Tiên Ngục

Chương 813: Chương 813: Khó có thể quyết đoán




Bởi vậy vừa rồi Thiên Âm thi triển Âm Ba ám toán, Tô Triệt đã sớm căn dặn không nên hạ thủ với đám Đại Thừa kỳ.

Một lý do khác là Đại Thừa kỳ vô cùng thâm sâu, ít nhất sẽ có thần thông bảo mệnh, đồng thời rất dễ dàng thoát khỏi thủ đoạn ám toán của hai người.

Lý do chân thực còn lại là: Tô Triệt không muốn để bọn họ được chết sớm, không thể để tiện nghi cho bọn họ như vậy, dù thế nào cũng phải đồng loạt tiến vào Tiên Ngục!

Bọn họ không phải đều nằm mơ muốn gặp Hắc Sắc Bảo Tháp sao?

Cơ hội này, rồi sẽ có!

Bởi Tô Triệt và Thiên Âm đi trên đường còn ám toán người khác cho nên tốc độ không quá nhanh, sớm bị người khác vượt lên trước, lúc này đã có hơn một trăm người chui vào trong rừng rậm.

Dự đoán của mọi người quả nhiên chính xác, một khi bước chân vào rừng rậm, qua được giới hạn của thảo nguyên, đám dị thú hoang dã liền đình chỉ truy kích, chỉ biết kêu gào rống lên hoặc thay đổi phương hướng quay đầu lại, trùng kích những người đang đi ở phía sau.

Mấy người Tô Triệt tương dối thoát khỏi dễ dàng, dưới sự hộ tống của đám quái vượn tay đao, trên cơ bản không có man thú khác đến quấy nhiễu, mãi đến khi Tô Triệt đỡ Thiên Âm vượt qua bãi cỏ xanh biếc kia, quái vượn tay đao cũng hoàn thành trách nhiệm hộ tống.

Tô Triệt thu hồi chân nguyên, Thiên Âm khôi phục năng lực hành tẩu của mình, hai mắt khép hờ, trán khẽ dựa vào vai Tô Triệt. Rất rõ ràng, tuy rằng một phen ám toán đạt được kết quá tốt nhưng cũng khiến tâm thần nàng uể oải, nhu cầu nghỉ ngơi cấp bách.

- Ngao… ngao…

Hơn mười đầu quái vượn tay đao giơ tay gào rống liên tục, không thể chặn được con mồi lại, rõ ràng bọn chúng không cam lòng.

Phía trước chúng nó rõ ràng không có bất kỳ trở ngại nào nhưng lại không dám bước ra khỏi bãi cỏ nửa bước, phảng phất như trong linh hồn có một cái xiềng xích thật lớn, bọn chúng chỉ tiến đến đây, không thêm được nữa.

Thấy Thiên Âm tỏ ra thần thái uể oải, Tô Triệt cũng rất yêu thương, thế nhưng dưới tình cảnh này lại không thể tạm nghỉ, chỉ có thể nói với nàng rằng:

- Nếu không để ta dìu ngươi đi, ngươi chỉ cần nhắm mắt lại, nghỉ ngơi cho tốt là được.

- Không cần, ta không sao, vừa rồi chỉ là bị chút choáng váng đầu mà thôi, hiện giờ đã ổn rồi.

Thiên Âm nhẹ giọng nói rằng:

- Trong rừng rậm tất có hung hiểm, chúng ta không thể cư xử may mắn như vừa rồi được nữa, không thể có bất kỳ sơ sẩy nào.

Tô Triệt khẽ gật đầu, quả thật vừa rồi hành trình trên thảo nguyên, ngoại trừ Thiên Âm có chút lý giải đối với dị thú hoang dã ra thì một vấn đề nữa chính là vận khí không tồi, một đám quái vượn tay đao đều công kích kiểu chém, mặc dù sắc bén thế nhưng không tạo thành phiền phức quá lớn.

Trong lúc nói chuyện, cước bộ của hai người vẫn tiến lên liên tục, chẳng qua tốc độ đi chậm một chút, vừa mới tiến nhập vào phiến rừng rậm không biết, ai cũng không dám liều lĩnh.

Trong rừng rậm, mọi nơi đều là đại thụ che trời mấy người ôm không xuể, tán cây rậm rạp, hầu như không lọt chút tia nắng nào xuống. Chỉ là bên trong không gian thần bí, hình như cũng không có ánh sáng chiếu chói chang, dường như mây đầy trời tản ra tia sáng.

Đây coi như là một ít đặc điểm của không gian nhân tạo, rất ít không gian pháp bảo có thể chứa được mặt trời ở bên trong.

Dưới chân là một tầng lá rụng đã mục nát, không ai nói trước được sẽ có thứ gì chui ra từ đó, đương nhiên trong tán cây rậm rạp cũng khó bảo đảm không giấu diếm sát khí.

