Núi non trùng trùng điệp điệp, Tô Triệt cảm giác như mình đã lạc đường.
Dù sao thì cũng là mượn xác hoàn hồn, không tiếp thu trọn vẹn trí nhớ còn sót lại. Mà lộ tuyến lúc đến, vừa vẹn là điểm tạm dừng trong ký ức cũ, trong trí nhớ đã không có nội dung phương diện này.
Hơn nữa, sau khi bị người đánh rớt từ trên vách đá dựng đứng xuống, trên thân cũng bị vơ vét không còn thứ gì, chỉ sót lại một thân y phục rách rưới, có thể nói là nghèo rách mồng tơi, ngay cả địa đồ Huyết Mạc sơn mạch cũng bị lấy đi.
Lại nói tiếp, người ám toán Tô Triệt đời trước chẳng những tâm địa ác độc mà làm việc cũng cẩn thận, không để lại bất kỳ đồ vật nào có thể chứng minh được thân phận của Tô Triệt.
May mắn là kiến thức cơ bản sinh tồn nơi hoang dã vẫn còn. Vẫn còn nhớ được cách phán đoán phương hướng Đông Tây Nam Bắc. Xác định được phương hướng, phương vị cụ thể đến Thiên Huyền Tông, Tô Triệt liền bắt đầu băng đèo lội suối trở về.
Có khả năng đi lầm rất nhiều chặng đường, nhưng hắn chắc chắn đi ra được. Đã là Luyện Khí kỳ tầng một rồi, càng không e ngại dã thú bình thường. Mặc dù có thể không may gặp yêu thú, nhưng sớm trốn tránh đi, không trêu chọc nó, yêu thú có trí tuệ khá cao cũng không truy đuổi không bỏ trong lúc rảnh rỗi.
Lẽ ra hẳn là như vậy, nhưng Tô Triệt cũng không quá nắm chắc.
Lại lần nữa trèo lên ngọn núi nào đó, mượn địa thế độ cao dõi mắt nhìn ra xa xa, mong mỏi nhìn thấy bình nguyên nào đó.
- Ồ?
Không nhìn thấy bình ngyên, nhưng lại phát hiện một hình ảnh phi thường ngoài ý muốn.
- Chuyện gì xảy ra?
Tô Triệt thầm nhủ trong nội tâm.
- Sau khi trọng sinh thì vận mệnh triệt để cải biến sao? Lúc này mới chỉ vài ngày, như thế nào động một chút lại gặp phải tình huống ngoài ý muốn như vậy?
Trong khe núi phía dưới có hai đạo thân ảnh màu trắng. Thông qua rất nhiều dấu vết còn sót lại, có thể dễ dàng đoán ra chỗ đó đã phát sinh một hồi giao chiến.
Tiến nhập vào Luyện khí kỳ tầng một, thị lực Tô Triệt liền tăng lên một phạm vi lớn. Nói là có thể so với mắt ưng cũng không phải là quá đáng. Lúc xuống đến giữa sườn núi, hắn cũng nhìn thấy rõ hai tên gia hỏa nằm trên mặt đất, hai người này cũng không nhận ra sự tồn tại của hắn vào lúc này.
Chính là đôi nam nữ mấy ngày trước còn miệt thị mình, Bạch Tích sư huynh và Vân Lam sư muội!
Hai người bọn họ nằm yên không có chút nhúc nhích, xem ra như là đã chết rồi.
Tới giữa sườn núi, Tô Triệt tàm dừng di động, trốn ở đằng sau một cây đại thụ, dò xét cẩn thận một phen.
Đây không phải là nhát gan mà là cẩn thận, ngẫm lại, bổn sự đôi sư huynh muội kia hơn mình rất xa, thân là đệ tử ngoại môn Thiên Huyền Tông, trong tay cũng không thiếu một hai kiện pháp khí hoặc là phù lục chiến đấu gì gì đấy. Nhưng dù là như vậy, bọn hắn cũng đều chết hết. Như vậy thì dạng yếu ớt như mình, nếu như không cẩn thận chú ý thì chính là ngu xuẩn như heo rồi.
