Edit: Yunchan
Giang Đậu Hồng tiên tử sau năm trăm năm thăng tiên đã vinh quang biến thành người mù, bị người ta vứt vào một vùng hoang dã xa lạ.
Nói xa lạ, là bởi ta biết chỗ này không phải là Thiên lao yên tĩnh, cũng không phải là Thiên giới phồn hoa, bên cạnh thỉnh thoảng có tiếng bước chân cồm cộp đi ngang qua, thậm chí ta còn nghe được tiếng cười nhạo lạnh lùng của những người xa lạ.
“Ôi chao, hai cái lỗ thủng to ghê!”
“Đồ đui từ đâu tới vậy nè? Hù chết quỷ!”
“Quái vật này ở đâu chui ra hả? Dám chắn ngay giữa đường, ăn lá gan của Trương Bách Nhẫn hả?”
Trương Bách Nhẫn, chính là tục danh phàm gia của Ngọc Hoàng Đại đế trước khi thăng tiên.
“Ối trời, trước Bạch Phượng môn sao lại có một tên ăn mày nằm ngáng hết đường thế này? Lẽ nào Ma Vực thiếu tiền à?”
“Bậy, bản tin hôm qua còn nói GDP tăng lên 500 bình quân đầu người kia mà, cổ phiếu hôm nay cũng tăng như bão táp!”
“Nhìn bộ dạng gầy như que tăm, chắc là con cương thi mới bò ra từ cái mộ nghèo kiết xác nào đó, hay là dân chạy nạn trong Tác Ngưu đây mà.”
“Thôi thôi, đừng coi nữa, xấu chết xấu chết, quả là xấu tới mù mắt ta!”
“Về nhà nhìn muội ngươi còn tốt hơn.”
Trước mắt tối thui, trên mặt đau nhức khó chịu, còn ngứa tới đào tim móc phổi, nhiều lần ta muốn dùng thuật chữa thương cho mình, mong có thể sớm ngày nhìn thấy ánh sáng. Nhưng chắc do tu vi chưa đến nơi đến chốn nên pháp thuật chỉ có thể làm bớt ngứa, trên mặt vẫn có luồng nhiệt nóng hổi chảy xuống ồ ạt. Sợ hãi sờ lên má, ta mất hết can đảm nghĩ: Thứ chảy xuống rốt cuộc vẫn là máu.
Ta sợ tới chết lặng, tới nỗi không dám khóc.
Khóc, khóc thì có ích gì? Khóc cho ai nghe? Khóc cho ai thấy? Khóc chỉ có thể kéo tới bọn đang cười nhạo Ngọc đế, phần tử tự xưng là quỷ kiêu ngạo, ta biết, bọn họ tuyệt đối không phải là dạng hiền lành gì.
“Còn không cút ra!”
Có ai đó đạp ta một đạp, vừa mạnh vừa ác, ta bị đá lăn tới cạnh một vật thể cứng.
“Há há há!” Đám đông cười rộ lên, có lẽ vì thấy thân thể ta nhếch nhác, nên bọn họ muốn lấy ra đùa giỡn.
Bị đụng tới choáng đầu, ta dùng hết sức bình sinh lần mò bò lên, chậm rãi trượt dọc ra sau mà không suy nghĩ nhiều, túm chặt lấy quần áo, co rúm lại trốn vào trong một góc tự cho là tối.
Ta muốn tìm một thứ gì đó để dựa vào, cho bản thân bình tĩnh lại.
“Ha ha, đồ xấu xí còn biết xấu hổ!” Giọng một đám thiếu niên vang lên the thé, tiếng cười cợt rộ lên ngập trời.
Đồ xấu xí?
Cơ thể ta chợt run lên.
Chưa đợi ta hoàn hồn, “Bẹp” một tiếng, có một đống bùn tanh nện mạnh vào mặt ta: “Đồ xấu xí! Đồ xấu xí! Đi chết đi! Phạt ngươi lên Thiên đường!” Tiếng nhục mạ đâm vào lỗ tai ta, sau đó dần dần nhỏ xuống.
Ta lặng thinh dùng tay áo chùi bùn trên mặt.
Mãi tới khi không nghe được bất cứ âm thanh gì nữa, thân thể ta bắt đầu run, run không kiềm chế được.
Đồ xấu xí?
Đồ xấu xí?
Người ở đây nói, ta là đồ xấu xí?
Dịch thể gian nan lắm mới cầm lại được, một lần nữa trào ra mãnh liệt, chảy tràn vào miệng, đắng chát —– đó là giọt lệ dù bị người ta khoét mắt, cũng chưa từng rơi xuống.
