Tiên Nữ Vô Dụng Thích Ở Nhà

Chương 4: Chương 4




Edit: Củ cải / Beta: Súp lơ xanh

Kiều Miên không chờ lâu, chờ đến khi bạn Lục trả lời lại —— để cô đi nghỉ ngơi sớm.

Kiều Miên không thể từ việc này mà hiểu được tình cảm phức tạp của bạn Lục.

Bọn họ hiểu. Tuy rằng đều là tử trạch, thức đêm đã thành thói quen, bên ngoài, phải khiêm tốn.

Con người Lục Lập Xuyên không thích nói nhiều, Kiều Miên cự tuyệt ở trong ảnh đại diện của anh tìm được đồng đội để thực hiện hữu nghị cách mạng.

【không còn sớm, tôi đi ngủ đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.】

Hoàn toàn xem đối phương cũng thức đêm giống như mình, Kiều Miên ngáp một cái, chầm chậm bò lên giường.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô trước sau như một, không lành mạnh, có điều Kiều Miên đã sớm quen với nó.

Nhóm trò chuyện, sau khi Thẩm Chiếu Thâm nói, không khí im ắng bỗng chốc sôi nổi hẳn.

【Trịnh Mặc Trình: có đạo lý, anh, ảnh của ai vậy, phì trạch như vậy?】

【Trịnh Mặc Trình: tôi suy đoán, anh Lục có ý với tử trạch này. Phương thức liên hệ như thế nào? Người đó học ở trường nào? Cần chúng tôi giúp cậu hack máy tính của cậu ta không?】

【Thẩm Chiếu Thâm:......】

Lục Lập Xuyên nhìn câu trả lời phía dưới, gõ tay trên mặt bàn.

【chủ nhóm trò chuyện cấm các thành viên trong nhóm lên tiếng】

【Lu: code đã xong, các cậu kiểm tra lại một chút.】

Lục Lập Xuyên nhập xong những lời này, đem tệp code rườm rà trên máy tính gửi lên, ánh mắt chuyển xuống khung trò chuyện.

Hiếm khi anh để lộ vẻ mặt do dự, dường như đang lo lắng.

Cuối cùng, anh rũ mi xuống, giống như đang cười.

【Lu: ngủ ngon.】

***

Kiều Miên ngủ rất muộn, ngày hôm sau đi học không có tinh thần.

Khóa này là học môn tự chọn của học viện, cũng bình thường, cô một bên buồn ngủ chống cằm nghe giảng, một bên mở ra tệp tài liệu mà bạn Lục gửi đến hôm qua.

Nhìn một lúc, Kiều Miên liền có tinh thần.

Không hổ là bậc thầy qua cửa. Mạch suy nghĩ rõ ràng, góc độ gọn gàng sạch sẽ, không chê vào đâu được.

Dựa theo cách thức qua cửa của anh mà nói, Kiều Miên nghĩ ra một ý, thậm chí có chút suy nghĩ cá nhân.

Cô xoa mắt, rất tích cực chủ động gửi một tin nhắn đi.

【Kiều Kiều: có đó không? Tôi xem qua công lược rồi, rất có ích.】

【Kiều Kiều: nhưng có một vài chỗ tôi có suy nghĩ khác anh, cửa thứ ba... Cửa thứ năm cũng... Có thể thử xem sao.】

【Lu: có.】

【Lu: để tôi xem xem.】

Kiều Miên tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào điện thoại, đề xuất một số ý kiến của mình.

“Miên Miên, cậu đang nhắn tin với ai vậy?” Hứa Thời Ý ngồi bên cạnh cô, thoáng nhìn thấy Kiều Miên gửi đi một tin nhắn.

“Một đại lão biết chơi game.” Kiều Miên thuận miệng nói, “Con người cậu ấy rất tốt, mình có rất nhiều chuyện muốn hỏi cậu ấy.”

“Ah.” Hứa Thời Ý không có hứng thú với game, cũng nghe không hiểu mỗi lần Kiều Miên túm lấy cô ta nói một vài từ liên quan đến trò chơi.

Cô cúi đầu nghịch điện thoại, đột nhiên nhỏ giọng: “Miên Miên, học kỳ này bắt đầu thông báo về học bổng, cậu nên chuẩn bị trước đi.”

Người như Hứa Thời Ý rất ít, biết Kiều Miên là người có gia cảnh khó khăn.

Đại học S nhiều sinh viên nghèo khó khăn nên sinh ra trợ cấp, năm nhất đại học Hứa Thời Ý thường xuyên được nhận hỗ trợ của giáo sư, từng thấy Kiều Miên đến xin.

Hứa Thời Ý lúc đó cảm thấy rất xấu hổ. Lại không thể nào hiểu được, cô ấy cũng biết đại đa số đều không muốn bị người khác nhìn thấy.

Đại học S nghèo khó sinh ra nhiều trợ cấp, gia cảnh của sinh viên cũng tốt, người thật sự đi xin trợ cấp không nhiều, Hứa Thời Ý không biết là còn có ai đến xin nữa.

Biểu hiện của Kiều Miên rất thản nhiên, trước mặt Hứa Thời Ý không hề giấu diếm điều gì.

Từ lúc đó Hứa Thời Ý và Kiều Miên trở thành bạn bè, khỏi phải nói, cô ta rất thích Kiều Miên ở cái tính thẳng thắn vô tư này.

