Tiên Nữ Giang Đậu Hồng

Chương 56: Chương 56: Ngoại truyện 1




Edit: Yunchan

Thật ra sự tích của ta cần phải kể lại từ đầu.

Năm trăm năm trước, ta là sơn thần Côn Luân, độc bá biển cả Tây Vực, Tam hoang Lục giới nói chuyện không đâu, mặc kệ Ngọc đế, chẳng quản Minh vương, mỗi ngày đều đối ẩm hát ca, ngâm thơ vẽ họa, đối bóng mời trăng, tung tăng múa hát, ngày qua ngày thật khoái hoạt biết bao.

Ta cứ tưởng cuộc sống sẽ tiếp diễn mãi như thế, cho đến khi một nam tử hắc y từ trên trời giáng xuống.

“Ngươi là sơn thần?” Người nọ nhìn ta từ trên cao xuống, hàng mày anh tuấn vót cao chạm tóc mai.

“Bất tài, chính là tại hạ.” Lâu lắm rồi ta chưa được gặp người ngoài, hôm nay hiếm khi nhìn thấy người đẹp trai thế này, cầm lòng không đặng nên nhìn nhiều hơn chút đỉnh.

“Tốt lắm, ngươi trông người này cho ta, không được để hắn chạy thoát.” Hắn xách từ sau lưng ra một nam tử mê man, thân mặc kim giáp, nom cũng thuộc hàng phú quý.

“Ngài muốn bắt cóc tống tiền?” Ta cau mày, Côn Luân là vùng đất thánh khiết, không thể có kiểu chợ đen thế này.

“Không.” Hắc y nam nghe vậy thì ngẩng đầu.

“Ta muốn tru tiên.” Hắn mỉm cười, đồng tử đỏ tươi như máu, ngọn lửa âm ỉ thiêu đốt giữa chân mày.

“Ngươi là Ma?!” Ta biến sắc, kêu rú lên.

“Không.” Hắn cười càng đậm nét hơn, hàm răng trăng sáng tới mù mắt.

“Ta là tổ tiên của Ma.” Hắn vứt nam tử mặc kim giáp xuống động đánh uỵch.

Hắc y nam tạo ra một lá chắn vô cùng lớn, nhốt nam hoàng kim đang ngủ say ở bên trong.

“Trông chừng kỹ cho ta.” Hắn sai bảo ta: “Đừng cho hắn đi.”

“Ngươi không sợ ta nói ra sao?” Ta kinh ngạc hết sức: “Đây là phạm tội!”

“Ha ha ha!” Hắc y nam nghe vậy thì ngửa mặt lên trời cười to, cẩm bào như hoa anh túc múa may trong gió.

“Ngươi cứ việc thử.” Hắn bỏ lại câu này, rồi nghênh ngang bỏ đi.

Ta đứng ở trong mây, nhìn bóng lưng hắn dần biến mất ở đằng xa, lòng nổi lên phiền muộn —– thế nào là lời ít ý nhiều, tàn bạo muốn chết? Em gái à, đây chính là chân dung tả thực!

Một lần nữa thế giới lại quay về với yên bình, ta cũng quay lại với cuộc sống độc thân, cô đơn chiếc bóng.

Hát một bài, nhảy một bản, thỉnh thoảng nhòm ngó nam tử đang ngủ say trong kén —- tuy hắn không đẹp bằng hắc y nam.

Cái gì? Em gái kêu ta đi báo án? Nói giỡn hay đùa! Hắc y nam vừa lộ ra cái mặt đó, ta đã biết ngay pháp lực của hắn trên ta xa tít tắp, không chừng tới Ngọc đế còn phải lễ độ nhượng ba phần, thân làm một lão thần tiên dầy dặn kinh nghiệm, đích thân trải qua vạn năm tang thương như ta, sao có thể vô duyên vô cớ ôm tai họa không biết từ đâu chui ra vào mình? Ta không biết thân phận của hắc y nam thần bí, cũng chả muốn biết, chả quan tâm, sau này lỡ như tội phạm bị bắt, thì ta cũng chỉ là một người vô tội đứng xem, từ đầu tới cuối chưa từng nhúng chàm.

Giả ngu, chính là môn học sinh tồn đầy uyên thâm thế đấy.

