Tiên Ngục

Chương 501: Chương 501: Thế cục biến hóa (hạ)




- Quả nhiên là Thiên Vũ tỳ chất.

Vô Cực chưởng môn chậm rãi gật đầu, đương nhiên hắn có nghe nói qua mấy thần thông đặc thù của Tô Triệt.

Tô Triệt hướng về phía Vô Cực chưởng môn chắp tay thi lễ, tiếp tục nói:

- Lập trường của ta phi thường đơn giản, thà rằng để Cự Phú rơi vào trận doanh đồng minh, thậm chí là các vị tiền bối yêu tộc, cũng không nguyện ý để nó rơi vào tay Thái Ất Môn cùng thất đại môn phái.

Ba vị lão tổ Vô Cực Môn cùng với bốn lão quái Man Ly bộ lạc đều gật đầu, đương nhiên hiểu được, lời này của Tô Triệt hợp tình hợp lý, lập trường phù hợp với thân phận của hắn.

Vô Cực chưởng môn cao giọng nói:

- Thiên Vũ sư điệt cứ yên tâm đi, không nói tới việc đoạt bảo, chỉ riêng sự an toàn của bản thân ngươi đã không cần lo lắng nữa. Có Vô Cực Môn ở đây, không ai có thể đả thương ngươi.

- Đa tạ sư bá.

Tô Triệt thi lễ.

Thiên Huyền Tông và Vô Cực Môn, cùng với Hỗn Nguyên kiếm phái quan hệ tốt nhất, trên địa bàn của Vô Cực Môn, đương nhiên không thể trừng mắt nhìn thủ tịch đại đệ tử Thiên Huyền Tông bị người ta sát hại mà mặc kệ không hỏi tới.

Hiện tại, Tô Triệt đã thành công phân nửa, tính mệnh đã không còn là vấn đề cần lo lắng nữa, kế tiếp, làm sao phải nghĩ được đem Cự Phú bảo vệ thật tốt, đó mới chính là toàn thắng.

Bên kia, Thái Hư chưởng môn, Huyễn Ma giáo chủ, Thánh giáo chủ Huyết Thần giáo, tâm tình bọn họ lúc này không hề dễ chịu một chút nào, mắt thấy bảo vật sắp tới tay, không ngờ trong chốc lát lại bị đánh về nơi xuất phát, sự chênh lệnh này thực sự là...

Hổ Khâu lão quái lại hỏi:

- Thiên Vũ, ngươi phát hiện Cự Phú ở nơi nào?

- Bắc Cực Hải, Bắc Hoang đảo.

Tô Triệt đáp.

- Ồ?

Hổ Khâu lão quái nhếch miệng cười, hỏi:

- Ngươi có thể khống chế Cự Phú bay nghìn dặm như vậy, không phải là Cự Phú đã nhận ngươi làm chủ đó chứ?

Đông, đông, đông...

Không đợi Tô Triệt trả lời, tiếng trống trận bên trong Cự Phú cung đột nhiên xuất hiện, tiếng xướng mờ ảo cũng theo đó mà vang lên:

- Cự Phú có chủ, Thiên Huyền Thiên Vũ. Cự Phú có chủ, Thiên Huyền Thiên Vũ.

Tô Triệt bất động, hắn biết, đây chính là do mưu kế của Hoa Quang chân nhân bày ra.

- Đã nhận chủ rồi sao?

Vô Cực chưởng môn và Hổ Khâu lão quái tức thì trầm tư không nói, yên lặng cân nhắc lợi hại...

Phải biết rằng, chí bảo có chủ và chí bảo vô chủ, hoàn toàn là hai khái niệm bất đồng.

Hôm nay, bất luận là phương thế lực nào đoạt được Cự Phú, không những đắc tội với Thiên Huyền Tông, mà cùng với hạt giống Thiên Vũ tiền đồ không thể hạn lượng này kết ân oán. Cướp giật chí bảo vô chủ, đó chính là đạo lý thường tình, tất cả mọi người đều cạnh tranh công bằng, không ai để ý tới ai, ai cũng có thể nói: Bảo vật lạc về nhà ai, chỉ có thể dùng một chữ Thiên Định hữu duyên mà thôi. Sau này giải thích, mọi người tuy rằng tức giận thế nhưng cũng có thể ngồi cùng bàn nói chuyện với nhau. Thế nhưng Cự Phú đã nhận thức Thiên Huyền kia, nếu như cướp giật, như vậy sẽ tạo thành thù hận không thể hóa giải. Thiên Vũ này thời gian tới sẽ là chưởng môn nhân của Thiên Huyền Tông, phần phân lượng thù hận này, ai cũng phải suy nghĩ.

Chỉ trong chốc lát, Vô Cực chưởng môn lặng lẽ truyền âm cho Hổ Khâu lão quái:

- Hổ Khâu đạo hữu, Thiên Vũ nói đúng, mặc kệ như thế nào, cũng không thể để cho bọn người THái Ất Môn đoạt được Cự Phú, chúng ta hẳn phải ...

