Tiên Ngục

Chương 32: Chương 32: Mua sắm yêu thú (thượng)




- Ta hiểu rõ.

Tô Triệt miễn cưỡng cười cười:

- Đã bước lên con đường tu tiên, loại chuyện này, nhất định phải tiếp nhận nó.

- Đúng vậy, ngươi có thể nghĩ như vậy, thế là tốt nhất.

Lôi Tiếu vỗ nhẹ hai cai vào vai hắn.

- Như vậy, Lôi sư huynh có biết đến cùng là do người nào tạo nên Đại Thiên Khuynh lần này không?

Khi hỏi những lời này, ngữ khí của Tô Triệt đã khôi phục bình tĩnh. Không quản trong lòng mình nghĩ thế nào, nhưng biểu hiện cũng không thể khiến Lôi Tiếu cảm giác không ổn được, nếu không, khó tránh khỏi sẽ khiến Lôi Tiếu cảnh giác, thậm chí lo mình sẽ bị liên lụy. . .

- Việc này cũng không biết.

Lôi Tiếu lắc đầu nói:

- Loại chuyện thế này há tiểu nhân vật như ta có thể thăm dò được?

Tô Triệt im lặng gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa.

Đã xác định trận tai nạn kia là do người tạo ra, một ngày nào đó, mình sẽ làm rõ chuyện này. . .

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là mình phải có tư cách báo thù, phải có được thực lực đối chọi với tất cả!

Âm Phong hạp cốc cách Huyền Cơ thành chỉ mấy trăm dặm, Tô Triệt và Lôi Tiếu dựa vào khinh thân pháp thuật, chỉ dùng hai canh giờ là đã chạy đến nơi.

Phía trên bình nguyên, hạp cốc cực lớn uốn lượn hơn hai ngàn dặm từ bắc tới nam, trong hạp cốc có vô số các loại yêu thú sinh sống, tỷ như Âm Phong Thử, Hắc Kim Mãng, Xích Vỹ Hồ... v... v...

Hai người đứng trên một chỗ cao xa xa nhìn qua, Lôi Tiếu chỉ vào một thôn trấn trong hạp cốc nói:

- Đó chính là nơi trú quân tiếp tế mà Thiên Huyền Tông chúng ta lập ở đây, nhưng cũng có các tán tu từ bên ngoài tiến vào hạp cốc săn giết yêu thú, dần dà, cũng biến thành một phiên chợ tu chân cỡ nhỏ. Nếu vận khí không tồi thì cũng có thể tìm được những thứ không tệ.

Tô Triệt nhẹ gật đầu, tạm thời không muốn có được thứ gì tốt cả, chỉ nóng lòng muốn đạt được một con yêu thú, nhanh chóng phá giải bí mật của Hắc Tháp trong đầu thôi.

- Vậy thì đi qua đi.

Tô Triệt như muốn đi xuống.

- Không gấp, không gấp!

Lôi Tiếu cười ha ha, múc từ trong túi càn khôn ra một hồ lô rượu, rút nút lọ ra nói:

- Đi lâu như vậy, nghỉ ngơi một chút, uống thử rượu do ta tự chế đi.

- Uống rượu vào lúc này sao?

Tô Triệt thoáng sững sờ, nhưng vẫn nhận lấy hồ lô, uống một một ngụm.

Hương vị lưu lại thật lâu trong miệng, quả thực là hảo tửu, nhưng giờ hắn làm gì có tâm tư đi nhấm nháp rượu ngon gì chứ!

Lôi Tiếu nhìn ra hắn đang gấp, nhẹ giọng khuyên nhủ:

- Những người buôn bán trong phiên chợ tu chân kia, mỗi một người đều tinh như quỷ, ngươi gấp gáp như vậy, nếu bị bọn hắn nhìn thấu tâm tư, khẳng định sẽ không dễ trả giá. Tuy rằng chúng ta cũng không thiếu mấy viên linh thạch, nhưng nếu không cẩn thận tiêu tiền như nước, rất dễ bị người nhìn chằm chằm vào.

- Tốt.

Tô Triệt khiêm tốn gật đầu thụ giáo.

Kỳ thật, những đạo lý này dù Lôi Tiếu không nói thì Tô Triệt cũng biết được, chỉ có điều, Lôi Tiếu đã xem Tô Triệt thành một tiểu sư đệ vừa bước vào tu chân giới không hề có chút kinh nghiệm nên mới dặn dò tỉ mỉ như vậy.

Hảo ý của hắn, Tô Triệt nhất định nhớ lấy, lại nói tiếp, vận khí của mình thật sự không tệ, vừa mới gia nhập Thiên Huyền Tông đã gặp được hai người tốt, một người là Lôi Tiếu, người còn lại dĩ nhiên là Ngọc Thanh sư huynh rồi.

Đương nhiên, Thiên Huyền Tông từ trên xuống dưới hơn mười vạn người, có tốt, cũng có xấu, Tưởng Sâm, Tống mập mạp chính là mấy gia hỏa tâm thuật bất chính, tất nhiên số lượng cũng không ít. . .

