Ngay cả Tuyết Ngọc tiên tử, mỗi người đều bất ổn thân hình, lung lay lắc lư, thậm chí có người thất tha thất thiểu, tùy thời có thể ngã xuống.
- Dừng lại! Mau dừng lại!
Tuyết Ngọc tiên tử lớn tiếng hét lên, muốn nhắc nhở mọi người thế nhưng vào giờ phút này, nàng tự nhận tiếng quát tháo lớn lại không thể làm người khác nghe được, nàng chỉ biến động cái miệng, không có chút thanh âm nào phát ra.
Thiên Âm Đại Vu nắm trong tay bản nguyên lực lượng của âm thanh, chỉ cần là âm thanh sẽ phải phục tùng khống chế của nàng.
Đinh! Đinh! Đinh! … Ông! Ông! Ông! …
Oanh! Oanh! Oanh! …
Trong phạm vi chuông bao phủ, các loại âm thanh hỗn tạp cùng hòa vào một chỗ, từng đạo âm ba vô hình tàn sát bừa bãi, những người vừa mới công kích chuông xong, lúc này sớm đã ngừng tay, cả đám đều ôm đầu, bày ra thần tình cực kỳ thống khổ.
Tuy rằng bọn họ đã ngừng thủ thế nhưng hồi âm liên miên không dứt, một trận âm ba đánh vào trên thành chuông lại sản sinh ra âm ba mới hoàn toàn khác nhau. Bạn cũ vừa đi bạn mới đã tới, liên miên không dứt, dường như vĩnh viễn không hề ngừng nghỉ.
Cương khí hộ thân và Đạo Khí phòng ngự của mọi người cũng không thể ngăn trở những âm ba này, bởi vì những âm ba này đều là bản nguyên chi âm của tiên giới, pháp bảo thế gian căn bản không đủ tư cách để ngăn trở.
- Dừng lại! Không nên đánh nữa, mau dừng tay!
Giờ khắc này, Tuyết Ngọc tiên tử cũng bị bản nguyên chi âm chấn muốn ngất đi, nàng còn đang cho rằng những âm ba này đều do mọi người xung quanh đánh ra. Không biết bọn họ sớm đã ngừng thủ, rất nhiều người đều đã ôm đầu ngã xuống đất, thân thể co quắp, thống khổ vạn phần…
May mà quần áo của những tu sĩ đại năng này mặc trên người cũng đều là Đạo Khí pháp bảo phẩm chất cực cao, nếu đổi thành quần áo bình thường và đồ dùng hàng ngày sẽ bị âm ba chấn thành phấn, hóa thành hư vô, sẽ tạo nên cục diện trần truồng vô cùng xấu hổ.
Hủy Diệt chi âm, Chấn Động chi ân, Đoạn Hồn chi âm, Cổ Hoặc chi âm, Sát Phạt chi âm, Bi Lương chi âm, Tuyệt Vọng chi âm…
Đủ các loại bản nguyên chi âm khác nhau ở trong chuông tàn sát bừa bã, đầy rẫy khắp mọi nơi, nếu như vị nhạc sĩ nào ở trong trường âm ba này, tin tưởng hắn sẽ có lĩnh ngộ mới về thanh âm, sáng tạo ra các chương nhạc kinh điển truyền lưu muôn đời.
Tiếng vọng âm ba liên miên không dứt, không biết duy trì được bao lâu mới dừng lại, cũng không biết sẽ cho Tô Triệt tranh thủ được bao nhiêu thời gian…
Sau một khắc, tiểu Hắc đã mở một con đường dài gần trăm dặm đi về phía Nam, đây cũng là con số cực hạn của hắn, không thể làm thêm được.
Hơn nữa thông đạo của tiểu Hắc cũng là tiêu chí khiến đối phương dễ truy tung nhất, chỉ cần đi theo thông đạo này, đơn giản dến cực điểm.
Người mở đường không thay đổi, người đi dường càng tiện hơn, đạo lý này ai cũng hiểu rõ, thế nhưng Tô Triệt biết rõ như vậy không phải biện pháp tốt. Hiện giờ chỉ có thể dựa vào chiến phủ vô kiên bất tồi trong tay tiểu Hắc.
Trong lúc ở đây, Tô Triệt vẫn không ngừng phun ra linh hỏa, kỳ vọng tìm được linh hỏa có thể khắc chế loại xúc tua màu đen này, nếu như tất cả Hỗn Độn chi lực mà tiểu Hắc sử dụng đều cạn kiệt, vậy còn không mau rơi vào tuyệt vọng.
Thiên Âm bị vây ở trong trạng thái hôn mê, thân thể được sinh mệnh lực bổ sung thế nhưng Nguyên Thần bị thụ thương, không phải ba, năm ngày là khôi phục được. Cánh tay trái của Tô Triệt vẫn ôm lấy Thiên Âm, điều khiển hai chân Thiên Âm di chuyển liên tục, vẻ mặt nhìn nàng vô cùng yêu thương đồng thời tự bội phục từ đáy lòng:
- Đã qua một khắc rồi, những người ở Linh giới đó vẫn không đuổi theo, bởi vậy có thể thấy được uy lực của Thiên Âm nhất kích cường hãn đến mức nào, có thể vây khốn bọn họ trong thời gian dài như vậy. Đổi lại là ta chắc chắn không làm được.
