Edit: Yunchan
Chúng ta bay được một lúc, cuối cùng đỗ lại trước một con sông to sóng gợn lăn tăn.
Có ai từng thấy trâm ngọc lưu ly Băng Hỏa trên đầu Tây Vương Mẫu chưa? Con sông này căn bản là gom hết vô số trâm ngọc lưu ly đó vào cùng một chỗ, làn sóng biếc bập bềnh ánh sáng, hơi nước nóng lạnh đan xen mù mịt, phả tới tấp vào mặt ta
“Đây là Vong Xuyên.”
Thiên Thanh quay người lại nói với ta.
Ta gật đầu tỏ ý thụ giáo, chờ tiếp câu sau.
Thiên Thanh tuyệt đối không phải dừng lại đây để thưởng thức phong cảnh, ta đoán ở chỗ này nhất định có cửa ải nào đó, khiến hắn phải đổi chiến lược giữa đường.
“Nước sông có độc, dưới nước có quỷ, chỉ có đò mới vượt qua được, nhưng bây giờ người chèo đò không có ở bến.”
Thiên Thanh tóm tắt ngắn gọn mấy từ then chốt.
“Giờ tính sao đây?” Ta nhìn quanh quất, lắp bắp: “Thánh quân, kỳ thật tu vi của ta còn thấp lắm…”
Ta sợ hắn quăng ta xuống nước làm bè nổi lót chân.
Sợ hơn là hắn kêu ta tự ra ngoài tìm đò.
Giữa đêm hôm khuya khoắc thanh vắng không người, một tiểu tiên không có vé đi đò như ta, biết tới chỗ nào tìm một con thuyền để không đây?
“Ngươi chờ một lát, để ta dùng Ly Hồn thuật thăm dò thử đã.”
Ngoài dự liệu của ta, Thiên Thanh lại chủ động xin ra trận giết giặc: “Ở yên đây, trông chừng tiên thân của ta, không được làm bừa.”
Tất nhiên ta không cự tuyệt rồi. Ly Hồn thuật là pháp thuật cao cấp, tiểu tiên teo tóp cỡ ta trừ kéo chân ra thì còn làm gì được nữa, suy đi tính lại thì cố thủ ở trạm chỉ huy là an toàn nhất.
Phương chủ từng dạy rằng, khi trên trời rớt bánh thì phải nhanh chóng há mồm đớp, nếu không để nó rớt nát thì cũng chỉ còn lại nhân bánh thừa, gom cũng gom không đủ.
Ta bắt đầu cảm giác hôm nay mình đã tới hồi khổ tận cam lai.
“Woa, đại ca coi nha đầu bên kia đi! Coi bộ ăn rất ngon!”
Chưa đợi ta tiêu hóa xong cái bánh ngon trong bụng, bên tai đã vẳng tới một giọng nói như tiếng ma quỷ gọi hồn.
À, sai rồi, hẳn là nên bỏ bớt chữ “Như” đi.
Ta nhìn hàm răng nanh sắc nhọn phía đối diện, nhủ lòng như thế.
“Cô nương này ngó thịt non da mềm, tươi ngon mọng nước, chúng ta xơi thử một miếng xem ngon không nào?”
Bên bờ Vong Xuyên, một sinh vật thuộc giống thằn lằn, xanh biếc từ đầu tới chân đang đối thoại với một sinh vật khác thuộc giống cóc nhái đỏ lè từ đầu tới chân.
Sở dĩ bảo “Thuộc giống” là bởi hai anh em này đều dài gần tám thước, cái miệng há ra ít nhất có thể nuốt trọn cả một con dê.
Ta có hơi hơi sợ. (Xin nhấn mạnh, chỉ hơi hơi thôi, hơi hơi thôi.)
Thiên Thanh vẫn giữ vững cái mặt liệt vạn năm bất biến, tới lông mi cũng chả buồn rung chút nào.
Hy vọng tan nát.
Xem ra là xuất hồn rồi, ta khó tránh khỏi tiếng thở dài, thu tay lại, xoay người, đứng nghiêm.