Sau một phút đồng hồ, hai người đi vào nơi tiếp tế trú quân, ở đầu đường cái rộng rãi nhất giữa thị trấn, chính là phiên chợ tu chân theo như lời Lôi Tiếu.

Hai bên đường, từng người bày ra một dãy hàng, đan dược, phù lục, pháp khí cấp thấp, cái gì cũng có bán cả. Tô Triệt phát hiện, phần lớn các quầy bán hàng đều là do các tán tu mở, cơ hồ không nhìn thấy đệ tử Thiên Huyền Tông mặc đạo phục trắng nào cả.

Đúng lúc, chợt nghe Lôi Tiếu thấp giọng giải thích:

- Đệ tử phái ta tự kiềm chế thân phận, thà rằng lấy các vật tư mình không dùng đến mang về môn phái đổi thành điểm cống hiến. Nếu bày quầy bán hàng ở đây với các tán tu, sẽ bị đồng môn sư huynh đệ chế nhạo.

- Đã minh bạch.

Tô Triệt gật gật đầu, trong lòng đối với ngạo khí của các đệ tử môn phái có chút không cho là đúng.

Đi một chút ngừng lại, Lôi Tiếu phân biệt mua mấy khối tài liệu luyện khí ở hai sạp hàng, hắn cũng giải thích:

- Ta còn không có năng lực luyện khí, chỉ là nhìn thấy mấy khối này giá cả tương đối phù hợp, mua lại nộp lên môn phái đổi thành điểm cống hiến, cũng tương đối có lợi thôi. Ha ha, góp gió thành bão mà. . .

Tô Triệt kiên nhẫn đi theo hắn một đường tiến về trước, khi đi đến khu vực trung tâm, quả thật thấy có người bán ra yêu thú cấp thấp.

Dưới một cây đại thụ bên đường bày ba bốn lồng sắt chừng một thước vuông, bên trong mỗi cái nhốt một con chuột lớn, chủ quán là hai tán tu trẻ tuổi, bộ dáng có vài phần tương tự, hẳn là hai huynh đệ ruột thịt.

- Âm Phong Thử.

Lôi Tiếu nhỏ giọng nói:

- Đây là một loại yêu thú cấp thấp thường thấy nhất trong Âm Phong hạp cốc, bốn con Âm Phong Thử này đều là loại có thực lực thấp nhất, không biết có thể thỏa mãn yêu cầu của ngươi không?

- Có thể.

Tô Triệt gật đầu nói:

- Chỉ cần một con là đủ rồi.

- Vậy tốt.

Lôi Tiếu nói:

- Giá cả hẳn không cao hơn mười lăm miếng linh thạch, mắc hơn nữa thì không mua.

- Tốt.

Tô Triệt gật đầu đáp ứng.

Đi đến trước quan, Lôi Tiếu hỏi một tán tu:

- Đạo hữu, mấy con Âm Phong Thử này của ngươi bán thế nào?

- Hai mươi linh thạch.

Tán tu trả lời phía bên phải huyệt Thái Dương có một vết bớt đỏ sậm, thoạt nhìn hơn lớn tuổi hơn một chút, hẳn là ca ca trong hai huynh đệ.

- Quá đắt!

Lôi Tiếu lắc đầu nói:

- Yêu thú cấp thấp nhất trong Âm Phong hạp cốc, không đáng đồng tiền. Hai ngày trước, một sư huynh đệ của ta chỉ tốn mười linh thạch đã mua được một con.

- Mười linh thạch?

Tán tu kia lắc đầu liên tục:

- Giá tiền này không có khả năng!

- Loại yêu thú này, ở trong Âm Phong hạp cốc có thể tùy ý thấy được, nếu không phải không có thời gian, chúng ta đã tự mình vào cốc bắt rồi. . .

Tiếp đó Lôi Tiếu xuất ra công phu miệng lưỡi mà hắn am hiểu nhất, rất kiên nhẫn mà cò kè mặc cả, cuối cùng dùng cái giá mười hai miếng linh thạch thay Tô Triệt định khoản mua bán này.

Tô Triệt trao tinh thạch, tùy tiện chọn một lồng sắt xách trên tay. Lồng sắt không đáng tiền, hoàn toàn là tặng phẩm, Âm Phong Thử bên trong vẫn không nhúc nhích, nhưng khí tức lại vững vàng, rõ ràng là đã ăn một loại dược vật mê huyễn, một mực vẫn ở trạng thái mê mang.

Thuận lợi mua yêu thú, Tô Triệt và Lôi Tiếu rời khỏi quầy hàng.

Lẽ ra, đây chỉ là một lần giao dịch bình thường nhất, lẽ ra không khiến bất cứ người nào chú ý, Lôi Tiếu lại không sợ người khác làm phiền mà cò kè mặc cả, lộ ra có chút tính toán chi li, không tồn tại vấn đề tỏ vẻ giàu có khoe khoang, càng không nên khiến người khác đỏ mắt mới đúng. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.