Tiên Ngục

Chương 890: Chương 890: Tấn cấp Luyện Hư




Vì vậy, Tô Triệt tạm dừng tu luyện đạo của mình mà đi cố vấn, lý giải giúp ba người Hằng Dịch, Lâm Phong và Miêu Lực đã là Luyện Hư kỳ.

- Chủ nhân, ta truy cầu chính là Thổ chi đạo, hơn nữa thổ lại trầm trọng cùng trầm ổn, phi thường đơn giản, phi thường minh xác.

Hằng Dịch nói ra:

- Muốn ký thác Nguyên Thần của mình vào chỗ truy cầu thì càng đơn giản càng tốt, càng minh xác càng tốt, cũng có thể nắm chắc tỉ lệ tấn chức Luyện Hư kỳ, hơn nữa lại theo như lời ngài nói, chính là Thiện hữu thiện báo, ác giả ác báo.

Hằng Dịch hơi có chút cẩn thận nhắc nhở:

- Tuy rằng mọi người đều biết đạo lý này, nhưng nó quả thật là quá mức hư vô mờ mịt, khó có thể nắm bắt được. Nó giống như là một loại ý nguyện, một loại chờ đợi của chúng sinh thế gian hơn. Nhưng không nhất định là một trong thiên đạo.

- Đúng vậy, chủ nhân.

Lâm Phong cũng gật đầu.

- Càng quan trọng hơn là, cái gì là thiện, cái gì là ác? Căn bản thế gian cũng không có một định nghĩa mang tính xác định. Mỗi một chủng tộc, mỗi một chủng hình thái tính mạng thì lý giải đối với thiện ác của bọn hắn đều khác biệt rất lớn với nhân loại. Thậm chí, có vài chuyện nhân loại cho là đại ác thì đối với bọn hắn lại giống như là ăn cơm uống nước. Cũng đồng dạng như có việc nhân loại cho là thiện thì một ít chủng tộc đều căm thù đến tận xương tủy. Nhưng bất luận là chủng tộc nào đều do Thiên Đạo quản hạt. Ngươi có thể nói tư duy nhân loại là chân lý nhưng tư tưởng chủng tộc khác là sai lầm sao?

- Đúng vậy a!

Nguyên Thần Miêu Lực cũng truyền đi tâm niệm:

- Nếu một nhân loại tự nhận là đại thiện, bằng lực lượng hoặc cường quyền trong tay mình mà cưỡng bức chủng tộc khác tán thành và phục tùng mình thì chẳng phải đó lại là một đại ác sao?

Nghe ba thủ hạ nói chuyện, Tô Triệt tựa hồ đã minh bạch rất nhiều, đồng thời lại càng thêm mê mang.

- Cái gì là thiện? Cái gì là ác? Ta như thế nào lại không rõ ràng những điều cơ bản nhất này?

- Lâm Phong bọn hắn nói không sai, quan điểm thiện ác của nhân loại không nhất định phù hợp với những chủng tộc khác. Nhiều khi cái thiện eo hẹp, cái thiện phiến diện lại chính là đại ác!

- Nói như vậy, mặc dù quan điểm thiện hữu thiện báo, ác giả ác báo của thế giới Tiên Ngục ta không phải là sai lầm nhưng cũng là phiến diện, eo hẹp sao?

Nghĩ mãi mà không rõ hết thảy những điều này, Tô Triệt biết rõ, chính mình sẽ mất đi đạo mà mình đã một mực truy cầu từ xưa đến nay.

Cái gì là thiện? Cái gì là ác?

Ngay tại lúc sắp tấn cấp Luyện Hư kỳ, vấn đề này lại khiến Tô Triệt phức tạp hơn một tháng. Càng nghĩ càng phức tạp, càng nghĩ càng hoang mang.

Tô Triệt cũng minh bạch đạo lý Đại Đạo Chí Giản, muốn tìm được đạo của mình thì có lẽ phải nghĩ thấu vấn đề phức tạp này, lý giải đến mức tối giản. Mà trạng thái mình lúc này thì khẳng định là không được.

Đôi khi, rõ ràng cảm giác được một tia đốn ngộ trước mắt, tựa hồ khẽ vươn tay ra là có thể nắm bắt được, nhưng càng chấp nhất muốn đạt được nó thì loại đốn ngộ mơ hồ này sẽ tan thành mây khói, thật lâu sau mới có thể xuất hiện trở lại.

Tô Triệt bức thiết muốn đạt được thì tia đốn ngộ kia lại như chơi trò trốn tìm với hắn, càng ngày càng không chính thức lộ diện.

Thiên Âm đương nhiên biết rõ giai đoạn hiện tại Tô Triệt đang gặp phải vấn đề. Nhưng loại chuyện này thì người khác thật sự không tốt xen vào mà phải tự mình đi tìm, cân nhắc đạo của mình. Cái gọi là lời vàng ý ngọc của người khác thường thường sẽ mang đến tác dụng trái ngược.