“Yêu quái phương nào, dám càn rỡ trước mặt tiên đậu đũa ta đây?”
Lưng thẳng tắp, trong đầu ta liều mạng hồi tưởng lại điệu bộ hung thần của Phương chủ lúc đối phó với lão sắc lang Lã Động Tân, tự nhủ mình có thể học theo bảy tám phần cũng được, ít nhất có khí thế là đủ.
Vậy mà cóc quái lại “Xì” một tiếng bật cười.
“Tiên đậu đũa? Há há há tiên đậu đũa? Thời buổi này tới mầm đậu đũa cũng tu thành tiên được, coi mòi Thiên đình hết người thật rồi!”
Hắn cứ mở miệng là “Đậu Đũa” “Đậu Đũa”, ta nghe tới nỗi bực bội trong lòng, nhưng đầu óc xoay vần một lúc ta lại phấn chấn hẳn lên.
Từ tận đáy lòng ta không muốn động thủ với họ. Thứ nhất ta không rõ thực lực của đối phương, thứ hai nếu như ta làm lớn chuyện, thì Phương chủ chắc chắn sẽ biết chuyện ta để lạc Pháp Lang. Bất kể ra sao, dàn xếp trong hòa bình mới là sự lựa chọn tối ưu nhất.
Thế là ta nhanh chóng mỉm cười hữu nghị, tận tình khuyên bảo hai huynh đệ yêu quái:
“Không sai, ta chính là hạt đậu đũa tu thành tiên hàng thật giá thật. Các ngươi ăn hạt đậu đũa ta đây thì có gì thú vị đâu? Minh giới có nhiều rau cải như vậy, ngắt bừa một gốc cây khẳng định còn ngon miệng hơn ta nhiều.”
Vừa dứt lời, thằn lằn quái cũng cười phá lên: “Tiểu tiên nữ cho chúng ta là bọn ăn chay à! Chúng ta đây ai cũng ăn mặn hết!”
Hắn trợn to cặp mắt đỏ lòm nhìn ta, cái đuôi khổng lồ hệt như mãng xà uốn tới ẹo lui trên mặt đất, chất dịch hôi tanh chậm rãi nhỏ xuống dọc theo kẽ răng.
“Tu luyện cỡ nào cũng không sao hết, thứ chúng ta ăn là hồn phách, kiểu hồn phách dính tiên khí như ngươi là vị tuyệt nhất.”
Hơi thở lạnh lẽo tiêu điều đập vào mặt ta, ta âm thầm nắm chặt phất trần trong tay áo.
“Đại ca! Đằng sau tiểu nha đầu này hình như còn một tên đồng bọn!” Thằn lằn quái đang định đi tới, bỗng nhiên dừng lại reo to: “Vừa khéo hai ta mỗi người nuốt một tên!”
Cóc quái lập tức xoay mí mắt ngó qua ta.
“Các ngươi không được động vào hắn!”
Ta giang rộng hai tay ra chắn ở trước mặt Thiên Thanh, định bụng che tầm nhìn của tụi nó.
Thà bị mấy sư tỷ phát hiện chuyện ta không nhìn nổi tiên thân của Thiên Thanh, còn hơn bị yêu quái ăn thịt, ít nhất chết còn đỡ đau hơn.
“Té ra… đây là người yêu của ngươi à?” Cóc quái bỗng nhiên nheo mắt lại, cười vô cùng sâu xa.
Ta biết lời kịch tiếp theo của hắn là —- “Xem ra cũng là một tên thần tiên, để cho ta hưởng thử coi nào.”
“Có mới là lạ! Hắn là kẻ thù của ta!” Ta cãi lại mà không buồn suy nghĩ gì.
“Ớ? Làm sao chứng minh được?” Giọng quái đản của thằn lằn bay tới. Ta nghĩ nếu như hắn có lông mi, thì nhất định lúc này nó sẽ vút cao như mây, tiếc một nỗi hắn lại không có sợi nào, thành thử ta chỉ nhìn thấy ba con mắt cá chết lật lên trắng dã.
