Tiền Nhiệm Vô Song

Chương 90: Chương 90: Đều tự mình chơi mình đến phát khóc?




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

- ---------------------

Một đám thành vệ lập tức bận rộn, lục soát trên mặt đất một vòng không thấy, thế là đào đất lên mà tìm.

Lạc Thiên Hà cao cao tại thượng lạnh lùng nhìn chằm chằm động tĩnh phía dưới, cảm ứng đến nhất cử nhất động của tất cả mọi người, trong thế giới của hắn tạo ra, không có bất kỳ ai thể trốn qua cảm giác của hắn.

Người phía dưới lục soát từ trên xuống dưới một hồi lâu, trời đã hơi sáng, vẫn tìm không được người, cũng không có tìm thấy thi thể.

Chẳng lẽ hung thủ xuống dưới đất còn có thể tránh thoát được cảm ứng của Địa Long? Hoành Đào kinh nghi bất định, chợt quát.

- Không cần loạn, kiểm kê nhân số.

Thành vệ nhanh chóng điểm danh, không nhiều hơn một người, cũng không thiếu một người, đều có mặt!

Phan thị bên kia không có nhiều người, tập trung ở một chỗ quét mắt một vòng đã rõ ràng, người không nhiều, lại thiếu một người, chính là thiếu đi Phan Lăng Vân!

Sắc mặt đám người Phan thị rất khó coi, nhất là Câu Tinh, hắn cũng không biết nên bàn giao như thế nào cho hội trưởng Phan Khánh.

Chính lúc này, có một giáp vệ bước nhanh tới, chắp tay bẩm báo.

- Tổng quan, thành nam bên kia khẩn cấp bẩm báo, có hai huynh đệ đang làm nhiệm vụ mất tích, phát hiện chiếc xe họ dùng khi đi làm nhiệm vụ, nhưng người trên xe không thấy, xe có chỗ hư hao, hiện trường còn có vết máu, chỉ sợ... Chỉ sợ hai huynh đệ kia đã gặp bất trắc.

Hoành Đào nghiêm mặt, gò má không ngừng ngọ nguậy, chết hai huynh đệ là việc nhỏ, sự tình trước mắt mới phiền phức, mình tự dẫn đội đến đây nghiêm mật bố trí thiên la địa võng, còn để hung thủ đắc thủ, còn để hung thủ chạy, để mặt mo của hắn không biết chui vào đây để tránh?

Đột nhiên, ánh mắt Hoành Đào lóe lên, có chút khẳng định, bình thường rất ít gặp người dám hạ thủ đối với thành vệ, lần trước chết hai người, lần này lại chết hai người, chỉ sợ đều do cùng một người làm ra.

Là hung thủ kia làm? Lại nghĩ tới sự tình trước mắt, Hoành Đào mãnh liệt quay đầu nhìn về phía giáp sĩ đến đây báo cáo.

- Hai huynh đệ mất tích? Áo giáp trên người bọn họ đâu?

Giáp sĩ sửng sốt một chút.

- Người đã mất tích, áo giáp tự nhiên... Ta xác nhận một chút.

Lấy ra điện thoại di động cấp tốc liên lạc, qua vài lượt hỏi, lần nữa bẩm báo.

- Tổng quan, ngoại trừ tìm được xe dùng làm nhiệm vụ xe, người vàd áo giáp đều không thấy.

Hoành Đào lập tức phất tay ra lệnh cho đám bộ hạ.

- Tất cả mọi người, các đội lập tức tự kiểm tra, xem riêng đội mình phải chăng có khuôn mặt nào xa lạ.

Cũng nhìn chằm chằm về phía Câu Tinh.

- Các ngươi cũng tự kiểm tra xem.

Đám người nghe thế hơi rối loạn, cấp tốc tuân mệnh tự tra, kết quả rất hiển nhiên, các bộ đều xác nhận là người một nhà, không có ai không quen biết.

Hoành Đào gầm thét.

- Có người nào nhìn thấy huynh đệ thành vệ bên mình rời khỏi nơi này? Tại sao không nói chuyện, đều mù hết hả?

Cuối cùng có người yếu ớt trả lời.