Năm trăm năm sau, hắc y nam lại chạy về đây, một thân phong trần, thần sắc uể oải.

“Ngươi còn ở đây?” Hắn thấy ta thì thoáng giật mình: “Chưa bao giờ ra khỏi Côn Luân?”

“Côn Luân là nhà ta, ta không thương nó thì ai thương?” Ta nhìn hắn làm ra cái gật đầu đầy oai phong, trong khi bụng thì sợ hắn bắt cóc thêm người nào.

“Hừ.” Hắn cười nhạt, nheo cặp mắt phượng hút hồn lại.

Năm trăm năm không gặp, bây giờ trông hắn càng anh tuấn dũng mãnh hơn xưa nhiều, thậm chí ta còn cảm giác được cơ ngực màu đồng hơi gồ lên qua lớp cẩm bào —– ực, ta vô thức nuốt nước miếng.

“Lão đồng tính!” Hắn chán ghét đẩy ta ra, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.

“Không phải như vậy!” Ta co chân đuổi theo phía sau, ảo não than vãn: “Ta chỉ là một nam trung niên có tâm hồn nghệ thuật tràn trề mà thôi!”

Ta theo hắc y nam chạy chậm vào hố sâu, thấy hắn đánh vỡ kén Ma, ném thẳng tay nam kim giáp còn đang ngủ say như chết về trời.

“Ngươi đòi được tiền chuộc rồi à?” Ta núp sau tảng đá lớn nhìn lén —- thế này là để đảm bảo an toàn, không cho nam kim giáp nhìn thấy mặt của ta.

“Ừ, cho nên đá hắn về nhà.” Hắc y nam nhíu mày, vẻ mặt hung ác: “Vừa thấy người Thiên đình là phiền lòng, hư tình giả ý, mẹ nó toàn là đồ khốn kiếp.”

“A ~~~~~ ngươi thất tình!” Ta nhảy ra khỏi tảng đá, một kim lấy máu, đâm đúng nỗi đau của hắn: “Mau nói cho ta biết! Rốt cuộc là kẻ nào không có mắt dám ruồng bỏ ngươi? Lại đây lại đây, đại thúc cho ngươi ấm áp cùng quan tâm…”

“Pặt!” Miệng ta bỗng nhiên bị pháp thuật bịt lại, có ráng cỡ nào cũng không căng ra nổi.

Thế là từ đó về sau ta mang thân phận câm điếc, ở cùng với hắc y nam trong Côn Luân rất lâu. Có thể thấy, sau khi hắc y nam trở về pháp lực không mạnh bằng trước đây, chắc là hắn gặp phải đau khổ gì đó rồi. Hắn luôn luôn ngây ngô một mình, hờ hững với ta, mà cũng rất ít ra ngoài. Nhưng ta có một niềm tin chân thành và vững chắc rằng, cho dù thiên tài luôn cần không gian riêng tư, nhưng ở một mình lâu quá, sẽ có xu hướng tìm một người bạn có thể nói chuyện phiếm, thế đấy, ta là người từng trải mà.

Một hôm ta lên đỉnh núi hái sương sớm trở về, dự định ngâm một bình trà ngon mời hắc y nam uống, nào ngờ giữa chừng lại bị một tiên tử chặn đường.

“Xin hỏi Tiên quân có từng thấy một nam tử mặt đồ đen không?” Cô gái trông có vẻ phong trần mệt mỏi, gương mặt hồng ửng tiệp màu với quần áo trên người, rạng rỡ như ánh bình minh.

“Không có.” Ta ngẩng đầu nhìn trời, trợn mắt nói dối: “Chưa bao giờ thấy.”

“Sao lại vậy?” Trên mặt tiên tử ngập đầy thất vọng: “Rõ ràng Nhị Lang Thần nói hắn ở chỗ này.”

“Ngài nghĩ kỹ lại một chút đi.” Cô lo lắng nhìn ta: “Tính tình hắn khó ưa, nhưng bề ngoài thì rất đẹp.”

“Tuyệt đối không có.” Ta trang trọng mà nghiêm túc cắt ngang lời cô: “Côn Luân nhiều năm nay chỉ có mỗi sơn thần ta, không còn ai khác hết.”