Ta chớp chớp mắt, quay phắt người làm một động tác.
Làm một động tác mà từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Thiên Thanh quân ta đã ấp ủ trong lòng.
Ta nhắm ngay mặt hắn, hung hăng đấm cho một cú.
“Úi!” Một tiếng khóc thét thảm thiết vang lên.
Tiếng thét này không phải do cơ thể Thiên Thanh phát ra, thằn lằn quái nhìn thấy Thiên Thanh ngã xuống, chẳng biết sao lại có vẻ mặt thống khổ.
“Sao lại là ngài ấy?” Cóc quái thấy rõ mặt mũi của Thiên Thanh thì thất kinh.
“Không ngờ ngươi lại hận ngài ấy như thế…” Cóc quái nhìn ta với vẻ mặt không thể nào tin nổi: “Sao lại xuống tay được …”
“Hu hu hu, cuối cùng hôm nay ta đã gặp được GODFIVE… ta gặp được GODFIVE rồi…”
Thằn lằn quái đặt phịch mông ngồi bẹp ra đất, bắt đầu khóc sướt mướt.
Nhân lúc bọn họ đang đau khổ, ta chớp thời cơ ném dải lụa đỏ trong tay áo ra, nhanh miệng niệm phược thân chú(*).
(*) Chú trói thân.
“Cấp cấp như luật lệnh, bắt!”
Đợi huynh đệ yêu quái kia tỉnh hồn lại, thì đã bị phất trần của ta bao vây.
“… Ngươi thông minh lắm!” Cóc quái nhìn phất trần rồi ngẩng đầu nhìn ta, như thể không cam lòng.
Ta nhìn hắn cười hì hì: “Bổn tiên cô đâu chỉ thông minh, còn rất mưu mẹo nữa mà!”
Bình thường ta không tập nhiều mấy loại pháp thuật tấn công, vả lại trình độ còn khá thấp, cho nên vừa rồi mới cố ý câu giờ, thầm nghĩ nhân lúc bọn họ mất cảnh giác nhanh tay đánh lén, cuối cùng âm mưu của ta cũng thành công.
“Đáng tiếc, thông minh quá sẽ bị thông minh hại.” Cóc quái đột nhiên thở dài một hơi giả bộ tiếc hận.
Ta biến sắc, trong lòng thầm kêu không ổn.
Lúc này cóc quái cấp tốc bơm hơi vào bụng, càng bơm càng to, càng bơm càng lớn, cho tới khi cái bụng trắng hếu bị bơm tới căng phồng trong suốt. Chợt nghe “Phựt” một tiếng, phất trần đang trói bọn họ lại bị chặt đứt một cách cực kỳ sinh động!!
“Ngươi!” Tâm pháp phản phệ(*), thân thể ta lắc la lắc lư, cổ họng trào lên vị ngọt nồng: “Vô lại!”
(*) Cắn trả, đánh dội lại.
“Ta đâu chỉ vô lại? Mà là cực vô sỉ!” Cóc quái cười ộp ộp, có vẻ sung sướng lắm.
Thằn lằn quái cũng bị lực bắn ra của phất trần đánh thức, nhảy phốc lên cao, thè cái lưỡi đỏ lòm dài ngoằng đánh về phía ta.
Ta cảm thấy trước mắt bất thình lình xẹt qua một tia chớp màu đen, còn chưa hiểu đâu ra đâu, đã thấy thằn lằn quái hét lên một tiếng ngồi sụp xuống.
Ngoái đầu nhìn lại, Thiên Thành đã hồi hồn từ lúc nào không hay, vậy mà cứ đứng im lìm ở sau lưng ta như thế.
Á, ngươi là bô lão họ nhà rắn sao?
Ta bị hắn hù càng sợ hơn.