- Lúc vừa mới vây quét, có hai huynh đệ bị đánh trọng thương, kè nhau lui xuống, hình như... Hình như đã rời đi!

- Hình như?

Hoành Đào liếc mắt lạnh lùng nhìn người kia, ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu hắn đi tới gần đáp lời.

Thành vệ kia không có cách nào né tránh, chỉ có thể kiên trì đi ra trước mắt bao người, đi tới trước mặt Hoành Đào, ngoan ngoãn cúi đầu nghe lệnh.

Tất cả mọi người đều rõ ràng, lúc này tổng vụ quan nhất định đang rất tức giận.

Hoành Đào nhìn hắn hỏi.

- Nhìn thấy thì nhìn thấy, không nhìn thấy thì không có trông thấy, cái gì gọi là hình như? Loại chuyện này chẳng lẽ có thể đoán lung tung?

Thành vệ kia hơi sợ hãi nói.

- Chỉ thấy hai huynh đệ bị thương triệt thoái lui về phía sau, ta vội vàng tham dự vây quét, không có chú ý.

Lần giải thích này cũng có thể lý giải.

- Bất quá...

Thành vệ kia lại do dự một câu.

Hoành Đào lúc này quát.

- Đừng có do do dự dự như đàn bà, bất quá cái gì?

Thành vệ kia quay đầu mắt nhìn đám người, mới quay đầu đáp.

- Ta nhìn thấy hai huynh đệ bị thương, mặt mũi đầy máu tươi, còn có một người có râu quai nón. Vừa rồi tổng quan để mọi người tự tra, ta đã có chút hoài nghi, lưu tâm qua tất cả mọi người, hình như trong tất cả mọi người không có hai người kia.

Đây coi như một đầu mối, Hoành Đào đưa tay vỗ vai hắn, đi qua khỏi người hắn, đối mặt đám người, trầm giọng quát.

- Tất cả bị mù rồi sao? Ta không tin chỉ một mình hắn thấy được. Người thấy được thì lập tức đứng ra xác minh rõ ràng, nếu còn giấu diếm không báo, một khi tra ra, hết thảy lấy tội thông đồng với tặc phỉ luận xử, tuyệt không tha thứ!

Hắn nhất định phải xác nhận rõ ràng sự tình mới được, thành chủ đang nhìn chằm chằm ngay phía trên đầu, nếu không tra rõ, không có cách nào bàn giao đối với thành chủ.

Bị hắn đe dọa, lại có mấy người lần lượt đứng ra, kể lại tình huống mình mới vừa nhìn thấy.

Tình huống xác thực như người trước hình dung, cũng có người khác thấy được hai huynh đệ thụ thương rời đi, nhưng khi đó ai mà đi ngăn cản? Đầu tiên là vội vàng vây quét, thứ yếu là xem như người một nhà, bị thương lui xuống có thể làm gì? Thành vệ nhiều người như vậy, không quen biết cũng rất bình thường, lúc ấy không ai nghĩ ra được điều gì.

Sắc mặt Hoành Đào không dễ nhìn, từ trong khẩu cung đám người cho ra kết luận xác thực, hắn không đoán sai, hung thủ trước hết giết hai tên thành vệ, lấy hai bộ áo giáp thành vệ, sau đó chạy đến bên này dùng một trận bạo tạc để tạo ra hỗn loạn, dẫn đến vàng thau lẫn lộn, thừa dịp điều tra trốn vào chỗ Phan Lăng Vân ở.

Sau khi hung thủ đắc thủ lại tạo ra động tĩnh, lần nữa gây nên hỗn loạn, dẫn đám thành vệ trở về, sau đó lại lần thừa dịp loạn mà thoát thân.

Hung thủ vậy mà nghênh ngang ra ra vào vào dưới mí mắt của hắn, dưới mí mắt của mấy chục cả trăm thành vệ, xem thiên la địa võng Hoành Đào hắn bày ra như không, tuỳ tiện ra vào tự nhiên, chuyện này là sao? Quá càn rỡ, quá phách lối, có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục!

Sắc mặt Hoành Đào tái xanh nắm chặt song quyền, cắn chặt muốn nứt răng, hung thủ quả thực đang nhục nhã tổng vụ quan thành Bất Khuyết hắn!