Cứ lặng lẽ rơi nước mắt như vậy, không biết qua bao lâu, khóc mãi tới khi tứ chi nhũn ra, tay chân lạnh lẽo, tới khi chảy hết nước mắt của mấy trăm năm gộp lại, rốt cuộc bên tai cũng vang lên thiên âm chờ đợi đã lâu.
“Cô, cô nương, vì sao lại ngồi một mình ở đây?”
Có nam tử xa lạ hỏi ta.
Theo câu hỏi, có một bàn tay ấm áp nâng cằm ta lên, như muốn xem rõ mặt ta.
“A!”
Ta nghe người nọ hít ngược vào một hơi.
“Ai, ai biến ngươi thành như vậy?”
Hắn lẩm nhẩm, giọng nói nghe có vẻ vô cùng kinh ngạc: “Sống, sống tròn ba ngàn năm, lần đầu nhìn thấy tiên tử bị Yêu thuật khoét mắt, tà có thể át chính, thật là đáng kinh ngạc!”
Nghe người nọ gọi ta là tiên tử, lại nghe hắn nói gì đó như chính tà, ta thấy cuối cùng đã có người nhận ra thân phận của mình, sức lực đều bị rút sạch, toàn thân mệt lả rã rời, cứ thế hôn mê bất tỉnh.
.
Ta bị mùi thuốc Đông y xông tỉnh.
Nói là tỉnh, nhưng thật ra chỉ có ý thức, trước mắt vẫn đen kịt như trước.
Thoát khỏi kinh hoàng, định thần lại, ta bắt đầu cấu vào lòng bàn tay mình, hung hăng không lưu tình chút nào —– đây là mơ, đây nhất định là mơ. Ta không mù, không bị vứt bỏ, chỉ cần tỉnh giấc, ta sẽ lại nằm trong cái ổ chăn nhỏ của mình, trước mắt nở rộ hoa Chân Tâm, chỉ cần vung tay lên, chúng sẽ hát vang bài ca meo meo meo meo cho ta nghe.
Tận tới khi có người nói: “Cô, cô nương, uống thuốc đi.”
Người nọ đỡ ta dậy, nhét vào trong tay ta thứ gì đó có hình dạng như cái bát, tỏa ra mùi đắng khét nồng nặc.
“Thứ, thứ này có thể giảm bớt đau đớn.” Người nọ giải thích.
Ta rất nghe lời, mò mẫm kề mép bát vào miệng, hơi nghiêng một chút, lập tức nửa bát thuốc đổ hết vào trong cổ áo, nóng tới nổi ta thét chói tai.
“À, quên, quên mất ngươi không nhìn thấy gì hết.” Người nọ thở dài một tiếng, luống cuống cầm vật gì đó lau chùi trên người ta, nói: “Cô, cô nương, xin, xin lỗi.”
Ta bị hắn nói trúng nỗi đau, dứt khoát ném cái bát đi, hai tay che mặt khóc nức nở.
Cứ tưởng là đã không còn nước mắt để chảy, nhưng chỉ cần có người quan tâm thì chúng lại đổ xô ào ra.
Người nọ thấy ta khóc như bị rối loạn thần kinh, có lẽ là bị dọa tới ngây người, một lúc lâu không có động tác gì, cũng không dám thở mạnh. Khóc được một lát, rốt cuộc ta ngẩng mặt lên, vừa gạt lệ vừa thì thào hỏi: “Xin hỏi ân nhân cứu mạng xưng hô thế nào?”
“Ta, ta là A Mộc.” Giọng người nọ nghe có vẻ ngây ngô, giọng cũng chất phác như người.
“Đa tạ ân nhân.” Ta ngoảnh về phía âm thanh, chân thành cảm kích: “Sau này gọi huynh là A Mộc công tử được không?”
A Mộc trầm mặc một lúc rồi đáp: “Không, không cần thêm “công tử”, gọi ta là A Mộc được rồi.”
Ta không muốn xoắn xuýt chuyện xưng hô với hắn, nên gật đầu tỏ ý đáp ứng, rồi vội vàng nói tiếp: “Xin ân nhân giúp người hãy giúp cho trót, tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, giúp ta một việc nhỏ.”
“Việc, việc gì?” A Mộc hỏi.
“Không giấu công tử, ta là Giang Đậu tiên tử của Phương Thảo môn, bị yêu nhân hãm hại khoét mắt, cầu huynh đưa ta về Thiên giới, ta muốn tìm Phương chủ trị liệu cho ta.”
