Tiên Ngục

Chương 965: Chương 965: Ta có cái gì sai




Cái này muốn so với bên trong Thì Quang Thiên Luân của Thôn Thiên Thử tốc độ một năm bằng một trăm năm, hiệu quả còn tốt hơn.

Còn có một chỗ tốt là, phương thức đề thăng như vậy chỉ biết đối với Tô Triệt sản sinh cải biến, cũng sẽ không giống Thì Quang Thiên Luân như vậy, ngay cả thế giới Tiên Ngục cũng bị ảnh hưởng theo.

- Nuốt vào hai trăm linh quả, chẳng khác nào ta tu luyện một trăm năm bình thường, đây thực sự là...

Tô Triệt trong lòng kích động và chấn động, đã khó có thể hình dung:

- Nguyên bản tưởng rằng, còn cần bảy tám trăm năm, ta mới có thể bước vào Độ Kiếp kỳ, hiện tại mà xem, chỉ cần linh quả không ngừng, chậm thì ba năm, tối đa năm năm, có thể tấn cấp Độ Kiếp kỳ!

Không hề nghi ngờ, chỉ vì rất nhanh tu luyện, gần nhất vài chục năm, Tô Triệt đều phải ở lại trước ngân sắc viên cầu này không đi. Bởi vì, bên trong ngân sắc viên cầu khuếch tán ra năng lượng ma hóa cũng là một phần không thể thiếu, không có nó, cũng kết xuất không ra Ngũ Thải Linh Quả thần hiệu như vậy.

- Đây mới là một phần cơ duyên thuộc về ta, quả thực bị Vu Thần tính chuẩn...

Giờ này khắc này, đối với năng lực tính toán của Vu Thần, Tô Triệt cũng là không khỏi tâm sinh bội phục.

Đối diện Tuyết Ngọc mặc dù vẫn luôn quan tâm tình huống tu vi tăng trưởng của Tô Triệt, nhưng chính là hiệu quả đề thăng nửa năm tu vi, phóng tới trên Luyện Hư cảnh giới thật là thật là nhìn không ra biến hóa lớn, nàng chỉ có thể xác định, loại Ngũ Thải Linh Quả này có thể đề thăng tu vi, hiệu quả cụ thể cũng là có khó có thể suy đoán được.

Lúc này, Tuyết Ngọc lo lắng nhất là: chỉ sợ Tô Triệt có thể cuồn cuộn không ngừng mà chế tạo loại linh quả này, như vậy mà nói, tốc độ đề thăng tu vi của hắn, chắc chắn bướcvào một loại trạng thái cực kỳ kinh khủng, không nên bao lâu, sẽ siêu việt phạm vikhống chế của bản thân. Đến lúc đó, cái gì dây dưa mười vạn năm, sẽ trở thành một truyệncười để Tô Triệt châm chọc chính mình.

Sự thực chứng minh, Tuyết Ngọc lo lắng cũng không phải vô cớ, cục diện xấu nhất quả nhiên xuất hiện.

Ca xích!

Tô Triệt cổ tay vừa lộn, không biết từ nơi nào móc ra một trái Ngũ Thải Linh Quả, hướng về phía Tuyết Ngọc mỉm cười, một ngụm cắn tới.

- Lại một trái nữa!

Tuyết Ngọc nhướng mày, trong lòng đoán rằng:

- Hắn quả nhiên có thể tiếp tục chế tạo loại linh quả này!

- Đại Chuyển Hóa Thuật!

- Nhất định là lợi dụng Đại Chuyển Hóa Thuật, đối với năng lượng ma hóa ở đây tiến hành chuyển hóa, lại thêm một vài điều kiện khác, có thể chế tạo ra loại tiên quả có thể đề thăng tu vi rõ rệt này.

Đại Thừa kỳ ý nghĩ không phải ngu ngốc, Tuyết Ngọc nhất thời suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện, thế nhưng, việc đã đến nước này, hối hận đã không kịp...

Tô Triệt vẫn là dùng ba miếng, liền đem quả Ngũ Thải Linh Quả thứ hai nuốt chứng vào bụng, đồng thời đối với Tuyết Ngọc cười nói:

- Một hồi này, ngươi có phải cảm thấy rất hối hận không?

Cái gọi là hối hận, đương nhiên là chỉ đứng trên lập trường của nàng, thực sự không nên đem mai tiên phù sắp hỏng kia đưa cho chính mình.

- Hối hận thật ra cũng không có.

Tuyết Ngọc ngữ khí bình tĩnh trả lời:

- Khi ta biết, Đại Chuyển Hóa Thuật trong tiên phù sẽ để đề thăng một loại công năng nào đó trong tòa bảo tháp kia, ta liền đoán được, tất nhiên sẽ mang đến cho ngươi chỗ tốt cực lớn. Nếu là ngay cả điểm này đều đoán không được, một vạn năm này ta cũng sống uổng phí rồi.

- A?

