũng nhắc nhở thêm:

- Đó là uy năng thần thông, cũng không phải âm thanh chân chính.

Trong tinh không, những âm thanh bình thường đều không thể truyền đi, cho nên Tô Triệt mới lo lắng tiếng chuông của Thiên Âm thuộc về loại công kích âm hưởng, khẳng định sẽ bị hạn chế rất lớn. Lúc này nghe nàng giải thích như vậy cũng yên lòng được một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.