“Vậy tại sao ngài lại bưng hai cái chén?” Tiểu tiên nữ reo lên như phát hiện ra lục địa mới: “Ngài xem! Ngài xem!” Tay cô chỉ vào cái khay ta đang bưng.

“Đây là hàng tặng kèm khi mua sắm trên trang web “Chợ Lão Phật gia”, mua một tặng một.” Ta nói mà mặt không đổi sắc: “Bổn tọa khát nước, quen uống một lần hai phần.”

“Ngài gạt người!” Tiểu tiên nữ trừng mắt nhìn ta buồn bực, má phấn phồng lên, môi trên cắn môi dưới.

“Bổn tọa chưa gạt người bao giờ.” Ta cười hì hì nhìn cô —- trêu người là một chuyện vui sướng biết bao, huống chi phản ứng của tiểu tiên nữ này còn khiến người ta muốn trêu thêm.

Sau đó tiểu tiên nữ này định cư luôn ở Côn Luân, cô không hỏi tung tích của hắc y nam với ta nữa, chỉ tiến hành nghiên cứu nền đất ở chỗ ta mỗi ngày, coi bộ hận không thể đào hết đất lên tìm tòi.

“Không ngờ ngài cũng đọc cuốn này.” Hôm nay cô lôi ra một xấp giấy vàng trong cái rương gỗ của ta.

“À, ngươi nói “Phi Hồ ngoại truyện” đó hả? Đó chính là bát cháo gà cho tâm hồn.” Ta nghiêng đầu nhìn qua, cười quyến rũ: “Yêu mà không thành, cô đơn chiếc bóng, truyện này quá hay, ta đọc một lần là khóc một lần.”

“Ngài có thấy Trình Linh Tố ngốc không?” Tiểu tiên nữ nhìn quyển sách trong tay, ánh mắt dại ra: “Trước đây thích Hồ Phỉ như vậy, thậm chí còn mất mạng vì hắn…”

“Ngốc chính là Hồ Phỉ, mất đi xong mới thấy nàng tốt.” Ta gật gù bình luận: “Yêu là phải ở bên nhau, vậy mà độc giả cứ thích mấy câu chuyện bi tình, nam chính đáng thương.”

“Nhưng lúc đó hắn yêu Viên Tử Y mà.” Tiểu tiên nữ vuốt quyển sách trong tay, giọng có vẻ lửng lơ.

“Thế cho nên nếu ta là tác giả, thì sẽ viết phần tiếp theo, Hồ Phỉ chuyển thế, sau đó yêu Trình Linh Tố, về phần Viên Tử Y ấy à…” Ta dương dương đắc ý nói: “Nếu cô ta muốn làm ni cô, thì cứ chuyên tâm làm ni cô đi, níu kéo không hạnh phúc.”

Tiểu tiên nữ nghiêng đầu nhìn ta thật lâu, bỗng nhiên mỉm cười.

“Ngài quả là một người thẳng thắn.” Cô nhẹ giọng nói, giọng nói như chim oanh, gương mặt nhung mềm ẩn dưới ánh mặt trời, vô cùng động lòng người.

“Quá khen, quá khen.” Ta hả hê đáp.

Hôm sau tiểu tiên nữ chào tạm biệt ta, cô nói nếu người muốn tìm không muốn gặp mình, thì cô cũng không cưỡng cầu nữa.

“Tiên tử đi đường cẩn thận, ta không nỡ xa ngươi đâu, trở lại thăm thường nhé.” Ta giả vờ giả vịt ra vẻ níu kéo, nhưng bụng thì nhảy cẫng lên hoan hô, cuối cùng chỉ còn thế giới hai người của ta với hắc y nam thôi.

“Ngài vẫn thích gạt người ghê.” Tiểu tiên nữ chẹp miệng, tỏ ý đã biết tỏng ta rồi: “Coi chừng sau này nói dóc lại thành thật cho xem.”

“Nói bậy! Trước giờ bổn tọa chưa từng gạt người!” Ta không khỏi thẹn quá hóa giận: “Bổn tọa chỉ…”

“Ngươi chỉ thích gạt tiên.” Phía sau bỗng nhiên vọng tới một âm thanh quen thuộc: “Ngươi còn chưa gặp người bao giờ.”