- Chớ sốt ruột, chuyện này không thể cưỡng cầu, từ từ sẽ đến a.

Thiên Âm cũng chỉ có thể khuyên bảo như vậy. Trên thực tế, ở kiếp trước nàng thân là Đại Vu, đối với đạo mà Tu tiên giả nhân loại theo đuổi thì càng không có bất kỳ kinh nghiệm nào, mà phương thức tư duy, phát triển của Vu tộc và nhân loại cũng hoàn toàn bất đồng.

Tô Triệt cũng không muốn cưỡng cầu cái gì. Nhưng vấn đề không nghĩ ra, hắn cảm giác như thấy nghẹn ở cổ họng, vô cùng khó chịu, tâm linh cùng tư tưởng căn bản không phải do chính mình, một khi yên tĩnh sẽ cân nhắc những chuyện này.

- Đi vào ngỏ cụt rồi!

Tô Triệt cũng minh bạch, trạng thái trước mắt của mình rất không tốt.

Một ngày này, Tô Triệt vẫn còn đang cân nhắc đạo lý thiện ác, tâm tình vẫn còn có chút bực bội, khó có thể kiềm chế thì bảo tháp Tiên Ngục trong đầu đột nhiên chậm rãi chuyển động, gởi cho Tô Triệt một đoạn tin tức tương đối rõ ràng nhưng cũng cực kỳ hiếm thấy.

Trước kia, nếu bảo tháp Tiên Ngục có tin tức hoặc chỉ thị gì thì đều thông qua lão Hắc chuyên chức khí linh truyền đạt cho Tô Triệt. Còn trực tiếp liên hệ với Tô Triệt thì đây chính là lần đầu tiên.

- Cái gì?

- Là như thế này?

- Hóa ra là vậy!

Tô Triệt bảo trì tư thế ngồi xếp bằng, thoáng cái nhảy mạnh lên, hô lớn trong nội tâm:

- Đây là sứ mạng ra đời cùng ý nghĩa tồn tại của bảo tháp Tiên Ngục sao?

- Đã minh bạch!

- Ta hiểu được!

Tô Triệt ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng, rồi ngay sau đó sắc mặt lại ngưng trọng, giống như là tinh thần của hắn xảy ra vấn đề, lộ vẻ vô cùng cổ quái.

Ngây ngốc đứng đó một hồi lâu, Tô Triệt cực kỳ trịnh trọng nói với lão Hắc trong lòng:

- Lão Hắc, rốt cục ta đã tìm được đạo của mình rồi!

- Tốt, tốt!

Lão Hắc cũng không biết vừa rồi bảo tháp Tiên Ngục đã nói với Tô Triệt cái gì, cũng không rõ ràng lắm đạo của chủ nhân hắn rốt cục là gì. Nhưng hết thảy những cái này đều không trọng yếu. Quan trọng là rốt cục chủ nhân đã thông suốt, thoát khỏi hoang mang và nhầm lẫn.

- Cái này có thể trùng kích Luyện Hư kỳ a?

- Đúng vậy!

Tô Triệt trả lời trong nội tâm:

- Cuối cùng cũng có thể rồi.

Ba ngày kế tiếp, Tô Triệt lộ ra vẻ cực kỳ yên tĩnh và nhàn nhã, đại đa số thời gian đều ở trong hoa viên, ngồi trên ghế đá uống trà đánh cờ. Hơn nữa còn hoàn toàn dựa vào tài đánh cờ của mình chứ không lợi dụng cao thủ cờ đạo trong Tiên Ngục để gian lận.

Đối thủ đánh cờ hiển nhiên là Thiên Âm rồi, bởi vậy Tô Triệt thua rối tinh rối mù, vô cùng thê thảm.

Ba ngày này, Tô Triệt cơ hồ không nói một câu nào cả. Mà Thiên Âm cũng không hỏi bất cứ câu nào, hai người đều rất yên tĩnh, giống như là lão phu lão thê đã sống chung với nhau mấy vạn năm, có chuyện gì thì cũng không cần dùng ngôn ngữ trao đổi, thậm chí không cần ánh mắt để liên hệ. Hết thảy mọi thứ đều phát sinh một cách tự nhiên.

Thẳng đến buổi sáng ba ngày sau, Tô Triệt mới cười nói với nàng:

- Kỳ thật, trong mấy trăm năm, chúng ta đều rất ăn ý với nhau a?

Thiên Âm nghiêng đầu, thần sắc quái dị, hơi có vẻ nghịch ngợm, cười nói:

- Tốt, ngươi đừng hối hận là được.

- Không hối hận, ta thích.

Tô Triệt cười ha ha, khoát tay áo, quay người đi, cực kỳ tùy ý nói:

- Ta bế quan.

Lần này hắn bế quan chính là bắt đầu trùng kích Luyện Hư kỳ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.