Tiên Ngục

Chương 726: Chương 726: Sự kiện Ảnh Tử. (1)




- Tự do rồi!

Tô Triệt ngóng nhìn vô tận tinh không, thật dài hơi thở:

- Tối thiểu trong mấy chục năm, không cần lo lắng cái gì.

Vốn tưởng rằng, Thiên Âm bên người sẽ biểu thị tán đồng, nhưng thấy nàng muốn nói lại thôi, giống như có lời gì khó có thể mở miệng.

- Thế nào, ta nói không đúng sao?

Tô Triệt lập tức hỏi.

- Không có gì.

Thiên Âm rõ ràng cho thấy có chút do dự, bất quá, cuối cùng vẫn nói:

- Ngươi hay nhất vẫn nên chuẩn bị tư tưởng, không nhất định sẽ cho ngươi mấy chục năm thời gian.

- Ừm?

Tô Triệt khẽ nhíu mày, rồi lại lập tức khôi phục đến vẻ mặt bình thường, chẳng những không có truy hỏi cái gì, ngược lại là vô cùng rộng lượng nói:

- Nếu nàng có cái gì không tiện nói, vậy thì cái gì cũng không nên nói, ngược lại, ta luôn luôn cẩn trọng là được.

Tô Triệt càng rộng lượng như vậy Thiên Âm càng cảm thấy, có mấy lời không nói ra, sẽ cảm thấy rất có lỗi với hắn, nên âm thầm cắn răng một cái, thẳng thắn với hắn:

- Ta cũng chỉ là suy đoán, không thể hoàn toàn xác thực, ta cho rằng, sau trăm năm, Vu thần trở về, đây chỉ là một loại thuyết pháp, cũng không phải thật sự cần một trăm năm, Vu thần mới có thể trở về Tu Chân Giới...

- Ồ?

Tô Triệt thần tình căng thẳng, vội vàng hỏi:

- Nàng là nói, bất cứ lúc nào Vu thần cũng có thể trở về Tu Chân Giới sao?

- Không thể nói bất cứ lúc nào, thế nhưng, ta cho rằng nhất định sẽ sớm hơn.

Thiên Âm thấp giọng nói: "Dựa vào hiểu rõ của ta đối với Vu thần, cái gọi là kỳ hạn trăm năm, chỉ là yên vụ hắn cố ý thả ra, lấy cái này để mê hoặc chúng Tiên Tiên Giới, cùng với những Đại Vu bên trong Vu tộc có thể tạo thành uy hiếp đối với địa vị của hắn, có khi, chỉ cần năm mươi năm, thậm chí ba mươi, bốn mươi năm, là hắn có thể chuẩn bị sung túc, sớm trở về Tu Chân Giới, xuất hiện ở trước mặt của ngươi.

- Xuất hiện ở trước mặt của ta?

Tô Triệt trầm ngâm nói:

- Hắn chỉ cần Di Tiên Cảnh cùng lệnh kỳ Di Tiên đúng không, hai cái thánh vật Vu tộc này, tất cả đều cho hắn, như vậy, đối với hắn mà nói, ta còn có chỗ lợi gì?

- Không biết.

Thiên Âm nhẹ nhàng lắc đầu:

- Tâm tư Vu thần, ai cũng không phỏng đoán ra, thế nhưng tính cách của ngươi, ta là tương khi hiểu rõ...

- Nàng đang lo lắng cái gì?

Tô Triệt hỏi.

- Ta đang lo lắng, y theo tính cách của ngươi, không có khả năng sẽ nguyện ý phục tùng hắn.

Thiên Âm nghiêm nghị nói:

- Ta đang lo lắng, giữa các ngươi sẽ sản sinh mâu thuẫn.

Tô Triệt không hề có một tiếng động gật đầu, trong lòng than thở:

- Đúng vậy, cái này cũng là sự tình ta lo lắng...

Đi tới Vu Hoàng tinh, còn có một trăm triệu dặm tinh lộ, Tô Triệt điều động phi kiếm thượng phẩm Đạo khí, cũng phải bay hai ngày.

Bất quá, bay vẫn chưa tới một canh giờ, Tô Triệt liền để Thiên Âm đến điều động phi kiếm, mình thì tiến vào Di Tiên Cảnh. Ba Luyện Hư tu sĩ kia, hẳn là đã quyết định rồi?

Quả nhiên, bên trong Di Tiên Cảnh, lại thêm ba viên thịt thân thể tổn thương nghiêm trọng, ba Luyện Hư tu sĩ đã sớm lâm vào trong hôn mê.

Nhìn ba đống thịt này, Tô Triệt đầu tiên là khen ngợi Di Tiên thủ hộ giả vài câu, sau đó liền thu bọn hắn vào bên trong Tiên Ngục. Nhưng mà, đột nhiên nhìn thấy một hình ảnh kỳ quái. . .

Ba đống thịt vẫn bất động, nhưng Ảnh Tử rơi trên mặt đất kia, lại cực kỳ quỷ dị mà bắt đầu kịch liệt run rẩy, lúc la lúc lắc, liên tục lay động.

Mới vừa nhìn thấy tình cảnh này, Tô Triệt theo bản năng cho rằng, nhất định là nguồn sáng chung quanh sinh ra thay đổi, tia sáng xuất hiện chớp động, mới có thể dẫn đến tình cảnh thế này.

