Đợi cho mọi người đến đông đủ không sai biệt lắm. Tô Triệt lúc này mới ở trên cự thạch bao quát bọn họ, chậm rãi nói rằng:
- Vừa rồi thu được Tiên Tôn đại nhân tự mình đến thông tri, ngày mai ta phải ly khai trừng phạt chi giới. Trong các ngươi, có ai muốn theo ta
cùng đi?
Ầm ầm!
Phía dưới tất cả mọi người đều quỳ rạp xuống đất, đồng thanh kêu lên thuộc hạ nguyện đi, không có ngoại lệ.
Thấy bọn họ loại bộ dáng khẩn cấp, kích động khó nhịn được này của bọn
họ, trong lòng Tô Triệt đủ để xác định, chính mình nếu là tùy tiện nói
một tiếng "danh ngạch theo ta rời khỏi chỉ có năm mươi người" đám người
này sẽ lập tức bắt đầu tự giết lẫn nhau, thẳng đến chỉ còn lại có năm
mươi mới dừng lại.
- Ban đầu đã nói trước, Tiên Tôn đại nhân chỉ để một mình ta đưa ra ngoài, các ngươi nếu muốn theo ta rời
khỏi, chỉ có thể tiến vào không gian tùy thân của ta.
Tô Triệt tiếp tục nói rằng:
- Thế nhưng, không gian tùy thân của ta cũng không phải ai muốn tiến
vào cũng được. Ai muốn rời khỏi trừng phạt chi địa, nhất định phải phong ấn tu vi toàn thân, chỉ bảo lưu năng lực hoạt động bình thường nhất là
được.
- Cái gì?
Phía dưới những Kim Tiên kia đều là sửng sốt, lập tức có người hô lên:
- Thế nhưng chủ nhân, vì sao lại bắt chúng ta phong ấn tu vi đây?
Tô Triệt trả lời:
- Bên trong không gian tùy thân của ta, tất cả đều là thiên tài địa
bảo, hiếm thế chi vật,... Mà các ngươi, cũng có chút tử tù vô phẩm vô
đức, không hề có niềm tin gì đáng nói, muốn cho ta yên tâm, nhất định
phải tự phong ấn tu vi, thành thành thật thật chờ đợi. Bằng không, vậy
thì tiếp tục ở tại chỗ này đi. Ta sẽ không miễn cưỡng bất luận kẻ nào,
các ngươi tự mình suy nghĩ kỹ càng. Ai nếu là không đồng ý, vậy có thể
tự nhiên rời khỏi.
Lời này vừa nói ra, những Kim Tiên tử tù kia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có vài người đang âm thầm truyền âm thương nghị.
Tự phong bế tu vi, mặc người làm thịt, nếu bị biến thành tế phẩm để xử lý, vậy thì thảm rồi.
Đám gia hỏa này tự thân sẽ không có bất cứ niềm tin gì đáng nói, đồng
dạng cũng sẽ không tin tưởng người khác, lúc này, yêu cầu bọn họ đem
tính mệnh của bản thân hoàn toàn giao cho trên tay của Tô Triệt, khẳng
định không phải dễ dàng như vậy.
Thế nhưng, thông qua
khoảng thời gian này tiếp xúc, bọn họ sớm đã biết được, Tô Triệt chủ
nhân này tuyệt đối nói một không hai, một khi đã nói ra cái gì, vậy sẽ
không thể thay đổi, hoàn toàn không có dư địa cò kè mặc cả.
Hoặc là đáp ứng với hắn, thành công liền có thể rời khỏi trừng phạt chi địa, tiếp tục sinh tồn xuống, không dám đặt cuộc, cũng chỉ có thể tiếp
tục ở chỗ này. Nhưng hình như hắn lại đã từng nói đến, trừng phạt chi
giới có khả năng sẽ bị Tiên Tôn đại nhân sau đây tiêu hủy, ở nơi này
toàn bộ tử tù đều sẽ theo đó tiêu tan thành mây khói.
Là đi hay là ở lại, rốt cục nên lựa chọn như thế nào?
Tô Triệt cũng không thúc giục, vả lại còn thời gian cả ngày, để cho bọn họ chậm rãi cân nhắc đi sao.
Trên thực tế, Tô Triệt thật đúng là không dự định diệt sát bọn hắn, bởi vì, bọn họ đều là tu vi Kim Tiên hậu kỳ, nếu dùng để kết xuất Tiên Anh
Quả Kim Tiên cấp, thật là quá mức lãng phí.
Phải biết
rằng, mặc kệ là Kim Tiên sơ kỳ hay hậu kỳ, chỉ cần là cùng một đại cảnh
giới, kết xuất Tiên Anh Quả, hiệu lực hoàn toàn như nhau. Hơn nữa cũng
không thiếu bọn họ hai trăm Tiên Anh Quả này, còn không bằng cải tạo
thành thủ hạ cường lực, càng thêm thực dụng hơn một ít.
