Sau mười mấy giây, Tô Triệt cũng đã thấy rõ, thứ đang quấn trên tay hắn
giống như là một con quái xà, chiều dài chí ít bảy thước, phần đầu sắc
bén giống như mũi thương, trên bề mặt giăng đầy hoa văn với hình thù kỳ
lạ, giống như vảy rắn.
Nhìn giống như một con rắn, nhưng Tô Triệt xác định, nó tuyệt đối không phải là một vật còn sống, mà là một pháp
bảo có linh trí, mang theo bản năng giết chóc cùng hủy diệt. Chí ít cũng là một Hỗn Độn Linh Bảo.
Hắc hắc...
Nó còn đang liều mạng giãy dụa, mặc dù trên lực lượng không thể sánh bằng Tô Triệt, nhưng còn có một chút biện pháp khác.
Từng dãy lân phiến dựng lên, thật giống như răng cưa sắc bén vô cùng, thân
thể xoay tròn vặn vẹo, muốn đem cánh tay Tô Triệt cắt nát.
Bất
quá, loại thương tổn ở mức độ này, Tô Triệt cũng không thèm để ý, đáng
sợ nhất của thứ này chính là tốc độ của nó, cùng với lực xuyên thấu vô
cùng kinh khủng, một khi đã bắt được nó vào trong tay, vậy thì không thể để nó tránh thoát lần nữa.
Xoẹt xoẹt xoẹt...
Nó lại xuất
ra thêm một loại thủ đoạn khác, nó bắt đầu phóng to lên, thân thể bành
trướng cực nhanh, trong chớp mắt đã to như một con cự mãng.
Cách làm rất tốt, khi lớn lên một trình độ nhất định, có lẽ sẽ thoát ra khỏi tay của Tô Triệt, tránh thoát đi ra ngoài.
- Chỉ có ngươi mới biết biến hóa sao?
Tô Triệt cười lạnh một tiếng, thi triển ra năng lực biến thân của Vu tộc,
thân thể cũng theo đó mà vù vù bạo tăng, tỷ lệ thân thể của hai người
không thay đổi chút nào, khiến nó tại trên tay chính mình vẫn giống như
một con rắn nhỏ.
Vù vù vù vù...
Tô Triệt biến thân thành
Cự Nhân cao tám trăm trượng, Hắc Xà quấn quanh trên cánh tay cũng ngừng
biến hóa, đoán chừng, biến hóa đến mức này đã là cực hạn của nó.
- Ha ha, không được nữa à?
Tô Triệt cười to:
- Lão tử còn mới biến thân mà, biến thân vạn trượng cũng không có vấn đề gì.
Dĩ nhiên, đây chỉ là một câu cuồng ngôn coi rẻ đối thủ. Lên cấp đến Đại La Kim Tiên trung kỳ, năng lực biến thân của Tô Triệt cũng có chút tăng
trưởng. Nhưng cũng chỉ bất quá từ một ngàn tám trăm trượng, tăng lên tới hai ngàn năm trăm trượng mà thôi.
Khoảng cách vạn trượng thân thể còn xa xôi vô cùng. Vạn trượng thân thể, chỉ có Thập Nhị Tổ Vu mới có khả năng.
Một chiêu biến lớn này không dùng được, trường xà màu đen lại bắt đầu kịch
liệt co rút lại, muốn biến hóa trở thành nhỏ, nhỏ đến trình độ nhất
định, cũng có thể thoát ra mà chạy trốn.
Nhưng là đừng quên, nó
hiện tại thật chặc quấn quanh ở Tô Triệt trên hai tay, một khi trở nên
to lớn rồi, còn muốn nhỏ đi, vậy cũng không được. Trừ phi, nó có thể đem cánh tay của Tô Triệt vặn gãy. Hoặc là, nó có thể chấp nhận đem thân
thể mình đứt đoạn.
Cùng lúc đó, Tô Triệt cũng phát hiện một tình
huống cực kỳ có lợi, sau khi biến thân, mức độ phá hư thân thể của hai
cổ lực lượng hủy diệt ở trong thân thể đã giảm bớt mấy lần.
Đây
là bởi vì thân thể trở nên to lớn vô số lần. Nhưng hai cổ lực lượng hủy
diệt này vẫn không có biến hóa. Muốn phá hủy thân thể Cự Nhân tám trăm
trượng, so với thân thể bảy thước khó hơn nhiều.
- Chủ nhân, cứ như vậy! Ngươi kiên trì thêm một lát, rất nhanh, ta có thể đem bọn chúng dọn sạch rồi.
Lão Hắc cũng rất vui mừng, từ bây giờ, áp lực giảm xuống rất nhiều, Sinh
Mệnh Năng Lượng từ trong Tiên Ngục quán thâu cũng theo đó mà bạo tăng
mấy lần, là có thể đem tốc độ phá hư hoàn toàn áp xuống.
Hai cánh tay của Tô Triệt lay động, vẫn cùng trường xà màu đen đọ sức. Theo thân thể được bổ sung sinh cơ, lực lượng của thân thể cũng càng ngày càng
mạnh, ứng phó càng thoải mái dễ dàng.