Ngắn ngủi vài câu, Hổ Khâu lão quái phi thường sảng khoái đáp ứng:

- Được!

Đại loạn Tu Chân Giới vừa mới dấy lên, còn chưa có lan dần đến yêu tộc, chỉ là, tất cả mọi người đều biết, đây chỉ là tạm thời mà thôi. Yêu tộc mặc dù cuồng bạo hiếu chiến, thế nhưng cũng không phải là không có đầu óc. Cả đám đều e sợ thiên hạ không loạn.

Vì vậy, lập trường của Yêu tộc có khuynh hướng nghiêng về phía trận doanh cố thủ như Vô Cực Môn, bọn hắn đồng dạng cũng không muốn thấy những trận doanh hỗn loạn kia làm hại toàn bộ Tu Chân Giới.

Thái Hư chưởng môn phía đối diện dường như phát hiện ra điều gì đó, tức khắc truyền âm với bảy vị Nguyên Anh lão tổ bên mình:

- Cẩn thận đề phòng, bọn họ muốn động thủ.

Quả nhiên...

Bảy vị lão tổ Vô Cực Môn và Man Ly bộ lạc vọt qua.

Vô Cực chưởng môn trước tiên xuất kích, phía sau hắn bỗng nhiên ngưng tụ ra một huyễn ảnh to lớn chừng trăm trượng. Huyễn ảnh này tay trái nâng một tấm bia đá màu đen, tay phải huy quyền, xuất ra một kích dữ dội.

Trung phẩm đạo khí của Vô Cực Môn là Vạn Cổ Thiên Bi, có thể biến hóa ra một pho tượng vạn cổ to lớn, độc lập tác chiến.

Một quyền này của Vạn Cổ Thiên bi, mục tiêu không chỉ là một người, mà là Huyễn Ma Thiên La Tán đang lơ lửng trên không trung. Ý đồ cực kỳ rõ ràng, muốn làm tan biến lực hút đối với Cự Phú.

Thiên La Tán lúc này vẫn nằm dưới sự điều khiển của Huyễn Ma giáo chủ, đương nhiên Huyễn Ma giáo chủ sẽ đáp lại, lấy Chân Hồn lệnh trong tay, chặn lại một quyền này.

Thế nhưng Vô Cực chưởng môn đương nhiên sẽ không cho nàng cơ hội này, tay bấm phát quyết, ba ba ba, liền có chín chín tám mươi mốt thanh phi kiếm nhanh chóng bay ra, hướng về phía Huyễn Ma giáo chủ đánh tới.

Đây chính là chín chín tám mươi mốt kiện phi kiếm, hợp thành một kiện cực phẩm linh bảo, có thể phân tán, còn có thể hợp lại, thay đổi liên tục.

Đối với thế tiến công của Vô Cực chưởng môn, Huyễn Ma giáo chủ cũng không dám khinh thị, vội thôi động Trấn Hồn lệnh trong tay, lập tức phát ra một ký tự có chứa thất thải quang mang, phân biệt đỡ một đám phi kiếm này.

Thế nhưng, vì vậy khiến cho nàng không thể phân tâm chiếu cố tới Thiên La Tán ở trên đỉnh đầu mình, phanh một tiếng, Thiên La Tán bị một kích trầm trọng, mặc dù không có tổn hại, thế nhưng cũng bị đánh bay ra bên ngoài, lực hút đối với Cự Phú cũng tiêu tán.

Khí linh của Cự Phú tức thì có cảm giác, làm sao nó lại chịu bỏ qua cơ hội tốt như vậy, tức thì nhanh chóng phi lên, đồng thời cũng thu nhỏ bản thể lại còn mười trượng, tìm một khe hở để nhanh chóng thoát khỏi nơi thị phi này.

- Chạy đi đâu!

Thái Hư chưởng môn thôi động Thái Ất Du Long Kiếm, ngân sắc cự long lần thứ hai xuất hiện, hướng về phía Cự Phú đuổi theo. Nó dựa vào một chiêu phụt long khí kia, vừa có thể nhanh chóng vọt lên, chặn đầu Cự Phú.

Thình thịch!

Một hổ chưởng thật lớn không gì sánh được không biết từ nơi nào bay tới, đánh vào đầu của ngân sắc cự long.

Cự long rít gào, đầu bị nghiền nát, toàn bộ thân thể Long Hồn suýt chút nữa bị đánh xơ xác.

Hổ Khâu lão quái cũng xuất hiện sau đó, cản trở bước tiến của THái Hư, đồng thời nói rằng:

- Thái Hư, hẳn ngươi phải biết, thứ ta không thích nhất chính là những con rắn này.

Long Hổ tương đấu, trong miệng Hổ Khâu lão quái, tất cả những sinh vật có hình giống rồng đều là rắn.

- Hổ Khâu, ngươi quyết ý làm địch nhân của ta sao?

Sắc mặt Thái Hư âm trầm hỏi.

- Tranh đoạt bảo vật, không quản ai là địch là bạn.

Hổ Khâu hắc hắc cười nói:

- Ngươi có thể đoạt, ta cũng có thể, không phải sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.