Ta vừa nói vừa run —— không ai biết mắt đối với ta quan trọng cỡ nào, dù có gãy tay gãy chân, lột da toàn thân, ta cũng không muốn làm người mù.
A Mộc lại lặng thinh một lát, sau đó đáp với giọng khó xử: “Xin, xin lỗi, ở đây là Ma Vực, ta, ta là Ma nhân, không thể đưa ngươi lên Thiên đình.”
Ta ngây dại.
Ngẫm lại đám người lúc nãy cười nhạo ta có nói: “Phạt ngươi lên Thiên đường!”. Hóa ra nơi này với Thiên đình đúng là hai đẳng cấp đối lập. Thanh Thanh vứt ta xuống nơi tối tăm nhất trong truyền thuyết là Ma Vực —— không có tổ chức, không có pháp luật, không có luật lệ dẫn đường, hết thảy đều do Đế quân Ma giới thống trị độc tài, sinh hoạt của Ma nhân ở đây thuộc cấp thấp, chỉ theo đuổi một nguyên tắc duy nhất: Kẻ mạnh làm vua. Ngay cả cảnh sát hình sự vũ trụ còn không can thiệp được vào Ma Vực, dù Thiên giới có phát hiện ra ta mất tích, thì nhất định cũng không chủ động tìm tới đây. Có lẽ Thanh Thanh hận ta rất sâu, nên mới muốn chặt đứt tận gốc đường lui của ta, khiến ta vĩnh viễn không tìm được đường về.
Ta hít vào một hơi thật sâu.
“A Mộc.” Khi lên tiếng lần nữa, giọng của ta tuy vẫn suy yếu, nhưng đã tăng thêm một lớp kiên cường ngụy trang: “Có thể nghĩ cách giúp ta báo tin với Thiên đình được không? Khi nào chuyện thành, muốn gì ta cũng trả cho huynh.”
Nếu đã biết nơi này là Ma Vực, thì ta nhất định không thể tỏ ra mềm yếu, dù túi rỗng cũng phải đào cho được một đồng trước, tránh chưa ra khỏi cửa đã bị người ta hút mất hồn phách.
A Mộc khựng lại giây lát: “Để ta thử, thử xem.”
Ta thở phào một hơi: “Nói miệng không đáng tin, ta có thể ký tên làm bằng ngay tại chỗ cho huynh, để sau này ta khỏi quỵt nợ.”
A Mộc bật cười: “Ngươi, ngươi không nhìn thấy, không sợ ta viết bừa sao?”
Tới đây ta mới nhớ bản thân bị tàn tật, nhất thời nghẹn họng.
“Đừng, đừng lo.” Ngoài dự liệu của ta, A Mộc lại vỗ vỗ vai ta, an ủi: “Có thể phải kéo dài rất lâu.”
“Nói nào ngay mắt của ngươi cũng không thể trị hết được.”
Hắn bồi thêm một câu.
“Huynh nói cái gì?” Ta không tin nổi vào tai mình, ngẩng phắt đầu lên.
“Lừa ngươi làm gì?” Mồm miệng A Mộc bỗng nhiên lưu loát hẳn lên, từ giọng điệu tới giọng điệu đều dịu dàng tới tận xương, làm ta nổi da gà.
“Người khoét mắt ngươi đã rắc lên vết thương của ngươi độc Thanh Hoa cao cấp.” Ngón tay của hắn trượt chậm trên gương mặt khô khốc của ta, lưu luyến không nỡ thu về, khó thể dứt bỏ: “Ngươi có biết đây là loại độc gì không? Yêu hậu của thượng giới chết vì trúng phải loại độc này, dù là Yêu vương cũng không thể cứu nổi ái thê.”
Nói tới đây, hắn bỗng nhiên nhẹ giọng cười: “Không ngờ có ngày ta lại nhìn thấy tiên tử trúng độc này, quả là không làm nhục sứ mệnh Ma nhân.”
Hắn đột nhiên bóp cổ ta, giọng vui mừng cực độ: “Rốt cuộc đã tìm được ngươi, vật thí nghiệm tốt nhất của Ma Vực.”
Yết hầu bị người ta bóp chặt, đầu óc ta trống rỗng, ngửa mặt lên mặc kệ số trời.
Trong khoảnh khắc ta chợt nhớ tới cuộc sống nhàn nhãn ở Thiên giới, nhớ lại ước mơ của mình khi đó —– muốn vĩnh viễn ở lại Thiên đình.
