Ly Kỳ gật đầu nói:
- Nhưng hắn đã nói, ở trong đó vẫn có rất nhiều mảnh vỡ huyết hồng thể tích càng to lớn hơn, thế nhưng, chỉ là thấy được, nhưng mà lấy không được. Ở trong đó phi thường hung hiểm, lúc đó có mười một người tầm bảo, cuối cùng có thể sống đi ra, chỉ có ba cái. Đồng thời, ngoại trừ mấy khối mảnh vỡ huyết hồng công dụng không rõ kia, những phương diện khác có thể nói là không hề thu hoạch.
- Lúc trước mười một tầm bảo giả kia, tu vi là gì?
Tô Triệt lại hỏi.
- Đều là Kim Đan kỳ Yêu Tu, thực lực cao nhất cũng không quá Kim Đan hậu kỳ. Kỳ thực, nguyên bản ta hẳn là người thứ mười hai, nhưng bởi lâm thời xảy ra một việc đối với ta mà nói là cực kỳ trọng yếu, không thể tham gia tràng thám hiểm kia.
Đề cập đoạn chuyện cũ kia, Ly Kỳ lắc đầu thở dài, thân hình cũng có vẻ lọm khọm hơn rất nhiều:
- Mười một vị bằng hữu, chỉ còn ba cái, nếu như không phải bởi vì nguyên nhân cá nhân ta không có thành, thì có lẽ ta cũng sẽ mất mạng trong đó.
- Chỉ là Kim Đan kỳ...
Tô Triệt thấp giọng lặp lại.
- Đúng vậy, Thiên Vũ chưởng giáo.
Ly Kỳ gật đầu nói:
- Nguyên nhân chính là như vậy, năm đó ngài ở Dị Bảo Các tìm tòi nghiên cứu việc này, ta mới có thể nói, tấn thăng đến Nguyên Anh kỳ mới có tư cách đi nơi đó thám hiểm, thực lực quá thấp, tám chín phần mười đều sẽ là một đi không trở lại.
- Đa tạ ngươi lúc trước có hảo ý.
Tô Triệt ôn hòa cảm tạ.
Ly Kỳ liên tục nói không dám.
Hai người trôi nổi trên không trung, tỉ mỉ giao lưu một hồi lâu, Tô Triệt trên căn bản là rõ, cái kia nơi nơi nguy hiểm, Ly Kỳ cũng không có đi qua, chỉ là biết vị trí lối vào cơ bản.
Sau đó thông qua ba bằng hữu may mắn còn sống sót giảng thuật phen hung hiểm kia, nhưng tất cả cũng chỉ là nghe nói, không hề tận mắt nhìn thấy.
- Trên Khải Nguyên tinh, còn tồn lực lượng có thể xúc phạm tới mình sao?
- Mặc dù thật sự tồn tại, phỏng chừng cũng nên là Ma thần lực mà Thôn Thiên Thử lưu lại nhân gian đi. Ta là người thừa kế của hắn, hẳn là sẽ không thương tổn ta.
Tô Triệt yên lặng cân nhắc một phen, nếu toàn bộ sinh linh của Khải Nguyên tinh đều phải di chuyển, khẳng định không thể bỏ qua truyền thừa của Thôn Thiên Thử, thậm chí, ngay cả trái tim to lớn kia, cũng dự định tìm nó thương lượng một chút, có thể theo mình cùng rời đi hay không...
Quyết định chủ ý, Tô Triệt mang theo Ly Kỳ hạ xuống phía dưới, tìm kiếm lối vào bí ẩn kia.
Núi hoang liên miên ngàn dặm, khắp nơi không có một ngọn cỏ, dưới tháng năm ăn mòn, có vô số tảng đá hình dạng khác nhau, tuy rằng cực kỳ hoang vu, nhưng cũng rất đồ sộ.
Đây là nơi rất ít người đặt chân tới, ngay cả chuỗi động vật tầng thấp nhất cũng không thèm định cư ở nơi như thế này.
Ly Kỳ ở phía trước dẫn đường, hai người kề sát mặt đất bay đi, tỉ mỉ sưu tầm lối vào.
Hai phút sau, trên mặt Ly Kỳ mang theo xấu hổ nói:
- Năm đó, ta không có tự mình đến đây, tất cả cũng chỉ là nghe nói, vẻn vẹn biết vị trí một cách đại khái. Mệt nhọc Thiên Vũ chưởng giáo theo ta tìm lâu như thế, vẫn không có thể tìm tới.
- Không quan hệ.
Tô Triệt nhẹ nhàng xua tay, trong giọng nói không có một chút không kiên nhẫn nào.
Trong phạm vi mấy ngàn trượng mà thần thức bao phủ, bên trong kỳ sơn loạn thạch, huyệt động to to nhỏ nhỏ không cách nào tính toán hết, bản thân như một mê cung thiên nhiên. Nói thật, mặc dù đã tới nơi này một, hai lần, cũng sẽ bởi vì địa hình cực kỳ phức tạp mà khiến cho đầu óc choáng váng, khó có thể nhớ vị trí xác thực. Huống chi, Ly Kỳ cũng chưa có thấy tận mắt lối vào kia.
