Hơn ba trăm đạo điện quang ngưng tụ thành tuyệt sát tự phù, để Thần Mục lão tổ diệt sát, sau đó, lưu lại hắn một đôi lợi trảo toàn thân trên dưới; một tuyệt sát tự phù do hơn bốn trăm đạo điện quang ngưng tụ thành, có thể đem loại ma vật này triệt để yên diệt, không còn lại chút nào.
Kể từ đó, đối với làm sao diệt sát sạch bọn chúng, Tô Triệt và Tuyết Ngọc cũng có một chừng mực đại khái.
Hống!
Sự thực chứng minh, loại Ma tộc này cũng là hiểu được sợ hãi, Nghiễm Hạo may mắn tồn tại bộc phát ra một tiếng gầm rú, vỗ đôi cánh nhất thời bạo thối ra phía xa, cũng không dám dài dòng, nhiều lời vô ích, hóa thân làm một đoàn sương mù, biến mất trong bóng tối, tạm thời mất đi hình bóng của hắn, ngay cả năng lực tra xét của lão Hắc cũng không biết được hắn đã bỏ chạy nơi nào.
- Chạy?
Tuyết Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu:
- Khẳng định không ở chỗ này.
Tô Triệt cũng chỉ có thể là im lặng gật đầu, Nghiễm Hạo kia dù sao cũng là Đại Thừa kỳ cường giả ma hóa mà thành một ma vật, ý định muốn chạy trốn, khẳng định là ngăn không được.
Nói cách khác, trận chiến đấu này, tạm thời tuyên cáo kết thúc, chỉ là còn không xác định, bên trong viên cầu ngân sắc phát ra loại năng lượng ma hóa này còn có thể làm ra loại dị biến nào.
Đồng thời cũng không biết, bên trong ngân sắc viên cầu đường kính trăm trượng này rốt cuộc trấn áp hoặc phong ấn loại đồ vật gì?
Hoàn toàn năng lượng thể?
Hay là một Cao Cấp Ma tộc thực lực kinh khủng?
Chuyện này phải làm rõ ràng, Tô Triệt không phải vì hàng yêu trừ ma, mà là nó cùng cơ duyên của chính mình có quan hệ lớn lao, thậm chí có khả năng, cơ duyên chính ở trong đó!
- Kế tiếp ngươi dự định làm như thế nào?
Tuyết Ngọc phất tay xua tan lượng bạch quang cầu bảo hộ bản thân, nhẹ nhàng bay tới gần Tô Triệt, sắc mặt trắng bệch như tuyết còn đang hướng Tô Triệt biểu đạt: ngươi vừa rồi một lần đánh lén, khiến ta bị thương rất nghiêm trọng.
- Có trời mới tin ngươi đây!
Tô Triệt căn bản không tin tưởng. Chính mình một linh hồn chém giết có thể khiến nàng bị thương đến loại trình độ này. Bởi vì, linh hồn chém giết nếu là uy lực không đủ, không đủ để trực tiếp xóa bỏ linh hồn hoặc nguyên thần của một người. Như vậy có khả năng tạo thành hiệu quả trùng kích, cùng gần như nhiếp hồn thần thông, chỉ là lúc đó chịu chút ảnh hưởng, sau khi thanh tỉnh liền có thể khôi phục bình thường.
Không hề nghi ngờ, nàng sắc mặt tái nhợt, thuần túy chính là cố ý giả tạo ra.
Cảm giác được nhãn thần tràn đầy khinh thường của Tô Triệt, Tuyết Ngọc nhẹ giọng cười, sắc mặt nhất thời khôi phục hồng nhuận, cũng còn có thể mặt dày giải thích:
- Thương là tâm.
- Ngươi thật đúng là...
Tô Triệt thẳng thừng trừng mắt với nàng, phi thường thành khẩn khen:
- Ngươi là nữ nhân đáng ghét nhất, không biết xấu hổ nhất mà ta đã từng gặp. Ta thực sự là nghĩ không rõ, thượng thiên sao lại sáng tạo ra một cực phẩm như ngươi vậy.
- Ta nói rồi, chỉ là đối với ngươi như vậy thôi.
Tuyết Ngọc không thèm để ý chút nào, dịu dàng trả lời:
- Ở trước mặt người khác, ta tự nhiên là một bộ diện mạo khác, hầu như không ai lấy ngôn luận và ngữ khí phủ định để đánh giá ta. Thậm chí có thể nói, tại thế gian này, cũng chỉ có ngươi, mới có thể như vậy, hết lần này đến lần khác nhục mạ ta.
- Không có biện pháp, ngươi từ chỗ ta có thể kiếm được, chỉ có thể là những thứ này.
Tô Triệt buông tay nhún vai, thuận tiện hỏi:
- Như vậy, đâu mới là ngươi chân chính?
- Đều không phải!