Còn không đến một khắc, người trước hết làm ra chọn đã xuất hiện, vẫn là phu phụ Âm Dương Song Sát.
Không thể không nói, Âm Sát tuy là nữ nhân, sự quyết đoán cùng gan dạ
sáng suốt của nàng cũng vượt quá xa rất nhiều nam nhân. Nàng vẫn đều cho rằng, vị chủ nhân này và Tà Hoàng Tiên Tôn có chút quan hệ đặc thù nào
đó, nhân vật như vậy, thân phận cao quý cỡ nào, đã không cần phải. Cũng
hẳn là khinh thường lừa dối tử tù như mình. Vậy thì bất cứ giá nào, đánh cuộc một lần đi sao.
- Chủ nhân, hai người chúng ta nguyện ý vĩnh viễn đi theo người, thề sống chết không hối hận.
Đang khi nói chuyện, phu phụ này liền tự phong bế tu vi, chỉ còn năng lực hoạt động bình thường.
Bá!
Hai người hắn biến mất vô tung, bị Tô Triệt thu vào Tiên Ngục.
Không nói hai lời, lập tức đưa vào tầng bốn Tiên Ngục tiến hành linh
hồn nô dịch, bất quá, đối với loại chủ động nhận chủ này, Tô Triệt tưởng thưởng chính là: hoàn toàn bảo lưu tư tưởng tự chủ, ý thức thói quen,
tính cách đặc thù...của bọn họ, chỉ bảo chứng sẽ không phản bội chính
mình là được.
Về phần bọn họ đã từng phạm phải tội
nghiệt, thì cần ở thế giới Tiên Ngục đi bù đắp, vì chúng sinh phục vụ,
cho đến khi sinh mệnh kết thúc.
Có Âm Dương Song Sát
làm người bắt đầu như vậy, kế tiếp lục tục có người tự phong bế tu vi,
bị Tô Triệt thu nhập Tiên Ngục, trước sau đưa vào không gian linh hồn nô dịch.
Hơn nửa ngày trôi qua, bên trong sơn cốc lại còn có gần trăm tên Kim Tiên chưa định chủ ý, Tô Triệt cũng không thúc
giục, lẳng lặng ngồi ở đó, tựa hồ đối với bọn họ hoàn toàn không có hứng thú. Nếu có người nguyện ý tự phong bế tu vi, như vậy tùy ý thu nhận,
một câu cũng không thèm nói.
Thẳng đến, thời gian một
ngày theo như lời của Tà Hoàng, còn có một thời thần cuối cùng, Tô Triệt lúc này mới đối với tám mươi mấy Kim Tiên tử tù còn lại vẫn chưa định
ra chủ ý nói rằng:
- Không lại do dự thêm nữa. Các ngươi loại thủ hạ chần chừ không dứt này, ta không cần. Vậy thì đều tự tản ra đi!
A?
Thực nghe được Tô Triệt nói như vậy, nhất thời có người bối rối, phốc thông quỳ xuống đất, lên tiếng hô lớn:
- Chủ nhân, ta nguyện ý, ta nguyện ý a!
- Chậm rồi.
Tô Triệt đứng dậy, sừng sững trên cự thạch, nhàn nhạt nói rằng:
- Đã không có tự tôn, cũng không có dũng khí. Xem ra, các ngươi am hiểu nhất một việc chính là bị coi thường.
Dứt lời, dự định phiêu nhiên mà đi. Đã có mấy gia hỏa phi thân bay lên, hướng phía sau Tô Triệt đuổi theo, trong miệng còn đang hô to:
- Chủ nhân, chúng ta sai rồi, đừng vứt bỏ chúng ta a!
Ầm!
Tô Triệt mạnh mẽ quay người lại, một quyền bạo kích.
Hỗn độn chi lực tăng phúc gấp trăm lần, nhất thời đem ba gia hỏa bay tới gần nhất đánh bay ra ngoài.
Bọn họ không hề phòng bị, ở không trung liên tục lăn lộn, tiên khí y
bào trên người tựa như vải rách tứ phân ngũ liệt, trên không bay ra,
nhục thân của bọn họ cũng là từng đạo rạn nứt, tựa như đồ sứ bị nghiền
nát.
Tô Triệt cũng không có thủ hạ lưu tình, chỉ bất
quá tính toán được, một quyền đồng thời tác dụng lên trên người ba
người, không đủ để đem họ diệt sát, chỉ bị thương mà không chết.
Một quyền này, đương nhiên cũng là một loại uy hiếp, cảnh cáo những kẻ
nghĩ chó cùng rứt giậu, có khả năng cuối cùng phát điên làm ra hành động ngu xuẩn.
Ai muốn động thủ với chính mình, cứ việc đến đi!
Thật muốn đánh, Kim Tiên hậu kỳ mà thôi. Từng quyền diệt sạch.
Kể từ đó, bên trong sơn cốc những Kim Tiên tử tù kia, ai nấy đều ngây
người, đương nhiên cũng đều biết. Chính mình do dự bất định, thực làm
tức giận Tô Triệt.