- Hẳn là ngay chung quanh đây. . .
Ly Kỳ nhìn chung quanh, thì thào nói:
- Lão hữu của ta từng nói, cách mười mấy trượng bên ngoài cửa động, có một tảng đá lớn hình dạng như mãnh hổ xuống núi, cực kỳ chân thật.
- Mãnh hổ xuống núi?
Tô Triệt gật đầu nói:
- Có thể có một dấu mốc như thế, vậy thì dễ làm rồi.
Lại tìm một lúc, trong thần thức của Tô Triệt, quả nhiên phát hiện bên ngoài ngàn trượng có một khối quái thạch giống như mãnh hổ xuống núi.
- Ở kia!
Hai người lập tức bay qua, thuận lợi tìm được lối vào cực kỳ bí mật ẩn giấu bên trong khe nứt.
Sở dĩ xác định là nó, không riêng gì vị trí chính xác, thần thức của Tô Triệt dĩ nhiên nhìn không tới hành lang bên trong đến cùng sâu bao nhiêu, rõ ràng chính là một huyệt động cực không bình thường.
Vốn Mạc La châu là nơi linh khí thấp kém, rất ít người đặt chân tới, lại là một mảnh núi hoang như vậy, lối vào càng là bí mật như vậy, làm Tô Triệt chậm rãi lắc đầu, không khỏi cảm thán:
- Thực sự là nghĩ không ra, lúc trước những bằng hữu kia của ngươi, làm sao có thể phát hiện một chỗ đặc thù như vậy?
- Cũng là cơ duyên xảo hợp, một vị lão hữu trong đó, tao ngộ cừu gia truy sát, trốn đến tận đây, tìm một huyệt động bí mật nhất để trốn...
Ly Kỳ cười ha ha nói:
- Vừa vặn chui vào nơi này.
Tô Triệt gật đầu, thấp giọng nói:
- Đã tìm đến nơi đây, bên trong lại cực kỳ hung hiểm, ngươi không cần thiết đặt mình vào nguy hiểm.
Những lời này của Tô triệt cũng là xuất phát từ hảo ý, loại mảnh vỡ này đối với Ly Kỳ mà nói không dùng được, nếu như theo chân mình đi vào, một khi tao ngộ hung hiểm không tưởng được, mình cũng không dám cam đoan, có thể chiếu cố đến an toàn của hắn.
Ly Kỳ thân là lão yêu tinh mấy ngàn tuổi, sao nghĩ không ra những đạo lý này, thậm chí, nhân tố hắn có thể nghĩ đến, so với Tô Triệt còn nhiều hơn chút.
Ly Kỳ thậm chí lo lắng đến, nếu mình đi vào theo, mặc dù có thể còn sống được đi ra, trong lúc này, nếu như thấy được sự tình không nên nhìn thấy, Tô Triệt cũng có thể... Diệt khẩu!
Chuyện như vậy, tại Tu Chân Giới cực kỳ bình thường.
Cho nên, Ly Kỳ nguyên bản dự định chính là mang Tô Triệt tới cửa động, phần ân tình này cũng coi như bán không cho Tô Triệt. Thấy tốt thì thôi, hiểu được tiến thối, mới có thể sống được lâu dài, sống cho thoải mái.
Ly Kỳ khom mình hành lễ, nhìn Tô Triệt nói:
- Cám ơn Thiên Vũ chưởng giáo vì ta nghĩ như vậy, lão phu đúng là thực lực thấp, không nên mạo hiểm trở thành trói buộc cho ngài. Nếu như vậy, ta liền trở về Phù Không chi thành.
- Hảo.
Tô Triệt mỉm cười trả lời:
- Đợi đến ngày ta trở về, lại đi Phù Không chi thành cảm tạ Hầu lão chỉ điểm.
Ly Kỳ vội vàng khiêm tốn vài câu, sau đó cáo từ mà đi...
Xoạt!
Hắn đi rồi, Tô Triệt tiện tay triệu ra năm tên thuộc hạ Nguyên Anh, sẽ cho bọn hắn bảo vệ mình tiến vào huyệt động này.
Vài tên thuộc hạ này, nói dễ nghe một chút, gọi là hộ vệ bên người, nói khó nghe một chút, thời khắc mấu chốt chính là quỷ chết thay.
Mấy người này trước khi cải tạo linh hồn, đều có thể xưng tụng là làm nhiều việc ác, tội nên chết vạn lần, Tô Triệt mới có thể thời khắc mang bọn hắn theo trên người, tùy thời cho bọn hắn xông lên trước.
Sáu người trước sau tiến vào cửa động chật hẹp, hành lang phía dưới xác thực rất dài, uốn lượn khúc chiết đi mấy trăm dặm, lúc này mới đến mê cung lòng đất mà Ly Kỳ nói tới.