Với hắn mà nói, đời này lần đầu v gặp phải chuyện như vậy, quả thực vô cùng nhục nhã!

Trong lòng âm thầm phát ra lời thề, hung thủ kia tốt nhất đừng rơi vào trong tay hắn, nếu không nhất định để hung thủ muốn sống không được muốn chết không xong, hối hận vì dám làm ra việc hôm nay!

Hoành Đào nhắm mắt ngửa mặt lên trời, phái người kiểm tra tiếp còn có thể bắt được hung thủ hay sao? Có thể bắt được mới lạ, chỉ sợ sớm đã không biết chạy đi đâu mất rồi.

Mở mắt, quay người nhìn lên hướng trên tường băng, cố gắng bình phục lại cảm xúc, việc đã đến nước này, không có khả năng để thành chủ một mực chờ đợi.

Hắn lắc mình một cái bay lên tường băng, chắp tay hành lễ.

- Thành chủ.

Lạc Thiên Hà đứng ở phía trên nhìn một hồi lâu, sửng sốt nhìn không ra tình huống như thế nào, hỏi.

- Chuyện gì xảy ra?

Chuyện gì xảy ra? Hoành Đào thật khó mà mở miệng, chỉ có thể kiên trì bẩm báo.

- Phan Lăng Vân hẳn bị người bắt đi...

Kể ra tình huống từ đầu tới đuôi, rõ ràng rành mạch, càng nói thì càng sợ hãi, bởi vì đã nhìn ra sắc mặt thành chủ không được bình thường.

Nghe xong bẩm báo, Lạc Thiên Hà liên tục cười lạnh, có thể nói giận quá hóa cười.

- Ta nhìn một đám người náo nhiệt ở chỗ này còn tưởng rằng các ngươi đã khốn trụ được hung thủ, náo loạn nửa ngày hóa ra đang diễn trò cho ta nhìn. Người chạy không biết, còn tự mình chơi trò náo nhiệt, các ngươi chơi thứ gì? Trình diễn thật hay, trêu đến lão phu tự mình chạy tới diễn cùng các ngươi nửa ngày!

Lời nói ra nhìn như trò cười, kì thực đại biểu trong lòng của hắn đang rất phẫn nộ.

Không phẫn nộ không được mà, lần này, chẳng khác gì thành chủ thành Bất Khuyết như hắn tự mình xuất thủ, thế mà còn để hung thủ trốn thoát, mặt mũi hắn biết cất vào đâu.

Hoành Đào kinh sợ hạ thấp người.

- Ti chức vô năng.

Lạc Thiên Hà.

- Vô năng sao? Người vô năng tối thiểu hai mắt không mù, tối thiểu còn có thể trông thấy đồ vật, mà các ngươi? Là ngu xuẩn! Hung thủ chạy tới chạy lui ngay trước mắt các ngươi, hung thủ muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, chơi chán không bồi các ngươi chơi nữa, các ngươi vẫn còn ở đó đùa chơi với Địa Long, tự mình chơi mình đến phát khóc?

Ngu xuẩn, mắt mù không nên thân, Hoành Đào sắp bị chửi máu cho xả lên đầu, khóc không ra nước mắt, hơi hạ thấp người bất động tại đó, mặc cho quở trách.

- Trước đó huyết tẩy ba nơi, các ngươi không biết trước tình huống, không thấy được người thì cũng thôi đi, bây giờ thấy được người, các ngươi lại trở thành người mù! Hoành Đào, người ta không phải một người chạy mất, người ta còn ôm một người còn sống sờ sờ rời đi trước mắt ngươi, ôm một người sống sờ sờ nghênh ngang rời đi trước mắt các ngươi, đây là cái thứ gì? Nó còn ghê tởm hơn so với huyết tẩy trước đó, càng ngông cuồng hơn, nói rõ người ta không có để các ngươi vào mắt! Chức tổng vụ quan này của ngươi còn làm thế nào, có xấu hổ hay không?

Hoành Đào xấu hổ, lần nữa khom lưng thấp thêm mấy phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.