Edit: Yunchan
Thiên Thanh dọn sách xong thì dẫn ta vào huyễn cảnh Thương Nam để gặp “Chân thân” của mình.
Mấy tháng không gặp mặt, gốc Đậu Đũa được tơ vàng rào lại đã cao gầy hơn trước, cả thân hình xanh biếc tỏa ra ánh sáng mờ, hớn hở múa may trong gió.
“Đúng là… ngây thơ hồn nhiên.”
Ta nhìn tới nhìn lui, không kiềm lòng được lên tiếng khen ngợi —- Đậu Đũa nhà ta tuy không quốc sắc thiên hương, nhưng suy cho cùng vẫn là loài cây có công dụng thực tiễn.
Thiên Thanh không đáp lại ta, chỉ sụp mắt nhìn xuống mầm đậu, nhìn ở góc độ này khóe miệng hắn hình như hơi cong lên đôi chút.
“Thánh quân, tại sao phải dùng tơ vàng giam nó lại!” Ta thể hiện lòng bất mãn với cái nhà giam xa hoa này —- hướng mắt nhìn ra xa, nội trong chu vi ba thước không có giống thực vật nào khác, tội gì phải cách ly nó với mọi người chứ!
“Đó không phải là giam, mà là bảo vệ.” Thiên Thanh đáp lại một câu nhạt thếch, sau đó quay lưng bỏ đi.
Ta buộc lòng phải xách váy, lẽo đẽo bám theo sau hắn.
“… Thánh quân, ngài ở Thương Nam lâu nên thấy nhiều biết rộng, ngài nghĩ thứ gì là đẹp nhất?”
Chưa đi được mấy bước, ta vờ như say sưa ngắm hoa, lơ đãng hỏi một câu.
“Vạn vật đều bình đẳng, không có cái gì gọi là “Nhất”.” Ngữ điệu của Thiên Thanh điềm tĩnh, nói mà không ngoảnh đầu lại.
“Vậy Thánh quân thích nhất thứ gì?” Ta nhanh chóng đổi kiểu hỏi khác.
Bước chân của Thiên Thanh hơi dừng lại.
“Không có thích nhất.” Chốc lát sau, hắn lại rảo bước đi tiếp, tốc độ nhanh hơn.
Ta nhất thời mặt ủ mày chau —- Nhị Lang à, sao ngươi lại chọn một tên lạnh lẽo vô tình không tim không phổi thế này, con đường phía trước gian nan rồi đây!
“Vậy, xin hỏi Thánh quân có muốn thứ gì nhất không?” Ta ỉu xìu hỏi thêm một câu cuối.
“Vô dục mới cứng cỏi.” Quả nhiên, Thiên Thanh quẳng cho ta một đáp án hoàn toàn nằm trong dự liệu.
Thiển Giáng từng nói rằng, theo đuổi là một môn học thâm sâu huyền bí, để hai người cùng thích nhau là chuyện cực kỳ khó khăn. Giang Đậu Hồng ta chưa từng theo đuổi ai, cũng chưa từng được ai chính thức theo đuổi, lần này lại xả thân nhận nhiệm vụ mà Nhị Lang Thần giao, đối tượng lại là Thiên Thanh Thánh quân cao ngạo có tiếng trong khắp Tam giới, xem ra gay go thật rồi.
Ôi, ngẫm lại điều này, ta vô thức than một tiếng đầy chán nản.
“Ngươi rất quan tâm ta thích gì sao?” Trên đầu đột nhiên thổi tới một cái bóng, che mát mũi chân của ta.
Thiên Thanh đã vòng ngược lại từ lúc nào chẳng hay, hiện tại đang đứng ngay bên cạnh ta.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, làm lơ ngoại hình thảm họa, gật đầu hết sức nghiêm túc.
Lúc ngươi muốn cầu cạnh ai đó, lúc ngươi biết món nợ trăm triệu ngập đầu có thể được xóa sạch nhờ vào ai đó, thì ngươi nhất định sẽ không còn thấy mặt mũi của người đó quá khủng bố nữa.
Chấp niệm, là có thể đảo ngược xấu đẹp.
“… Ngươi quan tâm ta thích gì sao?” Thiên Thanh thì thầm với ta một câu, thần sắc trở nên hơi cổ quái.
“Hỏi thăm tý sở thích của Thánh quân, để sau này chúng ta ở chung càng hòa hợp hơn, chẳng lẽ không đúng sao?”
Ta nhìn thẳng vào cặp mắt khói màu xám tro của hắn, trả lời đầy dõng dạc hùng hồn.
Thiên Thanh trầm ngâm quan sát ta cả buổi trời, bỗng nhiên khóe miệng cong lên.
