Viêm Cốt tức giận thiếu chút nữa phun máu, lăn lộn tại Tu Chân Giới Mạc Lam Tinh mấy trăm năm hắn còn chưa từng bị người nào mắng như vậy. Lúc này hắn gần như không khống chế được, chân nguyên khởi động, khí tức tăng vọt, dường như muốn xuất thủ công kích...
Đông!
Một tiếng chuông vang lên, bao gồm cả Viêm Cốt ở bên trong, năm người bọn họ tức thì đều bị đẩy lui về phía sau hơn mười trượng.
Quản ngươi là Nguyên Anh trung kỳ hay hậu kỳ, trước mặt Thiên Âm chi chung, chỉ có thể lui về phía sau, không tiến thêm được một bước nào.
- Thượng phẩm đạo khí công kích?
Thần sắc của U Minh giáo chủ và Bất Diệt giáo chủ biên đổi, khiếp sợ với oai của chiếc chuông này, đồng thời, dục vọng đoạt bảo trong lòng xuất hiện.
Trăm nghe không bằng một thấy, khi thực sự thấy một kiện thượng phẩm đạo khí trước mặt, những lo lắng trước mắt đều bị dục vọng chiếm hữu cuốn phăng tất cả.
Bảo vật trước mắt, trước tiên nên đoạt!
Tô Triệt và Thiên Âm đã sớm biết, không thỏa hiệp được thì sớm muộn gì cũng phải động thủ.
Nếu đã như thế, không bằng chính mình làm ra hành động trước.
- Đi!
Tô Triệt ra lệnh một tiếng, Thái Võ lập tức thôi động Tinh Đế la bàn, tiếp tục hướng về phía Vu Hoàng Tinh mà phi hành. Tinh Đế la bàn dưới sự điều khiển của hắn, tốc độ phi hành so với khi Tô Triệt điều khiển nhanh hơn vài lần, lộ trình còn lại, không tới ba ngày là có thể chạy tới. Về phần mấy tên tu sĩ Nguyên Anh đang đuổi theo phía sau sẽ do Tô Triệt và Thiên Âm liên hợp ứng phó.
U Minh chưởng môn phản ứng cực nhanh, không đợi Thiên Âm chi chung phát ra âm hưởng, hắn phất tay một cái, trung phẩm đạo khí trấn phái chi bảo "U Minh Ma Long Phiên" xuất hiện, trong phương viên trăm trượng tức thì xuất hiện một hắc động thật lớn, một đầu hắc long mang khí tức hủy diệt chúng sinh từ trong hắc động hiện ra, hướng về phía ba người Tô Triệt phun ra khí vụ hôi sắc.
Oanh!
Cự Phú lóng lánh kim quang, kết giới phòng ngự hoàn hảo không chút tổn hao gì, mang theo cỗ khí tức ngập trời, bao phủ Tinh Đế la bàn nhanh chóng phi hành.
- Sư huynh, đó là một kiện chí bảo phòng ngự, công kích như vậy chỉ là gãi ngứa cho nó mà thôi.
Đối với sự phòng ngự cường hãn của Cự Phú, Viêm Cốt vô cùng hiểu rõ, lúc này hắn la lớn:
- Không thể đánh nó, chỉ có thể nghĩ biện pháp ngăn bọn chúng lại.
- Một công một phòng, hai kiện thượng phẩm đạo khí.
Bản thân lĩnh giáo uy năng cường đại của thượng phẩm đạo khí cho U Minh chưởng môn cùng với Bất Diệt giáo chủ đỏ mắt.
- Đuổi theo.
Năm đạo thân ảnh, đều cưỡi trên pháp bảo, đuổi theo.
Đông! Đông! Đông!
Tiếng chuông bắt đầu vang vọng tinh không.
Liên tục xuất ra mười tiếng chuông, ngũ đại Nguyên Anh Mạc Lam Tinh lúc này mới chân chính lĩnh giáo sự lợi hại của Thiên Âm chi chung. Mỗi một lần đuổi tới cự ly ngàn trượng sẽ bị tiếng chuông đẩy lùi.
Đồng thời, U Minh chưởng môn và Bất Diệt giáo chủ mỗi người có một kiện trung phẩm đạo khí cũng không có đất dụng võ. Bởi vì nếu như lợi dụng đạo khí phóng xuất ra thần thông công kích ngược lại sẽ đẩy ba người Tô Triệt càng đi xa hơn, căn bản không phá nổi phòng ngự của Cự Phú.
Muốn thi triển thần thông ngăn chặn, lại không thể tiến đến cự ly thích hợp. Vì vậy, loại đãi ngộ mà hai năm trước tại Khải Nguyên Tinh, Thái Hư chưởng môn từng được hưởng thụ qua, lúc này đám người U Minh chưởng môn lại được trải nghiệm một phen.
Một lần nữa lại bị tiếng chuông đẩy lùi, cái tư vị này quả thực không hề dễ chịu....