Tại sao phải hạ phàm? Tại sao phải lén tới Yêu giới? Trước đây Thiên Thanh ba lần bốn lượt cản trở, thậm chí nổi trận lôi đình, chẳng phải vì hắn đã biết trước ta sẽ chết hôm nay, ngay tại chỗ này sao?
Hóa ra trong mông muội, tất cả đã được trời định trước.
Ngay giây phút ta mất hết hy vọng muốn tắt thở, A Mộc lại bất ngờ thu tay về.
Không khí trong lành tràn vào trong máu, ta thở dốc ho sù sụ, chật vật la lên thất kinh: “Ngươi! Ngươi là người xấu!”
“Ồ, ngươi nghĩ ta là người tốt à?” Giọng A Mộc bình tĩnh vọng tới: “Chẳng biết chỗ nào của ta làm ngươi sinh ra ảo giác? Thật lấy làm tiếc.”
Ta vừa hối hận vừa sợ hãi, trong phút chốc không hiểu tại sao mình lại đi tin hắn.
“Ngươi, ngươi đã cứu ta… hơn nữa hồi… hồi nãy còn nói lắp…” Suy nghĩ hồi lâu ta đành run rẩy trả lời, vì thiếu không khí nên cũng nói lắp theo.
“Nhìn đi, cũng vì cả tin như vậy nên mới bị người ta khoét mắt.” Giọng cười cợt của A Mộc vẳng tới từ xa xa, khiến ta chông chênh như đi trên băng mỏng: “Ngươi cho là nói lắp thì không biết hại người sao? Ngươi không biết cố ý tiếp cận là không có ý tốt sao?”
Hắn khẽ thở dài một hơi: “Bọn họ khoét mắt của ngươi đem đi bán, đúng không?”
Phổi như có lửa nướng bỏng, đau đớn khó nhịn, ta vừa thở dốc vừa ấm ức giải thích: “Không phải…”
Chắc không phải đâu, mắt Thanh Thanh còn đẹp hơn ta mười vạn tám ngàn lần, Giang Đậu Hồng ta linh lực thấp tu vi kém, ai mà cần cặp mắt kiểu này chứ?
“Không thù không oán, tại sao người ta lại muốn khoét mắt ngươi?” A Mộc không tin, từng bước ép sát truy tìm chân tướng: “Lẽ nào ngươi làm chuyện gì đó trái thiên lý?”
“… Tại, ta nói xấu chủ nhân của cô ấy.” Nhớ lại chuyện cũ, giọng của ta càng yếu hơn, hàm oan tới tột đỉnh: “Tại ta nói chủ nhân của cô ấy xấu trai…”
Suy trước nghĩ sau, chỉ có mỗi nguyên nhân này.
Tới giờ ta vẫn không rõ, cho dù ta nói Yêu vương xấu thì tội cũng đâu đáng chết, vì sao Thanh Thanh phải cố chấp đẩy ta vào chỗ chết?
Một bàn tay vươn tới, phủ lên vành mắt ta.
“Ngươi đúng là tiên tử bi kịch nhất mà ta từng gặp.” A Mộc cảm khái, nghe thế nào trong lời nói cũng có ý cười không che giấu nổi.
Ta vốn đã ngã vào đáy cốc hết đường trốn, thấy tình huống trở xấu, bắt đầu thống thiết rơi lệ như bão: “Cầu ngươi đừng giết ta! Thịt ta ít, hồn ta nhẹ, vị ta chua, không ăn được đâu! Không ăn được đâu!”
“Vị chua?” A Mộc thì thào lặp lại lần nữa, quái dị bình luận: “Ừm, vậy thì đáng lo đây.”
“Đã vậy thì.” Hắn vỗ mạnh vào ót ta một phát, gầm lên hung ác: “Vậy cứ vứt ngươi vào chảo dầu, rồi rắc thêm gia vị!”
Cơn mệt mỏi tức tốc ùa tới, một lần nữa ta rơi vào mê man không giới hạn.
Trong giấc mộng mông lung dường như có ngọn lửa quay ta, lật qua lật lại đều đều. Ta đổ mồ hôi giãy dụa hết sức, nhưng tay chân từ đầu tới cuối vẫn mềm nhũn bất lực.
Giữa lúc khó chịu, hình như có ai nói bên tai ta: “Kỳ quái, sao lại thế này?”
Ta nóng tới muốn lột da, thầm nghĩ sao chảo dầu này không có dầu, chẳng lẽ quay trực tiếp trên vỉ?
Cứ oán hận như vậy mãi, tới khi trán đau nhói, ngất đi.