Tiên Nữ Giang Đậu Hồng

Chương 45: Chương 45




Edit: Yunchan

Sau khi trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày màn trời chiếu đất, rốt cuộc chúng ta cũng tìm được Linh đài Phương Thốn sơn, chỗ ở của Bồ Đề lão tổ, qua mấy phen hỏi thăm, cũng lần tới được Tà Nguyệt Tam Tinh động, phủ đệ của Bồ Đề lão tổ.

Bồ Đề lão tổ thích vân du bốn phương, bên cạnh lại không có tiên đồng thông báo, ta ở trong động đợi chừng ba ngày ba đêm, mới đợi được tiếng người.

“Ô kìa! Giang Đậu hài nhi của ta đây mà? Sao mắt lại biến thành hai lỗ thủng to thế này?!”

Giọng già nua quen thuộc vang lên bên tai ta tựa như tiếng trời.

“Bồ Đề lão tổ!” Ta không quan tâm nhiều, xách váy chạy lảo đảo về hướng âm thanh, cắm đầu vào lòng người vừa lên tiếng.

Đây cũng là lần gặp mặt chính thức đầu tiên của ta với Bồ đề lão tổ.

Mặc dù là lần đầu, nhưng cảm giác người mang lại rất quen thuộc, cứ như chúng ta đã quen biết rất lâu, vượt qua cả ngàn năm.

Nghe xong ngọn nguồn lý do ta tới tìm mình, thái độ của Bồ Đề lão tổ trở nên khác thường, thần sắc nặng trĩu, thở dài thườn thượt.

“Con của ta à, “Hoàn Ngã phiêu phiêu” của Mạnh Bà đúng là loại thuốc quý giá tuyệt thế, nhưng chuyện con muốn tìm chân thân, còn khó hơn lên trời.”

“Tại sao ạ?” Ta kinh hoàng: “Chẳng lẽ chân thân của con bị giấu mất rồi sao?”

“Haizz, đừng nói bị người ta giấu mất, cho dù bị phong ấn lão nạp cũng có cách tìm ra giúp con, nhưng chân thân của con…” Bồ Đề lão tổ muốn nói lại thôi.

“Tổ sư gia cứu mạng!” Ta nghe người ấp a ấp úng, trong lòng hốt hoảng, lập tức vẩy đuôi nịnh hót: “Nếu không có đôi mắt này, hài nhi cũng không muốn sống tiếp nữa!”

“Có nhìn được hay không đối với con rất quan trọng ư?” Bồ Đề lão tổ đột nhiên hỏi ta.

“Không nhìn thấy thứ xấu xí thì không sao, nhưng không nhìn thấy thứ xinh đẹp, thì tuyệt đối không được.” Ta trả lời thành thật, tâm trạng cực kỳ thống khổ.

“Không ngờ con vẫn cố chấp như thế.” Bồ Đề lão tổ thở ra một hơi thật dài: “Thôi, đây âu cũng là oan nghiệt, có nhân tất có quả, có quả tất có nhân.”

“Xin hỏi Bồ Đề lão tổ, chân thân của hài nhi xảy ra chuyện gì? Làm sao mới tìm được?” Ta bức thiết tìm kiếm đáp án mà mình muốn, nhưng Bồ Đề lão tổ chỉ vỗ nhẹ đầu ta.

“Chân thân của con, có thể nói có, cũng có thể nói không có.” Giọng của người như vượt qua ngàn vạn năm thời không, xa xôi mờ ảo: “Vô ảnh lại vô hình.”

“Lẽ nào… lẽ nào con là không khí?” Vắt óc hồi lâu, cuối cùng ta cũng moi ra được một đáp án hơi sát thực tế —- tới nước còn có trọng lượng! Cái gì mới vô ảnh vô hình?

Bồ Đề lão tổ chỉ trầm ngâm: “Đừng hỏi nữa, ta đã hứa với một người, vĩnh viễn không nói ra đáp án.”