“Tiểu Giang Đậu, ngươi có lòng quan tâm tới người khác từ bao giờ vậy?” Bàn tay rộng của hắn vươn tới, búng nhẹ lên mi tâm ta.
Ta nén giận chịu đau, sực nhớ tới hôm ở Bác Lăng phủ, lúc Thiên Thanh bốc hỏa trên trán có hiện lên một ấn ký màu xanh.
Ấn ký đó là hình gì nhỉ? Ta lại không nhớ nổi (Phải nói là không thấy rõ thì đúng hơn). Không biết có phải là hình Nguyệt Nha không nhỉ, lẽ nào Thánh quân là Bao Than Đen chuyển thế?
“… Người ta quan tâm ngài, chẳng lẽ không được sao?”
Ta bị búng một phát, nhân tiện lấy cớ đó rũ mắt xuống làm ra vẻ ai oán, trề môi lên, giọng điệu cũng hết sức cô đơn.
Động tác của Thiên Thanh hơi khựng lại, vẻ trêu chọc trên mặt dần biến mất.
“Nếu ngươi quan tâm ta, thì sau này hãy tới Thương Nam tưới mật hoa cho “Chân thân” của mình thường xuyên đi.”
Hắn dời bàn tay lên đầu ta, vỗ nhè nhẹ: “Bình thường ta bận rộn nhiều chuyện, quả thật không có thời gian chăm sóc cho mầm Đậu Đũa kia.”
“Lừa ai chứ!” Ta hất cằm lên tỏ ý bất mãn với thái độ làm việc tắc trách của hắn: “Thương Nam nhiều hoa cỏ như vậy mà ngài còn chăm được hết, sao chỉ một gốc Đậu Đũa bé xíu mà ngài lại không lo được chứ?”
Thiên Thanh bật cười.
“Ngươi thấy ta chăm sóc hoa cỏ Thương Nam bao giờ?” Hắn lắc đầu, gương mặt lạnh lùng không mang theo chút tình cảm nào: “Chúng tự mang tiên căn, từ trước tới nay luôn tự thân tự diệt, duy chỉ có “Nguyên thân” của ngươi là vô cùng mảnh mai, còn cần ta dùng mật hoa Linh Tiêu tưới mỗi ngày.”
Nói tới đây, hắn lại cười nhạt: “Không ngờ Thiên Thanh đường đường ta, lại phải làm một nông phu.”
Nói thật thì, nghe hắn nói như vậy ta rất cảm động, dù sao người ta cũng chẳng thân thiết gì với ta, cùng lắm chỉ vì Phương chủ nhờ cậy nên mới trồng nguyên thân của ta trong Thánh cảnh, còn phải tưới tắm mỗi ngày. Đây là loại tình nghĩa cách mạng vô tư cống hiến cỡ nào chứ! Không lẽ…
Sắc mặt ta chợt thay đổi: “Thánh quân, không lẽ ngài thích Phương chủ của chúng ta?”
Nếu cả Nhị Lang Thần và Phương chủ cùng tranh giành Thiên Thanh, ta quyết định dù bất cứ giá nào cũng phải giúp đỡ Phương chủ! Thiếu tiền thì được, còn thiếu tình nghĩa thì không được! Nên biết rõ tình hình trước vẫn tốt hơn.
Thiên Thanh lườm ta bằng ánh mắt quái lạ, nói với cái mặt lạnh tanh: “Ta với cô ấy là bằng hữu lâu năm.”
Ngẫm lại từng việc nhỏ lúc hai người ở cạnh nhau, hình như đúng là giống bạn bè hơn tình nhân, thế là trái tim của ta cũng an tâm về lại vị trí cũ.
“May quá may quá.” Ta vỗ ngực.
“May cái gì?” Thiên Thanh nhìn ta chòng chọc, hơi nheo mắt lại.
“May là ngài không thích tỷ ấy.” Ta thản nhiên nhìn trả lại hắn, nét mặt hết sức chân thành.
“…” Vẻ mặt Thiên Thanh càng quái lạ hơn, ta thấy hắn định mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.
“Thánh quân sống ở Thương Nam một mình cũng có mấy ngàn năm rồi, lẽ nào không thấy cô đơn sao?”
Tâm trạng ngày một thả lỏng, lá gan ta cũng ngày một phình lên, nhìn Thiên Thanh dọ lời.
“Sống một mình thì đồng nghĩa với cô đơn sao?” Thiên Thanh quay mặt qua hướng khác, đường nét bên má như ẩn như hiện trong bóng mờ: “Không phải ai cũng cần chen chúc vào đám đông ồn ào.”
