Tiên Ngục

Chương 781: Chương 781: Vật quy nguyên chủ. (thượng)




Ở trước mặt Vu Thần hắn cư nhiên không chút nào che giấu, bày ra một bộ dáng tham tài như vậy, liền ngay cả Thiên Âm một bên cũng là nhịn không được âm thầm đỏ mặt, trong lòng thầm mắng: không thể nói được hàm súc một ít sao?

Vu Thần cũng cười ha ha mấy tiếng, gật đầu nói rằng:

- Rất tốt, ta thật ra rất thích người tính cách thẳng thắn như ngươi vậy.

- Cảm tạ Vu Thần đại nhân khoan dung và rộng lượng.

Tô Triệt cúi người hành lễ.

Thiên Âm lại là âm thầm bĩu môi, trong lòng mỉm cười nói:

- Thẳng thắn cái gì, da mặt dày mà thôi.

Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng tận đáy lòng của nàng, vẫn là có khuynh hướng nghiêng về Tô Triệt. Trong Di Tiên Cảnh những bảo vật kia cho dù Tô Triệt không nói, nàng cũng sẽ tìm cơ hội hướng Vu Thần đưa ra thỉnh cầu, đem tất chúng đều thưởng cho Tô Triệt. Vả lại mấy đồ vật kia đối với Vu tộc không có tác dụng gì.

Hô!

Di Tiên Cảnh tại Vu Thần khống chế cũng biến thành lớn hơn rất nhiều, đồng thời vô thanh vô tức mở ra một cửa vào.

- Bốn trăm vạn năm không có tiến nhập Di Tiên Cảnh, nó vẫn là như vậy đi sao?

Trước khi đi vào, Vu Thần hướng bên phía Tô Triệt liếc mắt, phảng phất như đang nói: muốn bảo vật, vậy thì theo ta đi vào.

Vù!

Tô Triệt và Thiên Âm cũng là biến mất vô tung, tiến nhập Di Tiên Cảnh vô hình vô ảnh.

Đại thế giới trong Di Tiên Cảnh này, Tô Triệt đã tiến vào không biết bao nhiêu lần, thế nhưng hiện nay, cảm giác càng khác biệt bỏi vì chủ nhân chân chính của nó đã trở về, từ nay về sau, chính mình sẽ cùng nó triệt để cách biệt.

- Vu Thần đại nhân!

Vừa mới tiến đến, liền nhìn thấy Di Tiên Thủ Hộ Sử huyễn ảnh hướng về phía Vu Thần hành đại lễ khấu bái, tuy rằng Vu tộc lễ tiết không có chú ý như nhân loại, nhưng lễ quỳ bái cũng là có.

Vu Thần khẽ gật đầu, tiện tay một chiêu, vù một tiếng, liền đem Thủ Hộ Sử huyễn ảnh thu vào trong lòng bàn tay của hắn biến mất không thấy. Nói vậy, thông qua phương thức dung hợp như thế, ngay lập tức trong lúc đó, là có thể đem tất cả sự tình phát sinh trong mấy trăm vạn năm trong Di Tiên Cảnh tìm hiểu rõ ràng.

Mấy phút sau, Vu Thần quay đầu lại, hướng về phía Tô Triệt cười cổ quái.

Tô Triệt thất thần, thật là không biết hắn vì sao lại cười, có gì buồn cười.

- Tìm vài chục năm, ngươi cũng không có tìm được những pháp bảo vứt đi kia, thật sự là đủ ngốc mà.

Vu Thần trầm giọng hỏi:

- Ngươi cho là mặt hàng cấp thấp như vậy, đáng giá để ta phí tâm hao sức đem chúng giấu đi sao?

Bảo vật trong mắt Tô Triệt, những Thượng phẩm, Cực phẩm, thậm chí Tuyệt Phẩm đạo khí kia ở trong mắt Vu Thần đương nhiên cùng rác thải vứt đi không có gì khác biệt.

Trên đời này, ai cũng sẽ không vì một đám phế thải mà lãng phí tâm lực.

- Vậy thì kỳ quái.

Tô Triệt nhíu mày, nhỏ giọng nói rằng:

- Vì sao ta vẫn đều tìm không được nhỉ? Thủ Hộ Sử kia cũng là hỏi thì không biết...

Hiển nhiên, Vu Thần không có nhiều kiên trì như vậy để giải đáp chút nghi hoặc nho nhỏ này của Tô Triệt, hắn chỉ là mặt vô biểu tình vung tay lên, Tô Triệt cũng thấy một màn cực kỳ đồ sộ.

Tích tích ba ba...

Mấy trăm kiện pháp bảo trút xuống, quả thực giống như một đống phế thải vứt đi bị người ta trút xuống từ trong hư không.

- Đây là những pháp bảo đạo khí mà người tìm vài lần không được sao?

Nhìn một đống pháp bảo đủ loại kiểu dáng, tản ra khí tức, uy năng cường đại kia, trong đó đủ Cực phẩm đạo khí, thậm chí có thể còn có Tuyệt Phẩm đạo khí tồn tại.