Tiếng nói vừa phát ra, trên mặt của tiểu tiên nữ cũng lập tức bừng lên quầng sáng lóa mắt, nhìn cứ như ruộng lúa bị hạn hán lâu năm cuối cùng cũng gặp mưa.

Ta tiếc nuối quá chừng.

Chậc, cái tên kiệt ngạo bất tuân kia, nghe người trong lòng muốn đi, rốt cuộc cũng hết chịu nổi ló đầu ra rồi.

Khốn kiếp! Ngươi không thể nhìn đại thúc này vất vả che giấu tung tích cho ngươi mà nhịn thêm hai ngày sao?

“Lưỡng tình tương duyệt, xa cách tương phùng này nọ, ta ghét nhất!” Ta hậm hực lầu bầu, lặng lẽ dời chân qua bên.

Chuyện sau đó không cần phải kể tỉ mỉ, cô nam quả nữ, củi khô lửa bốc, vừa chạm vào là cháy rụi.

Hai người này trở thành đôi tình nhân đầu tiên trong lịch sử của núi Côn Luân, hắc y nam vênh mặt hất hàm sai khiến ta thôi chưa đủ, tiểu tiên nữ chẳng biết ở đâu trồi lên này lại rắc một đống hạt giống hoa Chân Tâm đầy sườn núi, làm hại ta từ đó trở đi không thể nói dối lời nào —- chậc, đáng thương cho lão địa chủ vạn năm ta đây, từ nay về sau phải suy bại vào cuộc sống nước sôi lửa bỏng, gà bay chó sủa, hầy, thực sự là không bằng heo chó!

Chẳng qua thật ra ta cũng không sợ tới mức đó, ta nghĩ nếu như ngày nào đó ta quá sức chịu đựng, thì cứ việc đi tới trước mặt Ngọc đế cáo ngự trạng, vì suy cho cùng ta đã biết thân phận của tiểu tiên nữ này từ lâu rồi —– Khi hắc y nam mới quay về Côn Luân một mình, ngày nào hắn cũng nhắc tới tên cô trong mơ, Giang Đậu, Giang Đậu Hồng, làm ta cứ tưởng hắn thèm đậu đũa.

Ôi, rõ ràng yêu mà lại cứ phải kiềm chế, lớp trẻ này đúng là bướng bỉnh.

Hôm nay đi hái sương, xa xa ta nghe thấy giọng hắc y nam buồn buồn: “Nàng nghĩ xong rồi sao?”

“Nghĩ xong rồi.” Giọng tiểu tiên nữ nghe vừa giòn vừa ngọt.

“Yêu vương gửi thiệp mời nàng cũng không đi?”

“Hắn đã gửi ba mươi phong thư xin lỗi rồi, chàng có thấy ta đi lần nào chưa?”

“Người ta tặng hai trăm rương nước mắt người cá tới đây kìa.”

“Ta chỉ cần bầu trời sao đính kim cương là đủ rồi.”

“Không về Thiên đình cũng không hối hận sao?”

“Tuyệt đối không hối hận.”

Giọng chắc như đinh đóng cột.

Sau đó là khoảng im lặng kéo dài có đến một phút đồng hồ.

“Chàng không hỏi ta tại sao à?” Rốt cuộc tiểu tiên nữ hết chịu nổi.

“Có một số việc, không có tại sao.” Giọng đáp lại của hắc y nam kiên định không gì sánh được: “Không cần hỏi.”

Tiểu tiên nữ đỏ mặt, cười ngọt như mật đường.

Nhìn hai bóng người tay trong tay dựa sát vào nhau, lòng ta bỗng dưng có hơi chua chát. Do đó ta quyết tâm leo lên đỉnh núi, suy nghĩ xem mình có nên tìm một người bầu bạn, cùng trôi qua kiếp tiên hay không.

Đùng đùng, đùng đùng! Không biết có phải sắp có một cơn mưa bão sắp trút xuống hay không, mà bầu trời quang đãng xanh lam lại nghe thấy tiếng sấm rền từng chập.

“Kỳ quái.” Ta ngẩng đầu nhìn trời, khó hiểu lầu bầu một câu.

~ Hết ngoại truyện 1 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.