Nàng vừa nói như vậy, Tô Triệt cũng là bắt đầu sinh lòng hiếu kỳ theo đó hỏi:

- Đã như vậy, ngươi sao lại đem tiên phù cho ta? Đổi lại là ta, thà răng để nó hỏng bên trong, cũng sẽ không đưa cho địch nhân của mình.

- Hừ!

Tuyết Ngọc liếc mắt qua đây nhẹ giọng nói rằng:

- Suy nghĩ trong lòng ta, nếu là có thể bị tiểu hài tử xấu xa như ngươi đoán được, ta hơn một vạn tuổi này liền sống uổng phí rồi.

- Ngươi có thổi da trâu đi sao!

Tô Triệt bĩu môi, đắc ý nói rằng:

- Không quan tâm ngươi có tâm tư thế nào, theo ý ta, ngươi đây là đem đá đập vào chân mình, rõ ràng là một cái hư chiêu, phạm phải một sai lầm cực kỳ ngu xuẩn, không thể tha thứ! Ha ha ha...

- Tùy ngươi nói đi sao!

Tuyết Ngọc lại là hừ nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại không hề nhìn hắn nữa.

Tô Triệt thần thái nhìn như đắc ý dào dạt, kỳ thực, cũng chỉ là cố ý như vậy, trong lòng cảnh giác chẳng bao giờ yếu bớt chút nào, lấy trí tuệ của nàng không có khả năng làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy... Người này, rốt cuộc động cái tâm tư nào? Rốt cục là có mưu đồ gì? Tính kế gì đây?

Bắt đầu từ hôm nay, Tô Triệt cứ như vậy làm trò trước mặt của Tuyết Ngọc, mỗi ngày đều móc ra một trái Ngũ Thải Linh Quả nuốt vào bụng, cấp tốc đề thăng tu vi chân nguyên của mình.

Chỉ là ngày thứ mười trôi qua, Tuyết Ngọc cũng minh xác phán đoán ra được, tu vi chân nguyên cỉa Tô Triệt đi tới ngày một nhanh. Dựa theo tốc độ tu luyện của Tu Tiên Giả Luyện Hư hậu kỳ bình thường chí ít phải hơn ba mươi năm bế quan, mới có thể xuất hiện trình độ cải biến bực này.

- Quá phận!

Một khi làm ra phán đoán minh xác, Tuyết Ngọc nhất thời cũng không an lòng được, vù một cái bay đến trước mắt Tô Triệt, cách xa nhau không đến mười trượng, thần tình chăm chú mà hỏi thăm:

- Nếu là tùy ý ngươi đề thăng như vậy, chỉ cần ba năm năm, ngươi có thể trùng kích Độ Kiếp kỳ đi sao?

- Không sai biệt lắm.

Tô Triệt nhàn nhạt gật đầu:

- Ngươi phán đoán cùng dự đoán của ta hầu như tương đồng.

Nói xong câu này, lại hỏi ngược lại:

- Thế nào, nhìn không được, nhẫn chịu không nổi, rốt cục muốn xuất thủ ngăn cản ta?

- Tô Triệt, ta nếu nói, ngươi trước khi bước vào Độ Kiếp kỳ, ta tuyệt đối có năng lực cùng ngươi đồng quy vu tận, nói như vậy ngươi tin không?

Tuyết Ngọc thần tình nghiêm túc mà hỏi thăm.

- Tin!

Tô Triệt không chút nào do dự gật đầu nói:

- Hiện tại ta chỉ có thể cùng ngươi bất phân thắng bại, cũng thành ngươi ta quyết nhất tử chiến, mới có thể đồng quy vu tận, cũng không sống được nữa.

Tuyết Ngọc gật đầu, tiếp tục nói rằng:

- Nói thật cho ngươi biết, sở dĩ ta đưa cho ngươi mai tiên phù kia, ta không có động cơ bất lương gì, chỉ là vì đổi lại ngươi một lời hứa hẹn...

- Không có khả năng!

Tô Triệt lúc này xua tay, ngữ khí chân thật đáng tin:

- Ta nói rồi, mai tiên phù kia có thể tạo được tác dụng, chỉ có thể là lúc giết ngươi, bảo lưu cho ngươi quyền lực chuyển thế đầu thai. Trừ cái đó ra, ta không có khả năng lại cho ngươi bất kỳ hứa hẹn gì nữa.

Nói xong những lời này, Tô Triệt nhíu chặt mày lại, không chút nào che dấu sát ý:

- Tuyết Ngọc, trừ ngươi ra, ta cho tới bây giờ cũng không có căm hận một người như vậy, đối với ta mà nói, thế gian này bên trong người muốn giết, ngươi tuyệt đối xếp hạng thứ nhất.

Đối với Tô Triệt toát ra sát ý và hận ý, Tuyết Ngọc cũng không hề để ý chút nào, mà là giống như trước mặt đầy bình tĩnh giải thích:

- Ta cần ngươi đưa ra hứa hẹn, không phải nhằm vào ta, mà là muội muội của ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.