Lão hầu tử hừ hừ một tiếng, thầm nói:
- Thật có thể che đậy kín, vẫn sẽ tốt hơn.
Vui đùa lái qua, lúc này Tô Triệt mới nghiêm mặt nói:
- Kỳ thật cũng không có chuyện, đến bây giờ cũng chỉ có ta và Hắc Quả Phụ biết rằng tình huống của ngươi. Hai ta không nói, ngươi còn có thể ở trong thiên thị tiếp tục giả ngây giả dại.
- Trừ hai người các ngươi, còn có năm tên khốn kiếp vừa mới đào tẩu!
Lão hầu tử nhắc nhở.
- Năm người bọn hắn làm bậy chột dạ. Còn dám chạy về bịa đặt sao?
Tô Triệt cười nói.
- Cái này có thể không nhất định.
Lão hầu tử lắc đầu nói:
- Chính mình không dám tới, nhưng có thể sắp xếp vài thằng nhãi con chạy tới nói hưu nói vượn, như vậy là được rồi.
- Vậy làm sao bây giờ?
Tô Triệt đứng đắn hỏi:
- Cái này đối với ngươi mà nói, rất nghiêm trọng sao?
- Không tính gì cả.
Lão hầu tử nhếch miệng cười nói:
- Sau khi ngươi xuất hiện, thì trở nên không nghiêm trọng.
- A?
Tô Triệt hơi chút cân nhắc, lập tức lĩnh hội nói:
- Ngươi là vì chuyện tình của Cổ bà bà, một mực tiềm phục ở trong thiên thị?
- Nói nhảm! Nếu không phải là nguyên nhân này, ngươi cho rằng, ta thật sự nhàn rỗi không có việc làm. Ở nơi này không công hao phí vài ngàn vạn năm thời gian sao?
Thần thái của Lão hầu tử lập tức chuyển thành ngưng trọng, trầm giọng nói ra:
- Nhiệm vụ của ta, chính là giúp nàng tìm được người có thể làm Cổ sống lại Khí kia, mặc dù trước đó, chính ta cũng cho rằng, đây là một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành, đời này sẽ hủy ở trên chuyện này. May mắn, tiểu tử ngươi kịp thời xuất hiện, hưm hưm. . .
- Thì ra là thế. . .
Tô Triệt nhẹ nhàng gật đầu, giờ mới hiểu được, trách không được chính mình lập truyền thuyết năm không, đầu tiên đã bị lão tiểu tử này khám phá. Làm cho nửa ngày, hắn là người biết chuyện ngoại trừ Cổ bà bà.
Kế tiếp, Tô Triệt lại phán đoán:
- Nói như vậy, ngươi là một thủ hạ đắc lực của Phượng Lâm Tiên Đế, tiềm phục ở bên trong thiên thị, chuyên môn phụ trợ và bảo vệ Cổ bà bà?
Lão hầu tử tống tới một ánh mắt coi như ngươi thông minh, ngoài miệng lại là nói ra:
- Nghe nhiều như vậy làm gì, lòng hiếu kỳ quá mức, rất dễ vứt bỏ mạng nhỏ, biết không?
Tô Triệt nhíu đuôi lông mày, trong nội tâm thầm nghĩ:
- Cũng phải, Phượng Lâm Tiên Đế quan tâm thân sinh tỷ muội của mình, ngược lại cũng là việc nên làm.
Suy nghĩ cẩn thận những chuyện này, Tô Triệt ngược lại không vui, nhìn hắn nói ra:
- Tính đi tính lại, phải nói là ta cứu ngươi mới đúng, ngươi lại la ó, biến đổi biện pháp lừa ta? Đừng cho là ta đoán không được, bây giờ nhiệm vụ của ngươi cũng đã thay đổi, đổi thành bảo vệ ta đúng hay không?
Tô Triệt hắc hắc cười lạnh:
- Sở dĩ Cổ bà bà yên tâm rời đi, cũng không lo lắng nhân vật mấu chốt có thể làm Cổ Khí sống lại bất hạnh chết mất, cũng là bởi vì, trách nhiệm bảo vệ ta đã rơi xuống trên đầu của ngươi!
Lão hầu tử xấu hổ cười cười, gãi đầu nói:
- Cái kia. . . Ngươi trước tự lo chuyện của mình đi, có việc cứ gọi ta!
Sưu!
Hắn ném tới một miếng tiên phù đưa tin vô cùng bẩn, xoay người chạy mất.
Nhìn thấy bóng lưng co đầu rụt cổ của hắn, Tô Triệt không tiếng động mà cười, trong nội tâm cười nói:
- Nói như thế, tiểu lão nhân này ít nhất cũng là Đại La Kim Tiên, cả ngày bảo trì bộ đức hạnh này, vài ngàn vạn năm xuống, chính hắn cũng đã thành thói quen a. . .
