Tiên Ngục

Chương 1110: Chương 1110: Trong khu vực bảo hộ (thượng)




Tô Triệt cười cười, tiếp tục nói:

- Nếu như nguyện ý mà nói, người phi thăng có thể ở trong khu vực bảo hộ, một mực tu luyện tới Địa Tiên, sau đó bị pháp tắc thiên đạo cưỡng chế đuổi ra ngoài. Bất quá, trong khu vực bảo hộ, tiên linh chi khí tương đối mỏng manh, thiên tài địa bảo chính thức cũng cực kỳ thưa thớt, tu luyện ở nơi này, tiến cảnh nhất định sẽ tương đối thong thả.

Tiên linh chi khí mỏng manh, thiên tài địa bảo dưỡng dục ra tự nhiên sẽ cực kỳ thưa thớt, hai bên tồn tại quan hệ tất nhiên. Nhưng cũng không phải nói, thiên đạo bất công, cố ý làm Nhân Tiên bảo vệ khu thành nơi cực độ hoang vu.

Mà là, người vừa mới phi thăng, thật sự không chịu nổi tiên linh chi khí quá mức nồng đậm, mà bảo vệ khu, chính là một địa phương giảm xóc, để cho bọn hắn dần dần thích ứng hoàn cảnh sinh tồn ở Tiên Giới mà thôi.

Duy trì đi đường liên tục, đồng thời Tô Triệt ở một bên bạt cỏ, một bên quán thâu những tin tức cơ bản này cho Lão Hắc:

- Cả Tiên Giới, có thể chia làm tam đại Tiên vực: Địa Tiên Vực, Vân Tiên Vực, Man Hoang Tiên Vực.

- Địa Tiên Vực, chính là địa phương có phần đông tiên nhân dưới Kim Tiên sinh tồn, giống như một mảnh đại lục vô biên vô hạn, dưỡng dục ra vô số tiên nhân cấp thấp.

- Vân Tiên Vực, chính là Tiên vực trên không trung, tu vi trên Đại La Kim Tiên, mới có tư cách ở trên cửu trọng thiên, kiến tạo Tiên Phủ của mình, cao hơn chúng tiên phía trên.

- Nói trắng ra một ít, Địa Tiên Vực thuộc về xóm nghèo, Vân Tiên Vực là khu nhà giàu.

- Hiểu rõ rồi.

Lão Hắc nhẹ gật đầu:

- Chúng ta vừa mới đi đến Tiên Giới, trong mấy vạn năm kế tiếp, đều sẽ ở trong xóm nghèo không lý tưởng.

- Là như thế đó.

Trong lòng Tô Triệt cười cười, tiếp tục nói:

- Man Hoang Tiên Vực, vốn là Hỗn Loạn Chi Địa bên trong Tiên Giới, chính là địa phương của các loại dị thú, Man tộc, cùng với dân liều mạng điên cuồng vui chơi, không hề có trật tự đáng nói; Vài trăm vạn năm trước, Vu Thần suất lĩnh một đám Vu tộc phi thăng Tiên Giới, chiếm lĩnh một mảnh Man Hoang đại địa mà chúng tiên vứt bỏ kia, hiện tại, đã biến thành lãnh địa mà Vu tộc chưởng khống. Lại nói tiếp, cũng là phù hợp.

- Đúng vậy.

Lão Hắc cười nói:

- Man Hoang cùng Vu tộc, xác thực rất xứng.

Cùng Lão Hắc vừa đi vừa nói, còn không quên bạt cỏ. Nửa canh giờ, Tô Triệt dùng Súc Địa Thành Thốn đi mấy trăm dặm, sau lưng là một vùng đất hoang tàn, bùn đất văng tung tóe.

Nửa canh giờ tiến lên mấy trăm dặm, tốc độ như vậy, đối với Tiên nhân mà nói, quả thực là không thể tưởng tượng, không có thể tha thứ. Nhưng đây chính là Tiên Giới, thiên địa quy tắc nơi này là như thế.

Nhân Tiên, mặt hàng kế cuối mà thôi, không thành thành thật thật đi đường, còn muốn bay sao?

- Xem chừng, ít nhất cũng phải một tháng, mới có thể đi ra khỏi Nhân Tiên bảo vệ khu này.

Rùa bò một tháng, Tô Triệt cũng có chút phát sầu, bất quá, cũng không dám phóng Thiên Tiên nô bộc ra giúp mình lười biếng.

Bởi vì, trong bảo vệ khu không cho phép xuất hiện tu vi phía trên Nhân Tiên, một khi tu luyện tới cảnh giới Địa Tiên, sẽ bị quy tắc trục xuất, bởi vậy, ở nơi này căn bản không có khả năng xuất hiện Thiên Tiên.

Thiên đạo cũng không phải là dễ gạt gẫm, thình lình bỗng xuất hiện một Thiên Tiên, cũng không phải là trục xuất đơn giản như vậy, bất định sẽ gặp loại trừng phạt nào đó.