Lúc này, mới có thời gian
ngẫm lại, vừa rồi thật là hung hiểm vô cùng, suýt nữa mất đi mạng nhỏ.
Từ khi bước vào con đường Tu Đạo, đây là lần đầu tiên bị thương nghiêm
trọng như vậy.
“Trong Hỗn Độn, quả nhiên là hung hiểm vô cùng, tùy tiện gặp gỡ mỗi một loại tập kích, ta thật khó có thể ngăn cản.”
Tô Triệt nghĩ thầm.
Đối với Hỗn Độn, Tô Triệt đã có nhận thức rõ ràng hơn, cho dù tương lai,
thực lực tấn thăng đến cấp bậc Tiên Tôn, rời gia viên đi ra những Vũ Trụ khác trong Hỗn Độn, trên đường rong ruỗi cũng không dám nói là có thể
bình an vô sự.
Cứ như vậy, kiên trì hơn một phút, cuối cùng, lão
Hắc thông qua Tiên Ngục Bảo Tháp đem hai cổ lực lượng hủy diệt kia trấn
áp xuống, hơn nữa thu vào Tiên Ngục Không Gian.
Vù vù vù vù...
Đã không bị phá hư, năng lượng Sinh Mệnh vô cùng vô tận bắt đầu toàn diện
chữa trị thân thể Tô Triệt, thân thể này, cuối cùng cũng giữ được.
- Giữ được rồi!
Tô Triệt thở phào một hơi, nếu mất đi thân thể này, mất đi năng lực tăng
phúc gấp trăm lần, có thể là cho người ta đau lòng mà hộc máu ba thăng.
Trên hai tay, lực đạo giãy dụa của trường xà màu đen càng ngày càng nhỏ,
cũng không phải nó không có khí lực, mà là lực lượng của mình càng ngày
càng mạnh.
- Cái này rất có thể là một kiện Hỗn Độn Linh Bảo,
nhưng thuộc tính lực lượng của nó cũng không cường hãn, pháp bảo nha,
phải có người đến Ngự Sử, mới có thể xuất ra uy năng chân chính.
Đạo lý rất đơn giản, một binh khí sắc bén nhất thế gian, nhưng đặt ở một
nơi, không người nào sử dụng, thì một khối đậu hũ cũng không phá được,
chỉ có nắm giữ ở trên tay người có thể điều khiển, mới có thể chém vàng
cắt ngọc, không gì không thể phá.
Pháp bảo cũng giống như vậy,
nếu không người thao túng, chỉ bằng một chút bản năng của nó, ngay cả
một phần mười uy năng đều không thể thi triển ra.
Trong Tiên
Ngục, hai cổ lực lượng hủy diệt được chuyển đến chỗ Tạo Hóa Thần Thụ,
lập tức bắt đầu chuyển hóa năng lượng, cật lực nghiên cứu ra thuộc tính
năng lượng có thể khắc chế nó.
Với tu vi cảnh giới của Tô Triệt,
nếu theo lẽ thường mà nói, không thể nào luyện hóa một Hỗn Độn Linh Bảo, trừ phi tự thân phải mang năng lượng có thuộc tính hoàn toàn khắc chế
nó.
Trước đó, Tô Triệt chỉ có thể duy trì cục diện giằng co cùng
nó, tuyệt đối không dám thư giản chút nào. Một khi để nó thoát đi ra
ngoài, lại dùng kiểu xuyên thấu ám sát thêm mấy lần, thật sự khó có thể
giữ được tánh mạng.
Một canh giờ sau, cơ năng thân thể Tô Triệt
được chữa trị xong toàn bộ, lúc này lão Hắc mới thoải mái một chút, ngồi bệt trên mặt đất thở dài thở ngắn:
- Tốt rồi, lúc nãy, làm ta sợ muốn chết!
Tô Triệt nói:
- Nếu có thể đem nó thu phục, biến thành một thanh lợi khí nắm trong tay
ta, ở trong Hỗn Độn này, cũng có nhiều hơn một phần tự vệ lực.
- Cũng chỉ là một phần mà thôi.
Lão Hắc quả thật bị dọa sợ không nhẹ, thấp giọng nói:
- Rất khó nói, có thể hay không gặp phải thứ kinh khủng hơn. Chủ nhân,
nếu không, ta hay là trở về đi thôi, cũng không thể lấy mạng nhỏ của
mình đi mạo hiểm a.
Liên quan đến an nguy của Tô Triệt, lá gan của lão Hắc trở nên đặc biệt nhỏ.
- Vô phương.
Tô Triệt lập tức trả lời:
- Bỏ dở nửa chừng cũng không phải là thói quen cùng tác phong của chúng
ta, kể từ khi tiến vào Tiên giới tới nay, vẫn luôn là xuôi gió mát mái,
cơ hồ chưa bao giờ gặp cái gì hung hiểm. Ta cũng không thể mãi sống dưới sự bảo vệ của người khác, bản thân ta thật sự nguyện ý đi ra như vậy,
thừa nhận nguy hiểm khảo nghiệm cùng ma luyện.