Ta chợt thấy đau đầu, Thiên Thanh nói chuyện thường quanh co lòng vòng, đạo lý chằng chịt, cứ nói thẳng đuột ra ngươi không thấy cô đơn chẳng phải được rồi à? Cần gì đặt ra mệnh đề đẳng thức bắt ta chứng minh nữa chứ! Cố ra vẻ huyền bí cho người ta rối trí, vậy mà cái giọng bí hiểm này vẫn không thiếu tiên tử ái mộ, thật là lạ đời.
“… Nhưng nói cho cùng vẫn có lúc muốn tìm người trò chuyện chứ!” Ta hậm hực vứt cái khăn lụa trong tay đi: “Tìm được người có thể bầu bạn lâu dài rất hiếm có mà!”
Đây chính là tiếng lòng của ta, mỗi khi giật mình tỉnh mộng vào đêm khuya muốn tìm ai đó để tâm sự, nhưng bên cạnh không có lấy một người, bao nhiêu lời muốn nói chỉ còn biết lặng lẽ chôn vào bụng cho thối rữa.
“Sao, tiểu Giang Đậu thấy cô đơn à?” Thiên Thanh nghiêng đầu nhìn ta, dưới ánh sáng ngược, đôi mắt hắn ngập đầy chế nhạo: “Muốn tìm người trò chuyện sao?”
“Đúng đúng!” Ta gật đầu cực lực, nghĩ bụng đây là cơ hội tốt để tiếp cận Thiên Thanh: “Thánh quân, sau này ta sẽ thường xuyên tới Thương Nam tưới mật hoa cho Đậu Đũa, tiện thể ngài nói chuyện với ta, được không?”
Ta ngửa mặt lên nhìn hắn, vẻ mặt cực kỳ trông chờ.
Nếu muốn giúp Nhị Lang Thần đánh tan băng cứng, thì chỉ còn cách trường kỳ kháng chiến lấy mềm đánh cứng, một khi ở cạnh lâu thì tất nhiên cũng biết được sở thích tính tình của hắn, như vậy mới có thể nắm gọn trong tay, ta quả là thiên tài mà!
Thiên Thanh lại quay mặt đi, hoàn toàn đưa lưng về phía ta.
“Được.”
Giọng của hắn rất nhẹ rất nhẹ, mờ ảo hệt như mây khói Thương Nam.
“Để ngươi đỡ phải suy nghĩ lung tung.”
Lần thăm dò đối tượng đầu tiên này đã kết thúc chóng vánh như thế.
Ngoại trừ biết sau này mình có thể ra vào Thương Nam bất cứ lúc nào, thì chẳng còn thu hoạch gì khác, ta không dằn được tự thấy hổ thẹn với kinh nghiệm yêu đương ít ỏi của mình —– năm trăm tuổi đời, tròn năm trăm năm mầm Đậu Đũa ta đều sống uổng phí!
Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, ta suy đi tính lại, cuối cùng quyết định tức tốc lên đường đi tìm vài vị tiên quân có kinh nghiệm tình trường phong phú, xem họ thích kiểu theo đuổi lãng mạng nào.
Bất kể ra sao, nhất định cũng phải tác hợp được mối duyên hiếm có độc nhất vô nhị của Thiên đình này!
.
Đối tượng phỏng vấn đầu tiên của ta, chính là Bồ Đào tiên luôn ru rú trong nhà.
Đây là vị tiên dầy dặn kinh nghiệm, độc thân lâu năm hiếm có trên Thiên đình, có biệt hiệu là tay ăn chơi, tướng mạo và cách ăn nói đều phấn đấu quên mình. Thường nhờ vào mấy chén dịch thể hoặc trắng hoặc hồng để dụ dỗ tiên tử, lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió.
“Tới xin rượu uống nữa à?” Bồ Đào tiên thấy ta vác theo cái mặt nghiêm trọng xông vào cửa, cặp mày nhướng lên có vẻ bất đắc dĩ: “Gần đây Giang Đậu tiên ngươi áp lực lắm sao?”
“Ngươi biết đó, bây giờ nhân khẩu của Thiên đình tăng mạnh, muốn chạy theo xu hướng kiếm cơm cũng khó lắm.” Ta phất tay với hắn làm ra vẻ uể oải: “Uống chút đỉnh cho quên sầu, uống chút đỉnh cho quên sầu thôi!”
Bồ Đào tiên lừ mắt với ta, rồi móc từ trong tay áo ra một bầu rượu đặt xuống trước mặt ta.
“Nghĩ giúp ta một cái tên hay đi rồi uống.” Nói rồi hắn đẩy cho ta một xấp giấy.