Nhưng chúng nó cứ như một đám rác thải rơi ầm ầm xuống trước mắt!

Cảnh tượng như này, đừng nói là Tu Chân Giới, phỏng chừng tại Linh giới cũng là cực kỳ hiếm thấy đi sao?

Mấy trăm kiện đạo khí đẳng cấp cao trút xuống trước mắt, đồng thời, chúng vẫn là Tô Triệt ở trong Di Tiên Cảnh đau khổ tìm kiếm hơn ba mươi năm, cũng không có tìm được bảo vật. Dưới tình huống này, phản ứng đầu tiên của Tô Triệt chính là muốn đem bọn chúng hết thảy đều thu vào Tiên Ngục.

Đương nhiên, Tô Triệt cũng không có mê muội đầu óc. Có thể ý thức được, mỗi một kiện đạo khí đều sẽ có một phần ngạo khí thuộc về bản thân nó, tựa như Cự Phú năm đó, đối mặt hơn mười Nguyên Anh tu sĩ bức bách, thà rằng ngọc nát, không làm ngói lành.

Do đó, lúc này muốn đồng thời thu phục nhiều Thượng phẩm, Cực phẩm, thậm chí Tuyệt Phẩm đạo khí như vậy, chỉ dựa vào lực lượng của bản thân, đó là tuyệt đối không làm được.

Vu Thần sẽ hỗ trợ sao?

Tô Triệt cho rằng, thân phận và nhãn giới của Vu Thần cao như vậy, sao giúp đỡ chính mình thu thập rác thải đây!

- Vẫn là có một chút thay đổi a!

Vu Thần huyền phù ở trong không trung, nhìn như đang dõi mắt trông về phía xa, kỳ thực, lấy thần thức cường đại tới cực điểm của hắn mà nói, chỉ cần trong nháy mắt là có thể đem cả Di Tiên Cảnh không gian trăm vạn dặm, tra xét được rõ ràng, sẽ không bỏ qua bất cứ một góc cạnh nào.

Lúc này, hắn nói ra một câu cảm khái này, Tô Triệt và Thiên Âm đều có thể nghe hiểu được, bốn trăm vạn năm trước, Vu Thần suất lĩnh một nhóm vu tộc kia phi thăng tiên giới, sau đó bị Thiên Đạo nghiêm phạt, Di Tiên Cảnh đứng mũi chịu sào, bị chém thành hai nửa, chia làm đại tiểu Di Tiên Cảnh lưỡng không gian.

Hôm nay, cho dù đã lại một lần nữa tu hợp, kết cấu thế giới bên trong khẳng định sẽ có chút biến hóa.

Vu Thần thân là chủ nhân của cảnh này, sau khi về nhà, phát ra một câu cảm khái như vậy, đó cũng là bình thường. Đổi thành bất luận kẻ nào cũng sẽ như vậy.

Ông!

Mấy trăm kiện đạo khí xếp chồng chất ở trước mặt Tô Triệt, đột nhiên bộc phát ra chấn động cường liệt, tựa hồ, chúng từ trong ngủ say chợt giật mình tỉnh giấc, vừa mới phát giác được tình hình không đúng, sẽ tập thể bạo tẩu, thực thi chống lại.

Tô Triệt nhướng mày, thầm nói: chơi đùa gì vậy, đây chính là mấy trăm kiện đạo khí a. Ta có thể chế trụ một hai kiện cấp thấp trong đó, vậy đã coi như rất không tệ rồi. Cái này nếu là tập thể bạo tẩu, thật sự là không có biện pháp ngăn chặn chùng lại a...

Lão Hắc ở trong Tiên Ngục cũng là có chút sốt ruột, la lớn:

- Vu Thần này, thật là keo kiệt! Người tốt làm được đến cùng, tiễn Phật phải tiễn tới Tây Thiên, đạo lý này hắn cũng không hiểu được sao? Ở chỗ này giả bộ thanh cao gì chứ?

Vừa dứt lời, liền nhìn thấy, Vu Thần nghiêng người hướng Tô Triệt, đưa tay nói rằng:

- Di Tiên Lệnh Kỳ!

Đối mặt với Vu Thần đưa ra yêu cầu, Tô Triệt không có bất cứ do dự và chống cự nào. Thực sự mà nói, cũng không có năng lực gì cùng hắn chống cự. Tô Triệt chỉ là Tu Chân Giới một Nguyên Anh kỳ, mà hắn, lại là đỉnh phong cường giả trong Tiên Giới. Giữa hai người hơn kém bao nhiêu cảnh giới cũng là khó có thể tính rõ ràng được, cách biệt như trời với đất cũng không đủ để hình dung.

Bá!

Tô Triệt nắm giữ Di Tiên Lệnh Kỳ trong tay vài chục năm, lần đầu tiên đưa đến trên tay người khác. Đương nhiên, cũng là người sáng tạo sớm nhất của cây lệnh kỳ này, chủ nhân chân chính của nó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.