Tuyết Ngọc ngẩng mặt cười ngạo nghễ:
- Ta chân chính, chỉ có người thân cận nhất mới có thể thấy được, mà ngươi rõ ràng cũng không phải.
- Buồn cười!
Tô Triệt ngẩng đầu cười to ba tiếng:
- May là không phải! Ta thà rằng biến thành Ma tộc như Nghiễm Hạo, cũng không nguyện gần gũi tới gần ngươi, bởi vì, trên người ngươi có vị đạo rất khó ngửi, hình như là...
Nói đến đây, Tô Triệt cố ý bịt miệng, để tự nàng ta đoán ra thôi.
Ngôn ngữ như vậy, đối với một nữ nhân mà nói, hẳn là sẽ tạo ra hiệu quả trùng kích lực, quả nhiên, Tuyết Ngọc đột nhiên biến sắc, hung hăng trừng mắt với Tô Triệt, giọng căm hận nói rằng:
- Tô Triệt, họa là từ ở miệng mà ra, ngươi không nên quá phận.
- Không thích nghe, vậy thì cút đi, làm như ta thích ngươi lắm không bằng.
Tô Triệt mặt vô biểu tình khoát khoát tay, trong lòng nhận định, nữ nhân như nàng, tuyệt đối sẽ không vì một câu nói, triệt để phủ định những kế hoạch sớm đã chế định tốt kia.
Chỉ tiếc, lúc này đây, Tô Triệt thật đúng là đoán sai, cường lực vô cùng đả kích trước mặt kéo tới, Tuyết Ngọc tay ngọc giương lên, một cái bạt tai đánh qua.
Tư thái động tác như là bạt tai, kỳ thực, cổ lực đạo này nếu là phách trúng, đủ để một tòa cao sơn vạn trượng hóa thành bột mịn.
Một cái bạt tai của Đại Thừa kỳ cường giả, sợ rằng cũng chỉ có kẻ ngu nào đó trong Tiên Giới mới có can đảm thừa thụ xuống đi sao?
Tô Triệt cũng không phải là đồ ngu, cũng không phải Chân Tiên, đương nhiên không muốn thừa thụ đả kích như vậy, trong nháy mắt chính là Di Hình Hoán Ảnh tránh né đến ngoài trăm trượng. Đồng thời, không chút nào nhún nhường bá bá bá, đánh ra lưỡng đạo Phá Diệt Chi Quang, ba đạo Tử Tinh Đao Mang.
Phốc phốc phốc phốc. . .
Địch ta song phương lưỡng cổ lực đạo dĩ nhiên là trung hòa lẫn nhau, cùng giữa không trung hóa thành vô hình, ai cũng không có đụng tới ai.
- Xin lỗi!
Tuyết Ngọc ngữ khí hàn lãnh như băng, mỗi từ mang theo giá lạnh nói:
- Lập tức xin lỗi, bằng không ta cùng với ngươi không chết không ngớt!
- Ha ha!
Tô Triệt lại là vui vẻ muốn chết, gật đầu nói rằng:
- Xem ra, thực bị ta nói trúng, trên người ngươi nhất định có mùi vị khó ngửi nào đó không thể cho người ta biết, chính mình cũng rất khổ não, rất tự ti đi sao. Một vết sẹo như vậy, một khi bị người vạch trần, mới có thể thẹn quá thành giận, phát điên.
Kỳ thực, Tô Triệt chỉ là cố ý chọc giận nàng mà thôi, tình huống chân thực là Tu Tiên Giả cốt nhục thanh thấu, không có tạp chất, cũng không có khả năng tồn tại đủ loại mùi vị hôi thối, huống chi Đại Thừa kỳ mỹ nữ như nàng càng là không tồn tại sự tình như vậy.
Quả nhiên, Tuyết Ngọc lạnh giọng nói rằng:
- Ta chỉ không phải cái này, mà là ngươi, dám đối với ta nói "cút đi" hai chữ này. Đây là hai chữ ta không thể dễ dàng tha thứ nhất, ngươi phải xin lỗi ta, bằng không...
Thế nhưng, không đợi nàng nói xong, Tô Triệt đó là vô cùng hài lòng mà cười nói:
- Không thể dễ dàng tha thứ phải không? Cái này quả thực quá tốt, vậy thì mời lập tức cút đi, lập tức cút đi, có bao nhiêu xa, thì cút bấy nhiêu xa!
Ngoài miệng nói như vậy, kỳ thực, Tô Triệt trong lòng tràn ngập cảnh giác, bởi vì, Tuyết Ngọc loại Đại Thừa kỳ sống vạn năm này, cái dạng đau khổ gì chưa từng trải qua, lời lẽ ác độc nào chưa có nghe qua, sao có thể chỉ vì hai chữ cút đi mà tức giận. Không biết, nàng vừa rồi đang đùa loại hoa chiêu gì...