Nếu thần thức hữu hiệu, chút sự tình ấy căn bản không thành vấn đề, nhưng hiện giờ chỉ có thể dùng mắt thường để xem, người tu tiên trên một chút phương diện thậm chí còn kém lão thợ săn sinh sống ở thế tục.

Hằng Dịch chờ ba thủ hạ Luyện Hư, để Tô Triệt và Thiên Âm ở chính giữa, nếu như gặp phải chuyện gì bất trắc, đương nhiên do bọn họ đối mặt với nguy hiểm trước, đây cũng là chức trách của hộ vệ tùy thân.

Hướng về phía nam đi một hồi, mấy người Tô Triệt đột nhiên nghe được tiếng bước chân soàn soạt truyền đến, giống như là có sinh vật nào đó lợi dụng thân cây to lớn yểm hộ để tới gần.

Số lượng còn không ít!

- Là người!

Năng lực dò xét của lão Hắc vẫn duy trì bình thường, lúc này ở ngoài hơn mười trượng có thể thấy rõ được người tới là người phương nào.

- Tốt nhất vẫn là đám hỗn đản kia, như vậy sẽ xử lý phiền phức luôn.

Lão Hắc bẩm báo nói:

- Tổng cộng có mười hai người, đang vây quanh từ mấy phương hướng tới.

Tô Triệt đương nhiên biết hắn nói chính là bang nhân của Linh giới, trong lòng hừ lạnh:

- Rốt cục không nhịn được muốn động thủ với ta rồi sao?

Sột soạt…

Mấy giây sau, quả nhiên có mười mấy người hiện thân từ trong khe hở của cây cối, đều là kẻ xa lạ, cũng không phải đám Đại Thừa kỳ vây quanh chính mình ở đại điện Xích Luyện cung.

Đến lúc này, mấy người Tô Triệt cũng hiểu ra, dụng ý của bọn họ là để thử, những người này chỉ là pháo hôi chết thay mà thôi.

Loại hành vi tra tìm trắng trợn như vậy nếu như vi phạm quy tắc trò chơi, nhất định sẽ bị lão giả thần bí nghiêm pháp. Cường giả Đại Thừa kỳ không dám lấy thân mạo hiểm, cuối cùng để bọn họ trở thành thí nghiệm phẩm, là vật hy sinh.

- Thực sự cảm thấy bi ai cho các ngươi a.

Tô Triệt nhìn về phía trước, trầm giọng nói:

- Bị người ta coi thành vật hi sinh, loại tư vị này có vẻ không dễ chịu lắm?

Người đi đầu đó là một gã tướng mạo đường hoàng, Thiên quân Độ Kiếp kỳ khí độ uy mãnh, hẳn là người đi đầu trong đám bọn họ.

Người này cũng không quan tâm tới lời châm chọc mà trầm giọng nói rằng:

- Thiên Vũ, bởi vì ngươi mà hãm hại chúng ta thân lâm vào hiểm cảnh, đã có hơn bốn trăm đồng bạn gặp bất hạnh. Nếu hôm nay không thể bắt ngươi, chẳng lẽ ta là phế vật hay sao, mặc dù có thể sống sót rời khỏi nhưng không còn mặt mũi gặp người nữa.

- Thế nhưng người bên các ngươi quá ít rồi, chỉ có mỗi mười hai tên.

Tô Triệt nhìn bọn họ ở xung quanh, trầm giọng nói:

- Hiện giờ tất cả mọi người chỉ phát huy được chiến lực Nguyên Anh hậu kỳ, không chênh nhau là mấy, muốn bắt sống chúng ta chút nhân thủ ấy không đủ. Chính vì thế ta mới bảo các ngươi chỉ là kẻ đáng thương bị phái tới thử mà thôi.

Tô Triệt lo lắng vô cùng, đó là bởi vì tu vi bị phong ấn và mình áp chế tu vi là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Để che thiên cơ, áp chế tu vi của chính mình có rất nhiều kỹ xảo, nói tóm lại, bộc phát ra có thể đạt được chiến lực gấp Nguyên Anh hậu kỳ nhiều lần.

Thế nhưng nếu tu vi bị phong ấn, đó triệt để là Nguyên Anh hậu kỳ, cho dù Tô Triệt có nhiều đạo thuật trong người, thần thông uy năng cũng cực kỳ hữu hạn.

Mà đối phương đến từ Linh giới, thần thông pháp thuật đều mạnh hơn mấy lần. Tương đối mà nói, song phương địch ta quả thật không chênh lệch nhau là bao nhiêu.

Đương nhiên dù sao đối phương cũng là tu sĩ Độ Kiếp kỳ đến từ Linh giới, tu sĩ đại năng Luyện Hư kỳ, mỗi người đều không thể khinh thường, tự nhiên đều có đòn sát thủ cường đại. Chính vì thế cho nên ngoài miệng Tô Triệt buông tha nhưng trên thực tế không coi thường bất kỳ đối thủ nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.