“Các ngươi thật to gan, lại dám đánh lén tiên tử Thiên giới.” Thiên Thanh tới nhìn cũng chả thèm nhìn ta, mặt không cảm xúc chắn ở trước mặt ta.
Rốt cuộc hắn đã ra tay thế nào, chuyện này chẳng ai biết được. Nói tóm lại chờ ta lấy lại hồn, đã phát hiện thằn lằn quái chỉ còn nửa cái lưỡi, còn vừa khóc vừa cười như bị rối loạn thần kinh: “… Nói chuyện… ối giời ơi GODFIVE nói chuyện với ta… hu hu…”
Ta thật lòng rất muốn đá cho yêu quái này một đá —– sùng bái thần tượng không phải tội lỗi, nhưng cuồng tới nỗi mù quáng thì thật là sai trái, tên Thiên Thanh này đáng để ngươi có chết cũng không tiếc sao?
“Thánh quân tha mạng!” Cóc quái thấy đã hết đường cứu vãn, lập tức dập đầu nhận tội: “Bọn ta bị ép buộc mà!”
“Bị ép buộc? Bị ai ép buộc?” Thiên Thanh lên giọng, trong đó pha thêm một chút phẫn nộ kỳ dị.
“… Bị xã hội độc ác ép buộc.” Cóc quái sấn lên một bước ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dạng đau khổ tột cùng, phát ngôn hùng hồn: “Xuất thân không do hai huynh đệ ta lựa chọn! Nếu bọn ta là thân yêu quái thì chỉ có thể hút hồn phách để sống, nếu muốn sống thì chỉ có nước giết người, những tiên tử chỉ cần ăn bằng gió như các ngươi, sao hiểu được nổi thống khổ của yêu quái thấp kém bọn ta?”
Không ngờ anh cóc này lại là một thanh niên phẫn nộ với thời đại, à không phải, chắc là trá hình thanh niên phẫn nộ. Để được phạt nhẹ, nó đã kết hợp một cách tài tình giữa bi kịch bản thân và thực trạng xã hội, lên án mạnh mẽ sự khác biệt giai cấp, lên tiếng tố cáo bộ phận nhỏ những người ngồi trên chóp kim tử tháp, yêu cầu họ hãy suy ngẫm và thức tỉnh, từ đó chiếm được lòng đồng tình, tranh thủ giảm bớt án phạt.
Ta lại có thể nhìn hiện tượng để nhận ra bản chất nham hiểm mưu toan thoát tội của cóc quái này, thật không hổ là một nữ thanh tiên tao nhã có chiều sâu tư tưởng. Ta vừa phân tích vừa gật gù hài lòng với bản thân.
Đang chuẩn bị nhắc nhở Thiên Thanh về dụng tâm hiểm ác của cóc quái, ta lại nghe người đằng trước cười khẽ một tiếng.
Quả thật là một tiếng cười khẽ ơi là khẽ, sau đó mất hút trong tích tắc.
Cóc quái đột nhiên hóa thành một làn khói xanh, biến mất như không khí.
Hiện trường yên tĩnh một lát, sau đó là tiếng khóc ré đinh tai nhức óc của thằn lằn quái: “Đại ca! Đại ca! Đại ca biến đâu mất rồi?”
… Biến mất thật sao?
Ta ngẩng đầu dùng mắt hỏi Thiên Thanh.
Hắn khẽ gật đầu.
Ta đang định hỏi hắn đây là loại pháp thuật gì, thì lại nghe ầm một tiếng, tiếng khóc lóc của thằn lằn quái đột nhiên tắt ngấm. Một làn khói bốc lên cao, thế là hắn cũng đi theo cóc quái rồi.
Hương tiêu ngọc vẫn, ta lắc đầu, thật là tiếc hận.
“Ngươi bị thương.” Tơ lụa mát rượi chợt lau lên góc miệng, Thiên Thanh đang nghiêng đầu nhìn ta, mắt sáng như đuốc.
Ta ngó thấy trên ống tay áo hắn có một vệt đỏ tươi, không khỏi cười ngượng, nhưng trong lòng thì oán giận.