“Chẳng lẽ tổ sư gia thà nhìn hài nhi thương tâm tới chết cũng quyết tâm giữ bí mật?!” Ta khó thể tin, hét toáng lên: “Vì sao không thể biết chân thân của mình? Lẽ nào con không có quyền được biết rõ gốc gác của mình sao?”

Bồ Đề lão tổ trả lời, hơi lộ vẻ lạnh nhạt: “Không gạt con, mặc dù lão nạp nói cho con biết, con cũng không có cách nào tìm ra chân thân, so với để con thất vọng, thì chi bằng tiếp tục giữ bí mật.”

Choang! Giấc mơ thấy lại ánh sáng, cứ như vậy mà bể nát tan tành, bay đi nhẹ nhàng, thậm chí không để lại một ảo ảnh nào.

Ta mò mẫm đi ra khỏi Tà Nguyệt Tam Tinh động, ngây ngô đờ đẫn.

Phải sống vĩnh viễn trong bóng tối sao? Phải mấy ngàn năm, mấy vạn năm nếm hết mùi vị cô đơn nhàm chán sao? Đến cùng thì Giang Đậu Hồng ta đã làm sai điều gì, mà số phận lại phải trừng phạt ta hà khắc đến nước này?

Lần đầu tiên trong đời, ta trỗi dậy thù hận thấu xương đối với mỹ nhân —– Thanh Thanh, cô có biết cô đã cướp mất thứ quý giá nhất của ta không? Ta thà rằng cô cướp đi mạng sống của ta.

Lúc A Mộc biết tin mắt ta không bao giờ trị khỏi được, hắn ngồi bên cạnh ta, nghe ta khóc lóc kể lể, nói ít hơn bình thường rất nhiều.

Hai chúng ta ngồi ngốc trong Phương Thốn Sơn một khoảng thời gian.

Thỉnh thoảng ta suy nghĩ một chút làm nước mắt tuôn ra như suối, trong tay sẽ được nhét vào một chiếc khăn.

Khóc mãi khóc mãi tới khi mệt lả, ngủ mê mệt, đến khi tỉnh lại sẽ sờ thấy một bộ y phục trên người.

“Sống không bằng chết, ta không còn dũng khí sống tiếp nữa.” Lúc ruột gan đứt thành từng khúc, miệng ta lải nhải nhiều nhất chính là câu này.

“Không nên như vậy.” A Mộc nắm tay ta: “Chờ tới khi ngươi phát hiện mỹ nhân phần lớn là hạng lòng lang dạ sói, ngươi sẽ thấy may mắn vì bản thân không bị bề ngoài che mắt, bất kể thế nào, mắt mù còn tốt hơn là không có tim.”

“Ta có tim! Ta có tim!” Ta thét lên cắt ngang lời hắn, ta luôn hết sức nhạy cảm với đề tài này.

“Phải, ngươi có tim.” A Mộc dịu giọng đáp, lấy tay lau giọt nước trên mặt ta: “Nước mắt đã làm chứng giúp ngươi, ta biết, ngươi có một trái tim hoạt bát.”

Thời gian cuốn trôi, vật đổi sao dời.

Rốt cuộc cũng có một ngày ta nắm tay người bên cạnh lên, trịnh trọng tuyên bố một vấn đề đột phá: “Ta quyết định chấp nhận hiện thực.”

“Nghĩ thông rồi?” Tay A Mộc khựng lại, giọng nói cứng đờ: “Ngươi lại muốn tự sát?”

“… Quả thật nghĩ thông rồi.” Ta chậm rãi lắc đầu: “Nếu tự sát, thì sao xứng với công ngươi cõng ta tìm tới đây? Dù là vì ngươi thì ta cũng phải sống sót.”

“Cho nên?” A Mộc cầm ngược lại tay ta.

“Cho nên ta muốn chọn một nơi yên tĩnh, ngăn cách với đời, làm bạn với thanh đăng.” Ta bình thản nói: “Ẩn cư vĩnh viễn.”

Cuộc sống như thế mặc dù kham khổ, nhưng là quyết định cuối cùng sau khi ta suy nghĩ thật lâu.