Tinh Đế la bàn dưới sự thôi động của Thái Võ tốc độ phi hành càng ngày càng nhanh, không ngờ lại xuất ra hiệu quả vô cùng thần kỳ, mơ hồ, trong hư không có từng đạo tinh lực tụ tập tới, không ngừng rót vào bên trong la bàn, tốc độ phi hành cũng từ từ đề thăng, dường như đã đánh vỡ cực hạn của nó.
Tinh Đế la bàn tuy chỉ là thượng phẩm linh bảo, cũng chính là một pháp bảo phi hành đặc thù mà một đại nhân vật thời kỳ thượng cổ luyện chế ra.
Mượn tinh thần lực trong hư không, mới chính là chân lý tồn tại của nó.
Phải nói, tác dụng chân chính của nó lúc này đều thể hiện ra, tốc độ phi hành trong tinh không, so với đại đa số đạo khí còn nhanh hơn rất nhiều.
Bất quá, tu vi của Tô Triệt quá thấp còn chưa tới Nguyên Anh kỳ, căn bản không thể nào kích thích ra hiệu dụng chân chính của la bàn. Lúc này Thái Võ điều khiển rốt cuộc mới phát hiện ra chỗ thần kỳ của nó.
Đông! Đông. Đông!
Tần suất Thiên Âm chi chung phát ra âm hưởng càng lúc càng dài, bởi vì, phía sau đối phương càng ngày dần dần không còn theo kịp Tinh Đế la bàn, liều mạng đem hết toàn lực đuổi theo, tiếng chuông lại xuất hiện, trong nháy mắt lại bị đẩy ra mấy vạn trượng.
Sau đó, khoảng cách mấy vạn trượng lại giảm một chút.
Viêm Cốt và ba vị Nguyên Anh trung kỳ căn bản không đuổi kịp, đã sớm bị U Minh chưởng môn và Bất Diệt giáo chủ thu vào pháp bảo không gian, lúc này hai đại Nguyên Anh hậu kỳ đang duy trì tốc độ đuổi theo. Thế nhưng, Tinh Đế la bàn hấp thu tinh thần lực càng ngày càng nhiều, tốc độ không ngừng đề thăng, ai cũng không biết, tốc độ phi hành cực hạn của nó rốt cuộc lớn bao nhiêu.
Cứ như vậy, sau khai chung, trong tinh không đã không còn nhìn thấy bóng dáng hai người U Minh chưởng môn, hai người bọn họ đã bị bỏ lại phía sau, khoảng cách lúc này chí ít cũng phải hơn ngàn dặm.
Tô Triệt lắc đầu cảm khái:
- Thế mới biết, Tinh Đế la bàn dưới sự điều khiển của ta chính là mai một nhân tài a.
Thiên Âm mặc niệm một hồi rồi gật đầu nói:
- Ý nghĩa tồn tại của Tinh Đế la bàn này chính là trong tinh không vũ trụ mênh mông a.
- Đúng vậy.
Tô Triệt nói:
- Trước đó, khi chưởng giáo sư tổ giao la bàn này cho ta từng nói qua, Tinh Đế la bàn này nếu như có tu sĩ Hóa Thần kỳ thôi động, có thể làm cho tốc độ của nó tiếp cận tới tốc độ của ánh sáng.
Lúc đó ta còn tưởng rằng lời này vô cùng khoa trương, hiện tại xem ra, suy nghĩ lúc đó của ta chỉ là ếch ngồi đáy giếng:
- Nếu không có la bàn này phát huy hiệu lực, tình cảnh ngày hôm nay chỉ sợ có chút phiền phức.
Thiên Âm nhẹ giọng nói.
Quả thực đúng như vậy, mặc dù có sinh mệnh lực vô tận chống đỡ mà thôi động Thiên Âm chi chung, thế nhưng cũng có cực hạn. Mấy trăm lần sao? Hay một nghìn lần? Cho dù có thể dùng được nghìn lần, thế nhưng quãng đường dài, lúc Thiên Âm kiệt lực sớm muộn gì cũng bị đám người U Minh chưởng môn đuổi theo, đồng thời chặn lại.
Tuy có Cự Phú phòng ngự, thế nhưng vẫn tương đối phiền phức a.
- Phiền phức?
Tô Triệt lắc đầu cười:
- Ta có cảm giác, phiền phức chân chính còn ở phía trước, chúng ta còn chưa gặp phải nó mà thôi.
- Miệng quạ đen!
Thiên Âm trắng mắt nhìn hắn.
Theo sự thân cận dần dần trong quan hệ của hai người, Thiên Âm đôi khi cũng biểu hiện ra tính tình của một tiểu nữ hài, nhỏ nhen, vân vân. Đương nhiên, đại đa số thời gian Thiên Âm nhà chúng ta vẫn ôn nhu như nước, lạnh nhạt.
Tô Triệt và Thiên Âm thật không ngờ miệng quạ đen này, sự cường hãn của nó so với tuyệt phẩm đạo khí còn lợi hại hơn, trong nháy mắt liền linh nghiệm.