Ta đảo mắt nhìn qua, mấy chữ rồng may phượng múa trên đó đều là Phạn Văn.
“Mấy thứ này là gì thế?” Ta lật mấy tờ, chả hiểu gì.
“Cái này là Lafite, còn cái đó là Martinie(*).” Bồ Đào tiên thò tay ra, chỉ vẽ cho ta một chút: “Bổn tọa sắp phải tham gia diễn đàn Văn Hóa Tây Thiên lần thứ nhất, nên phải đặt một cái tên, không phải ngươi thuộc giới tao nhã sao, mau tư vấn cho ta đi.”
(*) Tên hai loại rượu.
“Cứ gọi thẳng là Putao(*) không phải được rồi à? Giả bộ làm rùa biển làm gì chứ?” Ta chẹp miệng phản bác.
(*) Phiên âm của từ “Nho” , vì Bồ Đào tiên là Nho tiên nên Đậu Đũa ta phiên âm ra thành Putao tức Nho luôn cho tiện ^^
“Cái tên này chư tiên ở Tây Thiên bảo đảm không nhớ được.” Bồ Đào tiên giật giấy về, cáu kỉnh lườm ta: “Tiểu nha đầu nhỏ nhít thì biết gì về thế giới cạnh tranh tàn khốc của người lớn?”
Xì, không phải là muốn có đoạn tình cảm lãng mạn vượt biên giới với nữ thần Tây Thiên sao?
Ta biết trong lòng hắn đã có tính toán hết rồi, không thể làm gì hơn là rút bừa một tờ giấy ra, “REMY MARTIN”, trên giấy viết một dòng chữ nhỏ như thế.
Nhìn mấy ký tự này hơi quen quen, ta bèn cười hì hì đẩy tờ giấy qua, giòn giã khuyên nhủ: “Lão tiên nè, dùng tên này đi dụ con gái nước ngoài, bảo đảm mã đáo thành công!”
“Dụ con gái nước ngoài cái gì?” Bồ Đào tiên lườm ta trắng mắt, khinh bỉ trần trụi: “Đừng phát biểu thiếu văn minh như thế có được không?”
Sau đó hắn giật tờ giấy nhìn thử, sắc mặt nhất thời đại biến.
“Ngươi mới là ngựa đầu người! Ngươi để người ta gọi ta là ngựa đầu người, thì còn ai thèm nhìn mặt ta nữa hả?!”
Hắn che mặt ném tờ giấy kia qua.
Ôi chao! Hồi trước chỉ nghe Uất Kim Hương tiên tử nói “Martin” có nghĩa là chiến thần, ai dè bây giờ bỏ vào trước nó bốn ký tự, lại biến thành nhân thú Tây Thiên, thật sự là sai quá sai! Ta thầm kêu khổ trong lòng.
Chẳng qua điều đáng ăn mừng chính là, Bồ Đào tiên đã tha thứ cho ta rất nhanh. Cuối cùng hai ta vẫn đạt thành nhất trí, hắn lấy tên là Hennessy. Vì cả hai chúng ta đều nghĩ cái tên này nghe vào có phong thái quý tộc tự nhiên.
Sau đó Bồ Đào tiên lấy giấy bút ra bắt đầu tập ký tên, ta thì vừa uống rượu, vừa thỉnh giáo hắn về tri thức tình yêu.
“Lão tiên, ngươi nói xem, nếu muốn theo đuổi một vị Thượng tiên mắt cao hơn đầu, địa vị cao ngất, thì phải làm cách nào đây?”
Ta chống cằm ra vẻ đăm chiêu.
“Mắt cao hơn đầu?” Bồ Đào tiên đang tập kiểu chữ hoạt hình chipi, nói mà không ngẩng đầu lên: “Điều kiện của Thượng tiên kia tốt lắm sao?”
“Xuất thân, địa vị, khí độ đều đệ nhất.” Ta đáp không cần suy nghĩ.
Nhưng ngẫm lại một chút, bổ sung thêm một câu ỡm ờ: “Bề ngoài cũng… cũng được.”
Có lẽ trong mắt Nhị Lang Thần không ai đẹp bằng Thiên Thanh nhỉ? Chậc, mầm Đậu Đũa ta đây chính là giỏi đứng vào vị trí người khác mà suy ngẫm thế đấy.
“Thiên đình có người như vậy à?” Bồ Đào tiên thay một tờ giấy khác, bắt đầu vẽ sang kiểu chữ La Mã, vẻ mặt hờ hững không rõ cảm xúc: “Tiên quân hay là tiên tử? Còn độc thân không? Sống một mình hay sao?”