Lão Hắc ở trong Tiên Ngục thở dài:
- Ta cảm thấy chủ nhân ngươi thân ở bên trong âm mưu nặng nề, khắp nơi tính toán, gặp được người không có một người nào, không có một cái nào là mặt hàng đơn giản, không ngờ ngươi còn cười được.
- Vậy nên như thế nào?
Tô Triệt nhàn nhạt trả lời:
- Mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt mới đúng sao?
- Loại âm mưu nào, hạng tính toán nào, đều không sao cả, chỉ cần có thể để cho ta tiếp tục sống sót, một ngày nào đó, những người đã từng tính toán ta kia, nên đánh thì đánh, nên bắt thì bắt, đáng chết. . .
- Giết!
Lão Hắc ở trong Tiên Ngục âm tàn vô cùng, âm thanh hung dữ nói ra:
- Hơn nữa phải tiền dâm hậu sát!
Loại nói nhảm này, tự động loại bỏ, Tô Triệt cất kỹ tiên phù đưa tin mà lão hầu tử giao cho mình, cam đoan nó tùy thời có thể kích phát, sau đó, không nhanh không chậm đi tới đại sảnh tiếp khách, thì chứng kiến Phỉ Vân tiên tử mỉm cười đưa một vị nữ khách nhân ra ngoài cửa tiệm.
Phỉ Vân chỉ phụ trách tiếp đãi Chân Tiên nữ tính, bởi vì nàng không thích liên hệ bất luận nam nhân nào ngoài Tô Triệt.
Mỗi lần vừa nhìn thấy Tô Triệt, nụ cười chức nghiệp trên mặt nàng sẽ lập tức chuyển biến thành tiếu dung phát ra từ trong tâm linh. Giờ phút này cũng giống như vậy, ngoái đầu nhìn lại, bên trong nụ cười chuyển biến vi diệu, giống như có một tầng sáng nhàn nhạt bao phủ toàn thân, tất cả tràn ra đều là hạnh phúc cùng thỏa mãn.
Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hắn, cái này là hạnh phúc thuộc về nàng; Cuộc sống như vậy, vô cùng phong phú, làm nàng thỏa mãn. . .
- Xem xét liền biết, Phỉ Vân tiên tử lại đàm thành một đại sinh ý.
Tô Triệt mỉm cười nói.
- Đoán sai a!
Phỉ Vân như chim nhỏ nép vào người tới gần, đang muốn nói cái gì đó, cửa tiệm sau lưng loảng xoảng một tiếng, bị người hung hăng đẩy ra.
Trác Phong đại thúc cuối cùng cũng đuổi trở về.
Thời điểm Tô Triệt gửi tín hiệu cầu cứu cho hắn, lúc này đã qua một khắc. Chỉ có thể dùng phương thức đi bộ từ trung tâm quảng trường gấp trở về. Đây cũng là tốc độ nhanh nhất.
Không hề nghi ngờ, trên đường đi, Trác Phong đại thúc nhất định là lòng như lửa đốt, lo lắng vô cùng.
Lúc này thấy Tô Triệt bình yên vô sự, Trác Phong mới hít sâu một hơi, triệt để yên lòng. Hắn cực kỳ nội hàm, cũng không có hỏi nhiều cái gì, mà hướng về phía Tô Triệt nhẹ gật đầu, trực tiếp đi đến cách đó không xa đứng lại, cho Tô Triệt và Phỉ Vân đủ không gian khanh khanh ta ta.
Phỉ Vân từ trước đến nay rất hiểu chuyện, nhìn về phía Tô Triệt nghịch ngợm trừng mắt, xoay người mà đi. Từ đầu đến cuối, nàng cũng không biết vừa rồi có năm tên cướp ngang nhiên xâm nhập, suýt nữa bắt người trong lòng mình đi.
Tô Triệt dùng phương thức truyền âm nhập mật, kể lại sự tình vừa rồi cho hắn nghe, không có bất kỳ giấu diếm nào.
- Thật là phức tạp. . .
Sắc mặt Trác Phong đại thúc ngưng trọng, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không thể hoàn toàn tiêu hóa một loạt đột biến.
- Ta phỏng chừng, lần thất bại này sẽ không thể làm cho Tông Dịch lão quỷ đơn giản hết hy vọng, hơn nữa, hắn nhất định nhận định thân phận của mình chưa có bạo lộ.
Tô Triệt phân tích nói.
- Đúng vậy.
Trác Phong gật đầu trả lời:
- Nếu không phải năng lực cảnh giác của ngươi có chút thần kỳ, ai cũng sẽ không vô duyên vô cớ hoài nghi đến trên đầu của hắn.
- Phải thừa nhận, đám người này có chút thủ đoạn, lúc rút lui, Truyền Tống Trận an bài ở bên cạnh lại có thể cùng theo biến mất. . .
Tô Triệt miêu tả lại một ít chi tiết mấu chốt một lần, trầm giọng nói: