Tiên Ngục

Chương 2: Chương 2: Mượn xác hoàn hồn




Cổ sóng nhiệt này trùng kích đến đâu, tất cả đều tan thành mây khói, vạn vật không lưu, chỉ còn lại đất đai khô cằn, kéo dài không biết bao nhiêu ngàn dặm, bao nhiêu vạn dặm. . .

Vật thể không rõ mang theo linh hồn tiểu bộ khoái vẫn còn đang phi hành, thủy chung vẫn nhanh hơn một chút so với sóng nhiệt, vẫn một mực bay về phía trước, tựa hồ như vĩnh viễn không có điểm cuối vậy.

Cũng không biết đã qua bao lâu, sóng nhiệt màu đỏ rốt cục cũng giảm bớt, dần dần mỏng manh, cho đến khi triệt để tiêu tán.

Lực lực khủng bố hủy diệt tất cả rốt cục cũng tiêu tán.

Tốc độ phi hành của vật thể không rõ cũng theo đó mà chậm lại, tiểu bộ khoái lúc này mới có thể thấy rõ, linh hồn của mình bám vào trên một vật thể xinh xắn có hình như một tòa tháp.

Một tòa tiểu tháp, bên ngoài đen sì, không biết là được tạo nên từ chất liệu gì, cực kỳ cứng rắn.

Tiểu tháp như mũi tên được lên dây, vẫn còn tiếp tục phi hành, cũng không biết nó lấy đâu ra động lực để bay cả vạn dặm như thế nữa.

Thẳng đến, nó bay vào một vùng núi, núi non trùng điệp, vách núi vách đá dựng đứng có thể nhìn thấy khắp nơi.

Tốc độ nó chậm lại, phảng phất như được lực lượng nào đó chỉ dẫn, đột nhiên điều chỉnh phương hướng, bay vào một sơn cốc.

Ở vách núi cuối sơn cốc có một thiếu niên đang năm đó, không hề nhúc nhích, tư thế cổ quái, cũng không biết là hôn mê hay là chết rồi nữa.

Vèo một phát, tiểu tháp màu đen bay đến trán thiếu niên, nhưng lúc này lại không đập vỡ đầu người ta, thậm chí ngay cả một tia dấu vết tổn hại cũng không có.

Vô thanh vô tức, không có ai biết, lúc này trong đầu thiếu niên này đã nhiều thêm một thứ không nên có...

Ở đáy sơn cốc, thân thể thiếu niên vẫn không nhúc nhích, tựa hồ ngay cả dấu hiệu hô hấp cũng không có.

Trong đầu hắn, linh hồn của bộ khoái trẻ tuổi bám trên tiểu tháp, hắn cực kỳ bi thương, vì thê tử đáng yêu của hắn, còn có con của hắn sắp được sinh ra đời. . .

Không biết đã qua bao lâu, tiểu bộ khoái cũng vượt qua được sự đau đớn kia, thần trí hơi thanh tỉnh lại một chút, linh hồn của hắn cũng từ trên tiểu tháp chậm rãi khuếch tán ra, hơn nữa, hắn còn đang chậm rãi hấp thu lấy trí nhớ còn chưa tiêu tán hết của thiếu niên.

Hắn không biết rằng, hành vi của mình chính là mượn xác hoàn hồn, tiểu bộ khoái chỉ dựa vào chỉ dẫn không hiểu thấu nào đó mà làm theo thôi.

Giờ khắc này, lồng ngực thiếu niên đã có chút phập phồng như có như không, trái tim lần nữa nhảy lên, hô hấp chậm chạp mà vững vàng, cổ thi thể sớm đã cứng ngắt vậy mà lại bắt đầu có lại nhiệt độ. . .

Hắn sống lại lần nữa, chỉ có điều, thân thể đã đổi chủ nhân, linh hồn trong cơ thể đã đổi hành người khác.

Một đêm qua đi, trí nhớ còn lại trong cổ thi thể này dùng một tốc độ cực nhanh bị tiểu bộ khoái hấp thu. Lúc này, tiểu bộ khoái cũng biết được rằng: bản thân mình đã mượn xác hoàn hồn, dựa vào thân thể của người khác để sống lại.

Cho dù khó có thể tin, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất may mắn, bất kể nói thế nào, mình vẫn còn sống, như vậy thì có cơ hội làm rõ trận tai nạn hủy thiên diệt địa kia vì sao xảy ra, đến cùng là nguyên nhân gì, lực lượng gì đã cướp đi Hạnh nhi của mình.

Không riêng gì thê tư, còn có cha mẹ, sư phó, huynh đệ tỷ muội, họ hàng thân thích, còn có các gương mặt quen thuộc của mọi người trong thị trấn. . .

Là cái gì đã cướp đi tất cả?

Thiên tai sao?

Không nhất định. . .

Trong chớp mắt đã mất đi tất cả, bộ khoái trẻ tuổi nhất định là ruột gan đứt từng khúc, vô cùng bi thống, nhưng vẫn có thể giữ được lý trí của mình.

Tuy rằng chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng tính cách của hắn so với bạn cùng lứa thì trầm ổn tỉnh táo hơn nhiều. Đương nhiên, nếu không có điểm này, hắn cũng không thể nào trổ hết tài năng trong số mấy trăm thanh niên trong thị trấn, vào năm mười lắm tuổi đã bị lão bộ khoái chọn trúng, trở thành người nối nghiệp trong nha môn rồi.

Trở thành một gã kim bài bộ khái được người tôn kính vốn chính là mục tiêu cuối cùng trong đời hắn.

Bất quá, những thứ này đã không còn quan trọng nữa, từ nay về sau, mình phải dựa vào thân phận của thiếu niên này để sống trên đời.

Tất cả sẽ khác nhau rất lớn, bởi vì, trong trí nhớ của thiếu niên này vậy mà lại tồn tại "Tiên sư" chỉ xuất hiện trong truyền thuyết.

Thế gian này, vậy mà thực sự có Tiên sư!

Không, nói đúng ra thì hẳn là Tu tiên giả mới đúng. Nhưng thiếu niên này cũng chưa thể coi là một Tu tiên giả, chỉ có thể nói là một học đồ cấp thấp có khát vọng bước vào con đường Tu Tiên thôi.

Trí nhớ có miêu tả thế này. Tu sĩ đại năng trong Tu tiên giả có lực lượng có thể hủy thiên diệt địa, giơ tay nhấc chân cũng có thể sinh ra lực phá hoại còn đáng sợ hơn bất cứ loại thiên tai nào vô số lần.

Lực lượng ủy thiên diệt địa. . .

Tai nạn đáng sợ hủy diệt gia viên, sóng nhiệt cướp đi cuộc đời ta. . .

Thiếu niên nằm trên mặt đất đột nhiên mở hai mắt ra, ánh mắt thanh tịnh, ánh mắt lợi hại, hoàn toàn không giống như một người bị trọng thương vừa chết đi sống lại.

- Tô Triệt, từ nay về sau tên của ta chính là Tô Triệt. . .

Tô Triệt, chính là tên của thiếu niên đã chết này, tuổi rất nhỏ, chỉ có 14, là một người có khả năng tu tiên. Đặc biệt, hắn có đạo tâm rất kiên định.

Tô Triệt vốn là thành viên trực hệ của một gia tộc tu tiên xuống dốc, bởi vì tư chất không tệ nên được cả gia tộc kỳ vọng, đưa lên một môn phái tu tiên Thiên Huyền Tông, trở thành một gã đệ tử ký danh đang chờ khảo hạch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.