Nhưng mà vừa nhìn lại, nguồn sáng của bản thân Di Tiên Cảnh rất đặc biệt, có thể nói là cực kỳ ổn định, chưa từng xuất hiện lấp loé, như vậy, vì sao Ảnh Tử trên đất lại…

Tô Triệt cúi đầu xuống, lại nhìn về phía Ảnh Tử của mình, lần này, càng là kinh hãi!

- Cái bóng của ta đâu?

Ảnh Tử của Tô Triệt dĩ nhiên không thấy, bên chân không có thứ gì.

Một người sao có thể không có Ảnh Tử, chỉ cần có ánh sáng, sẽ có ảnh, trừ khi hoàn cảnh chung quanh đen kịt một màu, một tia sáng cũng không có; hoặc là, Tô Triệt tiến vào trạng thái ẩn thân, mới có thể làm cho Ảnh Tử biến mất theo.

Hô!

Tô Triệt lập tức thi triển ra một pháp thuật hệ hỏa, bên thân thể của mình xuất hiện một ánh lửa chói mắt.

Dưới ánh sáng như vậy, lẽ ra giờ khắc này, trên mặt đất phía bên phải thân thể, nên xuất hiện Ảnh Tử cực kỳ rõ ràng mới đúng.

Nhưng mà, trên mặt đất vẫn không có thứ gì, căn bản không có Ảnh Tử.

- Cái này không thể nào!

Tô Triệt rất là giật mình:

- Ta không có tiến vào trạng thái ẩn thân, sao có thể không còn Ảnh Tử, đây căn bản là giải thích không thông.

- Đúng vậy chủ nhân, chuyện gì thế này?

Lão Hắc cũng cảm giác kinh ngạc, lập tức nhắc nhở:

- Bất quá, dù sao nơi này cũng là Di Tiên Cảnh, có phải là tên khốn thủ hộ giả kia giở trò quỷ hay không?

- Đúng!

Tô Triệt vội vàng xoay người, lập tức chất vấn thủ hộ giả:

- Có phải ngươi làm ra hay không? Làm bóng dáng của ta biến mất, vì sao phải tạo ra chuyện buồn chán như vậy?

- Không phải ta.

Di Tiên thủ hộ giả vẫn đứng ở nơi không xa, giờ khắc này đồng dạng phát hiện tình cảnh kỳ quái này, đàng hoàng trả lời:

- Ảnh Tử của tôn chủ hình như không còn, ta cũng cảm thấy thật kỳ quái, cũng không biết là nguyên nhân gì.

- Thật không phải là ngươi?

Tuy Tô Triệt có chút bán tín bán nghi, nhưng cũng biết, gia hoả này hành sự gàn bướng, nhưng xưa nay không hề nói láo. . .

Đang nói đến đó, liền nhìn thấy Ảnh Tử của ba đống thịt trên đất kia đã ngưng run rẩy cùng đung đưa, ngay sau đó, chớp mắt kế tiếp, Tô Triệt kinh ngạc phát hiện, trên mặt đất bên chân mình, Ảnh Tử thuộc về mình đã trở lại.

Tiếp tục quan sát, Tô Triệt lại phát hiện, Ảnh Tử của mình, so với Ảnh Tử của ba đống thịt kia, màu sắc càng sâu hơn một ít. . .

Ảo giác sao?

Tô Triệt tiến lên vài bước, khoảng cách gần đứng ở bên ba đống thịt kia, nằm ở dưới nguồn sáng ngang nhau, tinh tế quan sát một phen, cuối cùng có thể xác định, Ảnh Tử của mình rõ ràng càng sâu, càng hắc hơn!

- Lão Hắc, ta không có nhìn lầm chứ?

Tô Triệt hỏi.

- Không nhìn lầm!

Lão Hắc trả lời xác định:

- Ảnh Tử của chủ nhân, rõ ràng thâm trầm hơn bọn hắn một ít.

Lạt!

Tô Triệt từ bên trong Tiên Ngục, triệu ra vài tên Nguyên Anh thủ hạ có thân hình gần như mình, để bọn hắn đứng chung một chỗ với mình, lại nhìn mặt đất. . .

Vẫn là như thế, Ảnh Tử của mình so với bọn hắn thì sâu một ít, hắc một ít.

- Xảy ra vấn đề rồi!

Tô Triệt ý thức được, thân thể của mình xảy ra vấn đề. Hoặc là nói, Ảnh Tử của mình xảy ra vấn đề.

- Lẽ nào trong lúc vô tình nào đó, bị những người trong Linh giới kia hạ một loại nguyền rủa thuật nào đó?

Giờ khắc này, Tô Triệt có khả năng liên tưởng đến, cũng chỉ có loại thần thông nguyền rủa.

Bá bá bá. . .

Hết thảy Nguyên Anh thủ hạ, cùng với ba đống thịt Luyện Hư kỳ kia, đều bị Tô Triệt thu vào Tiên Ngục. Bắt được ba tên Luyện Hư kỳ, lẽ ra nên mừng rỡ, nhưng vì vấn đề Ảnh Tử của mình, hắn thậm chí là mang trong lòng sầu lo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.