“Tất nhiên là tiên quân độc thân, tới giờ vẫn sống một mình.” Ta nhìn hắn bằng ánh mắt tha thiết, thầm nghĩ tay ăn chơi này quả nhiên kinh nghiệm phong phú, biết phải thăm hỏi bối cảnh gia đình đối phương trước.
Nào ngờ Bồ Đào tiên lại gác bút đánh “Cạch” một tiếng, ánh mắt nhìn ta nặng nề: “Tiểu Giang Đậu, không được mơ mộng tới ta!”
“… Không phải lão tiên ngươi đâu.” Ta thấy Bồ Đào tiên hiểu lầm thì có chút dở khóc dở cười.
“Lẽ nào trên Thiên đình còn tiên quân độc thân sống một mình nào phong lưu phóng khoáng hơn ta nữa sao?” Bồ Đào tiên xoa cằm, trong mắt toát ra vẻ sâu sắc “Ngươi không cần miễn cưỡng nữa đâu.”
“Là Thiên Thanh thánh quân.” Ta giơ hai tay lên đầu hàng: “Nhưng không phải ta theo đuổi ngài ấy, mà chỉ hỏi giúp người khác thôi.”
“À
~~” Bồ Đào tiên kéo giọng dài thườn thượt.
“Đối phó với loại cực phẩm như Thiên Thanh, thì có hai cách.” Hắn suy nghĩ một lúc, rề rà mở miệng, dáng vẻ như đã liệu trước: “Thứ nhất, thay đổi bản thân, mạnh hơn hắn, đẹp hơn hắn, hào hoa phong nhã hơn hắn, khiến hắn chủ động quỳ dưới chân ngươi.”
Ta ngẫm lại thật kỹ, tên Nhị Lang Thần này, trừ khuôn mặt dễ nhìn hơn Thiên Thanh chút xíu ra, những thứ khác đều bại triệt để.
Thế là ta lắc đầu, tỏ ý phương án này bất khả thi.
“Cách thứ hai, chính là phản xạ có điều kiện.”
Bồ Đào tiên hít sâu vào một hơi đầy trịnh trọng, tung ra vốn liếng cất đáy hòm: “Lấy tư cách là một người yêu thầm, ngươi phải lẩn quẩn quanh hắn từng giờ từng phút, dành cho hắn ấm áp, dành cho hắn quan tâm, đồng thời không nên mang tới cho hắn bất cứ áp lực gì. Tốt nhất là thường xuyên tặng lễ vật cho hắn, còn phải thể hiện sự lệ thuộc và yêu thương thắm thiết đúng lúc đúng nơi. Chờ tới ngày hắn không thể rời khỏi ngươi rồi, khi đó lại đột ngột biến mất, hoặc là thể hiện mình có thiện cảm với người khác, hắn nhất định sẽ thấy mất mác đến phát điên, từ đó ý thức được tầm quan trọng và không thể thay thế của ngươi, sau đó thì thẳng tiến!”
Ta nghe mà há hốc.
“Nhân tính vốn bần tiện, lúc có thì không biết quý trọng, tới khi mất đi mới hối tiếc thì đã muộn.” Bồ Đào tiên nhìn về xa xăm, xoa cằm lần hai: “Đây là lợi dụng nhược điểm của nhân tính.”
“Nhưng Thiên Thanh là tiên, không phải người.” Ta hơi lưỡng lự, cách phản xạ có điều kiện gì đó có hiệu quả với Thiên Thanh sao?
“Tiên nhân, tiên nhân, tiên là từ đệm, nhân là từ chính! Ngươi cho là họ không có thất tình lục dục sao?” Bồ Đào tiên gõ cho ta một cái đau điếng: “Phí mấy trăm năm theo ta học hỏi!”
Ta xoa cái trán bị gõ đau, thầm tính toán thiệt hơn trong lòng, cảm thấy cách phản xạ này đúng là bài bản, ít nhất nghe cũng hợp lý. Vì vậy thầm ghi lại trong lòng, định bụng về nghiên cứu sâu hơn với Nhị Lang Thần.
Giọng ra lệnh của Bồ Đạo tiên lại vẳng tới: “Tiểu Giang Đậu, phải nắm chắc thời cơ bùng nổ! Nổ quá sớm, người ta chỉ coi ngươi là cái rắm, nổ quá muộn, người ta sẽ có đối tượng khác.”
Ta nghĩ đây đúng là phương án liều nhất trong các phương án, khả năng vượt ngoài tầm kiểm soát cực kỳ cao, thế là ta bèn gật đầu, tỏ lòng thụ giáo.