“Ngươi cho rằng trốn đi thì sẽ vui sướng?” Bàn tay của A Mộc dần siết chặt, giọng đè thấp.

“Không, không vui.” Ta bật cười đành chịu: “Nhưng một người mù không nhìn thấy, ở đâu thì có khác gì? Không bằng dứt bỏ niệm tưởng, đi theo Phật tổ.”

“Tại sao nhất định phải chính mắt nhìn?” Giọng A Mộc kích động: “Hôm đó ta cõng ngươi, kể cho ngươi nghe cảnh sắc chung quanh, không phải ngươi rất vui sao? Tại sao cứ phải chấp nhất với những thứ phù vân như bề ngoài?”

“Phải, lúc đó ta rất vui.” Ta trả lời thành thật: “Nhưng ngươi có thể theo ta vạn năm sao? Ngươi có thể làm mắt của ta từng giờ từng phút sao? Nếu như tâm tình ngươi không tốt, có phải bất luận ta muốn nhìn cái gì ngươi cũng không thèm mở miệng không? Ngươi buồn bực, thì ta cũng buồn bực theo. Ngày nào đó ngươi không vui, chẳng phải ta sẽ càng đau lòng gấp bội sao?”

A Mộc lặng thinh.

“Ta sẽ không ký thác nguyện vọng của mình lên người khác.”

Ta nhỏ giọng thì thào, nói với hắn, mà cũng là nói với mình.

Nghe xong câu trả lời của ta, A Mộc thật lâu không nói chuyện với ta nữa.

Ta biết hắn cảm thấy thất vọng với quyết định của ta, hậm hực không chủ động tiến lên, cứ nhìn nhau im lặng như vậy mãi tới đêm khuya.

“Tiểu Giang Đậu, cả đời ngươi, khi nào là sung sướng nhất?”

Hôm nay lúc đang ngủ mơ mơ màng màng, ta chợt nghe có người nhẹ giọng hỏi bên tai ta.

“Sung sướng nhất…” Ta mơ hồ nghĩ, trong đầu thổi qua rất nhiều hình ảnh, xem Phương chủ múa, chăm Pháp Lang, nhuộm vải dệt vải…

“Chắc là khoảng thời gian ở Thiên đình.” Ta thì thào đáp lại, chí ít khi đó nhìn được, vô ưu vô lo.

“Người của Thiên đình đều tốt với ngươi sao?” Giọng kia hỏi tiếp, dẫn dắt từng bước.

“Tốt.” Ta đáp cực nhanh.

Bỗng nhiên nhớ tới một cái bóng vàng óng, ta nhất thời cau mày: “Có một người muốn giết ta, hắn không tốt.”

Giọng nói kia hẫng lại một thoáng, sau đó hỏi tới: “Ngươi hận kẻ muốn giết ngươi chứ?”

“Hận à? Không đâu.” Mí mắt sụp xuống, cơn buồn ngủ xua cỡ nào cũng không đi, ta chỉ còn biết đáp trả theo bản năng, hoàn toàn xuất phát từ bản năng: “Hắn làm cho người trong lòng nguyên một vũ trụ đính kim cương, đặc biệt si tình, nếu có thể tặng lại cho ta, thì ta nhất định sẽ tha thứ cho hắn.”

Giọng nói kia bật cười trầm thấp: “Ngươi vẫn thích đẹp vậy à.”

“Cũng không phải.” Ta lầu bầu hai tiếng, cuối cùng vẫn không chống lại con sâu ngủ, nghoẹo đầu ngủ say.

Trong mộng dường như có cặp mắt hẹp dài sâu sắc rũ xuống nhìn ta, một nửa ẩn giấu trong bóng đêm, nửa kia bị ngọn đèn lượn quanh, đen nhánh sâu thẳm mang theo một loại đối lập kỳ dị, bờ môi mỏng dưới cặp mắt kia, chẳng biết tại sao vẫn mím thật chặc, đường nét rất thẳng, rất thẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.