Quý ngài ơi, ngài làm ơi đừng quay lại bất ngờ như vậy có được không? Cứ cho ta nhìn cái lưng thôi không phải được rồi sao? Cái lưng của ngài thật là anh tuấn tiêu sái, hùng vĩ hiên ngang làm cho ta nhớ mong mà…
“Ngài… giết hai tên đó rồi sao?” Ta dứt mắt khỏi hắn, ấp a ấp úng hỏi.
“Ném tới địa ngục.” Giọng Thiên Thanh lạnh lẽo mà nhạt nhẽo.
Hóa ra là địa ngục.
Ta thở dài, tuy không chết nhưng cũng chẳng dễ chịu hơn.
“Thánh quân, ngài có nghĩ tới lời cóc quái nói không? Thật ra xuất thân cũng không phải do mình chọn…”
Ta nghĩ ngợi một chút, lí nhí nói.
“Không có ai vừa sinh ra đã làm thần tiên.” Thiên Thanh cắt ngang lời ta không chút do dự, hắn ngẩng đầu nhìn trời cao, ánh mắt cao xa: “Ngươi không phải, ta cũng không phải.”
Tích tắc đó, trong mắt hắn dường như có thứ gì muốn trào ra.
“Lúc nãy vì sao đánh ta?”
Thế rồi hắn bỗng nhiên quay đầu lại, nở nụ cười dịu dàng.
Khiến ta tưởng tích tắc vừa rồi chỉ là ảo giác.
“… Ta không phải cố ý, nếu không đánh ngài thì bọn họ sẽ không phân tâm…”
Có đánh chết cũng không thể để cho Thiên Thanh biết suy nghĩ thật trong lòng ta, ta nhăn nhó mặt mũi đầy đau khổ.
“Vì sao cứ phải đánh vào mặt?”
Thiên Thanh lại không buồn nghe ta giải bày, vẫn cứng đầu không chịu bỏ qua: “Thiên giới có nhiều tiên nhân như thế, nhưng chỉ có ngươi mới dám đánh vào mặt ta.”
Cái tên hẹp hòi này! Vừa rồi ta còn thủ thân như ngọc cho ngươi, à nhầm, là thủ thân ngươi như ngọc, vậy mà bây giờ ngươi còn bắt chẹt ta, thật đúng là làm việc thiện không được trả ơn.
Giải thích không được, mà không giải thích cũng không được, thế là ta chán nản trưng ra dáng vẻ cam chịu, làm một con dê lên thớt chờ người ta làm thịt: “Đã nói không phải cố ý rồi, không thì ngài đánh lại ta một cú đi!”
“Được.” Ai ngờ Thiên Thanh lại thẳng thắng nhận lời.
——— Bồ Đề lão tổ ơiiiii!!!
Ta nhất thời thấy một tia sấm sét nện thẳng xuống đầu, đây rõ là vác đá đập lên chân mình mà! Tên Thiên Thanh này chỉ huơ huơ tay áo là có thể hô biến một người thành quái vật siêu cấp vô địch, nếu như bây giờ để cho hắn đánh một cú thật, thì chẳng biết ta còn có cơ hội sống sót nhìn thấy bình minh hay không đây?!
Thế nhưng! Giang Đậu ta dầu gì cũng là người lăn lộn trong giới nghệ thuật tao nhã, cái gì gọi là quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, bất cứ giá nào cũng không thể nuốt lời.
Thế là cắn chặt răng, bất chấp nuốt lệ vào lòng, ta vác vành mắt đỏ bừng hiên ngang bước tới trước mặt Thiên Thanh.
“Đánh đi.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, thấy chết không sờn.
Dù cho đánh chết cũng được, chỉ xin bất cứ giá nào cũng đừng đánh mặt ta ra thành cái mặt hắn.
Thiên Thanh liếc mắt nhìn ta, vai run khẽ.
“Á á!” Ta ôm đầu nhảy phốc ra ngoài ba trượng.