Cái nguy hiểm này, không thể làm, còn phải thành thành thật thật đi đường a!

Lại đi trong chốc lát, Tô Triệt và Lão Hắc đồng thời phát giác được, phía sau xuất hiện một bóng người, xem xu thế của hắn, rõ ràng cho thấy là theo đuôi mình.

- Một Nhân Tiên!

Tô Triệt không chút khẩn trương, ở nơi này, chỉ có thể gặp được Nhân Tiên phi thăng lên không bao lâu mà thôi.

Cũng không thể phi hành, tốc độ đi đường của đối phương cũng không có nhanh, Tô Triệt cố ý thả chậm cước bộ, để đối phương khỏi vất vả đuổi theo.

Lúc cách xa nhau không đến ngàn trượng, đối phương ở phía sau hô:

- Đạo hữu ở phía trước, xin dừng bước!

Tô Triệt tự nhiên ngừng lại, ung dung xoay người, lẳng lặng chờ đợi.

Người này ngũ quan đoan chính, tướng mạo không ác, khí tức của hắn cũng công chính bình thản. Không giống như là Tu tiên giả truy tìm Ma đạo.

Kỳ thật, sau khi tiến vào Tiên Giới, cũng sẽ không có danh xưng Ma tu này, chính là vì Đạo mà mỗi người truy tìm, vô cùng giống nhau. Ma chính thức chỉ có hai loại, một là Khởi Nguyên Ma tộc, công địch của cả Tiên Giới; Cái khác chính là tâm ma.

Cự ly ngàn trượng, chợt lóe lên, này người tới phụ cận liền hỏi:

- Đạo hữu đây là làm chi?

Tô Triệt biết rõ, hắn đang chất vấn mình, vì sao phải phá hoại “môi trường” như vậy.

- Tự nhiên đến đây chõ mõm vào.

Lão Hắc ở trong Tiên Ngục thầm nói.

Tô Triệt mỉm cười giải thích:

- Ngắt lấy cỏ dại, chỉ vì luyện đan, cũng không phải vô vị phá hư.

- Luyện đan?

Người nọ nhíu mày nói:

- Ta thấy tu vi Nhân Tiên của đạo hữu đã là tương đối vững chắc, không giống như là người vừa mới phi thăng. Chẳng lẽ vẫn không rõ, những cỏ dại này đối với Chân Tiên chúng ta không có bất luận hiệu lực gì, dùng để luyện đan, chỉ là uổng phí khí lực.

Rất hiển nhiên, hắn không quá tin tưởng Tô Triệt giải thích, đã xem Tô Triệt thành một cuồng nhân có bệnh phá hoại.

- Luyện thành đan dược, không phải mình dùng, mà là vì tạm gác lại đợi tương lai, chuẩn bị cho thế giới sinh linh còn chưa xuất hiện của chính ta. . .

Tô Triệt kiên nhẫn giải thích, cũng không có bất kỳ không vui gì.

Tuy đối phương nhiều chuyện chõ mõm vào, bất quá, ít nhiều cũng lộ ra một ít tinh thần trọng nghĩa, dù sao những hoa hoa thảo thảo này cũng có sinh mệnh, xác thực không nên không có lý do diệt sát chúng nó.

- Là như thế này. . .

Người nọ bán tín bán nghi, hơi chút dừng lại, lại hỏi:

- Xem ra, đạo hữu rất yêu mến kinh doanh thế giới sinh linh của mình.

- Đúng vậy.

Tô Triệt gật đầu trả lời:

- Lúc ở thế gian, đã có loại yêu thích này, chỉ tiếc, phi thăng Tiên Giới, chỉ có thể lưu bọn họ ở dưới.

- Thì ra là thế.

Trên mặt của người đó lúc này mới triển lộ ra mỉm cười, gật đầu nói:

- Như thế nói đến, đạo hữu cũng là người từ bi, lại cam lòng hao phí tinh lực luyện chế tiên đan cho những sinh linh bình thường kia.

Ngay sau đó, hắn lại giải thích nói:

- Ta yêu thích, chính là trồng linh thảo, cho nên, xem không được có người đối đãi những tiên thảo có linh tính này như vậy.

Tô Triệt mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ lý giải, đồng thời dùng thái độ trầm mặc như vậy nhắc nhở đối phương: ta không phải một người khéo nói, không thích kết giao bằng hữu. Nếukhông có chuyện khác, ta liền tiếp tục làm việc của mình . . .

Nhưng mà, đối phương lại có vẻ nhiệt tình mười phần, vậy mà phát ra mời với Tô Triệt:

- Sau khi phi thăng, ta ở trong khu vực bảo hộ này chờ đợi mấy chục năm, đạo hữu vẻn vẹn là người thứ hai ta gặp được. Gặp tức là hữu duyên, kính xin đạo hữu hạ mình đến hàn xá nghỉ tạm một lát, như thế nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.