Kiên nhẫn dò xét một hồi lâu, rốt cục Tô Triệt cũng xác nhận an toàn, lúc này mới tiếp tục xuống núi, nhưng vẫn bảo trì vẻ cẩn thận đề phong như trước, chậm rãi đi qua thi thể hai người đang nằm dưới đất kia.
Đúng vậy, xác thực là đã chết, và chết đã lâu rồi.
Căn cứ vào kinh nghiệm làm bộ khoái của mình, thời gian tử vong của bọn hắn hẳn là buổi chiều hôm qua, đại bộ phận thương thế trên người Bạch Tích không giống như là do con người gây ra mà là do yêu thú tạo thành, nhưng vết thương trí mệnh chính là do bị người dùng lợi khí đâm xuyên qua đầu.
Về phần nàng Vân Lam kia, một kiếm xuyên qua yết hầu, chết rất gọn gàng. Từ biểu lộ kinh ngạc của nàng, có thể xem ra người động thủ là người quen khiến nàng không tưởng được.
Tô Triệt kết hợp kinh nghiệm hai đời trong đầu, phá án y theo hình thức tư duy của bộ khoái, một loạt hình ảnh rất nhanh liền hiện ra trong đầu hắn: ba người kia cướp đi thi cốt Xích Bối Bạo Hùng trong sơn cốc, đoán chừng là bên trong túi càn khôn vẫn còn không gian, hoặc là nhiệm vụ sư môn vẫn chưa hoàn thành, vì vậy mà tiếp tục chạy qua chạy lại tại Huyết Mạc sơn mạch này.
Xế chiều hôm qua, có lẽ bọn hắn đã tao ngộ một đầu yêu thú thực lực không thấp tại chỗ này. Mà bất luận là yêu thú muốn cắn nuốt bọn hắn, hay là bọn hắn muốn săn giết yêu thú, tóm lại là ba chiến đấu với một, kết quả là yêu thú bị giết, nhưng Bạch Tích cũng bị thương nặng trước khi chết.
Kế tiếp, hẳn là vì nguyên nhân nào đó mà tên gia hỏa diện mục bình thường kia mượn cơ hội tốt này, một kiếm đâm chết Vân Lam không hề đề phòng, Bạch Tích thân bị trọng thương cũng chịu kết cục đồng dạng.
Sau đó, hắn mang theo túi càn khôn của Lam Vân và Bạch Tích đi, đương nhiên cũng sẽ không quên thu hồi thi thể con yêu thú kia.
- Người này thâm tàng bất lộ, cũng không biết đã ẩn nhẫn bên người Bạch Tích bao lâu rồi.
Tô Triệt âm thầm cảm khái, loại người này là nguy hiểm nhất. Ngày bình thường thì ẩn tàng thật sâu, cũng không tranh giành với người nào, không gây ra chút nào chú ý. Chỉ cần đợi đến thời cơ thích hợp, khi đó liền động thủ không nương tay một chút nào.
Loại hình tội phạm này, lúc đầu ở Thải Thạch trấn, mình cũng đã từng tự tay bắt một tên như vậy.
Sau khi làm rõ những vấn đề này, Tô Triệt cũng không thư giãn, cẩn thận thăm dò hiện trường, lại phát hiện ra trong khe đá ở bên ngoài mấy trượng có vài vết máu.
- Tu Chân giả sử dụng pháp khí, cũng không phải là người bình thường, sau khi giết người cũng không có khả năng nhiễm vết máu.
Tô Triệt yên lặng phân tích:
- Vài vết máu này, hẳn là lúc chữa thương người kia đã lưu lại.
- Hơn nữa còn để lại dấu chân, thương thế không nhẹ a!
Tô Triệt mừng thầm, thực lực như mình mà đi đường cũng không lưu lại dấu chân. Dùng công phu của Tu tiên giả, đi trên tuyết tuyệt đối không để lại dấu vết. Mà người này có thể để sót lại dấu chân, nói rõ tình cảnh hắn vô cùng quẫn bách, vì tiết kiệm thể năng mà ngay cả khinh thân chi thuật tiêu hao chút khí lực kia cũng không duy trì được.
Theo dõi dấu chân khoảng hơn mười bước, lại phát hiện một vài bãi máu, hơn nữa vết máu biến thành màu đen, lại bốc lên mùi hôi thối.