“… Còn chưa đánh.” Giọng Thiên Thanh nghe có vẻ bất đắc dĩ, còn có vẻ buồn cười.
“Hì hì, diễn thử, diễn thử thôi mà.” Ta đỏ mặt pha trò, đạp đạp đạp quay lại chỗ cũ, nhủ bụng phản ứng sinh lý quả nhiên khó khống chế.
Một lần nữa nín hơi tĩnh khí, ta cố xốc hết can đảm cả đời mình ngẩng đầu lên nhìn Thiên Thanh, nhắm mắt, bặm môi.
Chết sớm siêu sinh sớm, trong lòng ta mặc niệm khẩu quyết, ngóng trông Thiên Thanh có thể tốc chiến tốc thắng cho ta được ngậm cười nơi chín suối.
“Tiểu Giang Đậu.”
Vậy mà Thiên Thanh cứ quyết chí không hoàn thành tâm nguyện của ta, trước khi tra tấn còn muốn thẩm vấn: “Nghe nói Phương Thảo môn các ngươi giấu rất nhiều tranh của ta?”
Trong lòng ta còn thiếu hắn một quyền, đương nhiên gật đầu tới tấp.
Đâu chỉ Phương Thảo môn, đoán chừng cả Thiên đình còn cả đống người tàng trữ tranh của hắn, đặt dưới gối này, nhét vào chăn này… nghe đâu còn có tiên tử giấu trong bộ phận nhạy cảm, còn không sợ nhột nữa, chậc chậc.
“Ngươi có không?”
Tên Thiên Thanh này thật là kỳ quái, hỏi ta làm gì?
“Có, có.”
Ta lại gật đầu tiếp, đoán chừng hắn đang khảo sát coi bản thân có được nữ thanh tiên tao nhã hoan nghênh không đây mà.
“Giấu ở đâu?”
Giọng Thiên Thanh cao lên, đây là biểu hiện tâm tình bổn đại nhân hắn đang sung sướng.
“… Không có giấu.”
Ta nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn nói ra lời thành thật nhất từ trước tới nay: “Ta tìm Phương chủ xin hai bức, treo công khai lên tường.”
“Treo công khai?” Giọng Thiên Thanh nghe khá là hết hồn.
“Phải, ta muốn ngắm thường xuyên, nếu giấu thì không tiện lắm.”
Đây là câu trả lời thành khẩn chân thành và tha thiết nhất xưa nay chưa từng có của ta.
Bởi bức tranh đó ta treo trong… nhà xí, nửa đêm đi vệ sinh sợ ma, đã có bức họa của Thiên Thanh trừ tà. Kỳ thật nhìn Thiên Thanh quen rồi, thì nhìn yêu ma quỷ quái cũng không còn đáng sợ nữa.
Nghĩ tới đây, ta bỗng mở mắt quan sát người trước mặt, trong lòng ít nhiều cũng có chút cảm kích.
Ai dè lại thấy Thiên Thanh đang nhìn ta bằng vẻ mặt mơ màng, ánh mắt mông lung.
“?”
Ta dùng ngón tay vẽ một ký hiệu đáng yêu trước mặt hắn.
Bản thân ký hiệu thì không đáng yêu, nhưng người vẽ là Giang Đậu ta, cho nên nó thành ra đáng yêu.
Mây mù tản ra, ánh mắt của Thiên Thanh dần sáng tỏ lại.
“… Bây giờ tạm tha cho ngươi.” Hắn cười gõ trán ta một cái: “Tạm thời ghi vào sổ, lần tới nhất định tính với ngươi.”
Nửa câu đầu làm ta mừng rỡ tới phát điên, nhưng nửa câu sau lại làm ta đau khổ tới phát sầu.
“Nào dám, nào dám.” Ta hậm hực vung tay áo.
Không biết trên đời này có loại pháp thuật hùng mạnh nào có thể khiến Thiên Thanh mất trí nhớ như ta không nhỉ? Xem ra lúc về ta phải len lén hỏi thăm thử coi sao.