- Chủ nhân, kiếp trước của Thiên Âm dù sao cũng là một đời Đại vu, ở trong Tiên giới thuộc về nhân vật đứng đầu dưới trướng Vu thần, mặc dù đời này bị thay đổi di ít nhiều nhưng một ít nội tình vẫn có.
Lão Hắc chậm rãi nói:
- Nếu như nàng thực sự liều mạng, chắc chắn còn có thể phóng ra sát chiêu trí mạng hơn.
- Ta biết, ta hiểu mà.
Tô Triệt cũng nhẹ giọng thán:
- Thế nhưng mặc kệ nội tình nàng thế nào, ta đều có thể tiếp thụ, nữ nhân dùng chính mình để cứu hoặc giúp ta mà bị rơi vào trong hiểm cảnh. Thân là một nam nhân, người liều mạng nên là ta. Từ giờ trở đi, ta sẽ không để nàng xuất thủ nữa…
Ở bên ngoài, đại chung bao phủ đám người Tuyết Ngọc tiên tử đã mờ đi rất nhiều, cho thấy năng lượng của nó đã tiêu hao rất nhanh, uy lực không còn có mấy nữa.
Trong chuông, rất nhiều Luyện Hư kỳ, Độ Kiếp kỳ đều trắng bệch sắc mặt, thương thế không nhẹ. Quan trọng không chỉ thân thể bị thương mà Nguyên Thần còn bị tổn thương nghiêm trọng hơn.
Lúc Hóa Thần, Nguyên Thần cũng biến thành chỗ trọng yếu nhất của người tu tiên, sẽ không dễ dàng bị thương, chỉ là một khi thụ thương sẽ cực kỳ nghiêm trọng, rất khó có thể chữa khỏi hẳn.
Nếu chỉ là thân thể thụ thương, Nguyên Thần không việc gì, mặc dù chỉ còn nửa đoạn thân thể, sức chiến đấu chỉnh thể cũng sẽ không bị suy yếu quá lớn, còn thân thể hoàn hảo nhưng Nguyên Thần tổn thương, thần trí không rõ, ý nghĩ bất minh, rất nhiều thần thông pháp thuật thả ra đều bị ảnh hưởng.
Lúc này bốn mấy tu sĩ đang nằm trên mặt đất, dưới hoàn cảnh đặc thù hiện này, trên cơ bản mà nói hoàn toàn phế bỏ. Muốn bảo trụ tính mệnh bọn họ, chỉ có chờ Tuyết Ngọc tiên tử gánh vác.
Nếu cứu bọn họ, chỉ có một biện pháp, đó là đám người Tuyết Ngọc tiên tử phải nâng bọn họ lên tiếp tục di chuyển, tuyệt không thể thu vào trong không gian tùy thân như pháp bảo, làm như vậy chắc chắn sẽ vi phạm quy tắc trò chơi nghiêm trọng, đôi khi vì cứu người mà bị quy tắc trò chơi nghiêm phạt.
Hai chân không thể rời khỏi mặt đất, dưới chân vẫn là phiến đại địa, một khi tiến nhập vào trong không gian pháo bảo, hai chân bọn họ không thể dẫm lên phiến đại địa này nữa, theo âm ba của tiếng chuông từ từ yếu bớt, đám cường giả Đại Thừa kỳ đều cứu tỉnh lại, bọn họ đều đã bước nửa chân vào cảnh giới tiên nhân, đối với lực lượng thế gian sớm đã siêu việt, tự nhiên có năng lực chống lại.
- Thần thông âm ba thật là lợi hại!
Cường giả Đại Thừa kỳ này vừa mới khôi phục thanh tỉnh, trong đầu thoáng hiện một ý niệm, âm thầm sợ hãi than:
- Nữ nhân bên người Thiên Vũ kia nhất định có lai lịch không hề đơn giản mới có thể làm như vậy, rất có thể là một tiên nhân chuyển thế, kích phát tiềm năng phóng xuất ra thần thông siêu phàm…
Đinh đang …
Rốt cục, chuông Thiên Âm phát ra một âm thanh rõ to, chấn tâm thần đám người Tuyết Ngọc tiên tử run rẩy dữ dội, ở sâu trong lòng nảy lên cảm giác e ngại tột đỉnh. Cuối cùng thanh âm giống như thành ý thức, dường như cảnh cáo bọn họ: không nên cản trở ta!
Tiếng chuông vang lên xong, đám người Tuyết Ngọc tiên tử đều tự điều chỉnh hơi thở, mau chóng thoái khỏi trạng thái đó, sau một lát, đám cường giả Đại Thừa kỳ nhìn thủ hạ nằm xụi lơ trên mặt đất, truyền âm hỏi những người khác:
- Bọn họ làm sao bây giờ?