Nhưng Kiều Miên đã xin hơn một năm.

Hồi năm nhất đại học, Kiều Miên đã đi làm thêm rất nhiều, cuối kỳ cũng giành được học bổng, năm hai sẽ không phải tiếp tục xin trợ cấp nữa.

Học bổng khó thì khó, thành tích của Kiều Miên lại tốt, luôn đứng đầu trong lớp, tuy rằng ngày thường không có danh tiếng, lấy học bổng cũng danh xứng với thực.

Quy trình xin học bổng của Đại học S quá phức tạp, tài liệu cần chuẩn bị cũng rất nhiều. Kiều Miên lại xin cái học bổng cao nhất, xét duyệt cũng rất nghiêm khắc.

Tin tức còn chưa truyền xuống, nhóm trò chuyện của lớp cũng không thông báo. Sự chú ý của Kiều Miên đặt ở cuộc đối thoại, thuận miệng hỏi, “Là bạn trúc mã của cậu nói?”

Hứa Thời Ý có một người bạn thanh mai trúc mã, cũng ở Đại học S, học ở học viện pháp luật. Cụ thể thế nào Kiều Miên cũng không rõ, chỉ biết đôi khi Hứa Thời Ý sẽ đi tìm người.

“Ngoài cậu ấy ra thì không có ai khác.” Hứa Thời Ý gõ lên màn hình, có chút phiền não, “Mấy tiểu sư muội của học viện bọn họ đã sớm quan tâm đến cậu ấy rồi, đều có tài liệu.”

“Loại chuyện tốt như vậy sẽ không bao giờ rơi xuống chỗ mình.” Cô ta chua xót nói, “Mình không thể so sánh với cái đàn em đã sớm thích cậu ấy.”

Kiều Miên nghe vậy chỉ muốn cười, không ngẩng đầu, cũng không có ý khuyên giải Hứa Thời Ý.

Tính cách Hứa Thời Ý cởi mở, không giống với Kiều Miên, là người vô cùng sôi nổi, danh tiếng trong học viện cũng rất cao. Với ai cũng dễ nói chuyện, chỉ tỏ thái độ ghét bỏ đối với anh bạn trúc mã.

Kiều Miên từng cảm thấy hơi kỳ lạ, sau này chỉ thấy rất kỳ lạ.

Hứa Thời Ý cũng không để ý, kéo tay áo Kiều Miên, “Miên Miên, Trần Tĩnh Nhã và Lâm Nguyệt nói tụ họp, chúng ta đi đi?”

Cô ta mở diễn đàn trò chuyện, thấy sinh viên học viện Kinh doanh đang nói về buổi liên hoan, hiểu được vì sao hôm qua Trần Tĩnh Nhã tìm cô ta nói chuyện. Quan hệ của phòng các cô cũng không thể xem là thân thiết, nhưng cũng không tệ lắm.

“Nghe nói lão đại của học viện Kỹ thuật cũng sẽ đến, Hứa Thời Ý mở tin tức, “Cao hơn chúng ta một khóa. lần tụ họp này các bạn của Trần Tĩnh Nhã dường như cũng được mời tới, nghe nói đang lập nghiệp…..wow.”

Cô ta vô cùng thích thú nói, “Đại lão trái lại chỉ xếp thứ hai, chủ yếu vẫn là đẹp trai. Những người đã gặp qua đều nói dễ nhìn, chính là tự mang theo lãnh khí, bông hoa lạnh lùng.”

Kiều Miên không có hứng thú với đại lão. Sinh vật tỏa sáng như vậy cách cô rất xa, Kiều Miên không có hứng thú.

Nhìn thấy Hứa Thời Ý phấn khởi, Kiều Miên cũng không phản đối. “Vậy đến lúc đó thì đi xem sao, phòng mình tụ tập một chút. Có rất nhiều người sao?”

“Vẫn tốt chứ.” Hứa Thời Ý ở trong nhóm trò chuyện, không tập trung* nói: “Cậu đi theo mình là được rồi…..thật náo nhiệt.”

*心不在焉 [xīn bù zài yān] – tâm bất tại yên: thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là tâm không ở đây, là ý nghĩ không tập trung. (Nguồn: baidu)

【Lu: gần đây không chơi trò này, mà chơi PUBG*.】

*PlayerUnknown’s Battlegrounds (viết tắt: PUBG) là một trò chơi điện tử nhiều người chơi trực tuyến do PUBG Corporation, một chi nhánh của công ty phát triển game Bluehole, có trụ sở chính được đặt tại thành phố Seoul, Hàn Quốc thiết kế, phát triển và phát hành. Trò chơi này dựa trên các bản Mod trước đó đã được Brendan “PlayerUnknown” Greene – nhà thiết kế trò chơi điện tử người Ireland, phát triển cho các trò chơi khác bằng cách lấy cảm hứng từ một bộ phim được ra mắt vào năm 2000 mang tên Battle Royale và sau đó mở rộng thành một trò chơi độc lập dưới sự chỉ đạo nghệ thuật của chính Greene cùng với nhà sản xuất, phát triển game người Hàn Quốc Chang-han Kim – CEO của PUBG Corporation. Trong trò chơi, có tối đa một trăm người chơi sẽ nhảy dù xuống một hòn đảo lớn. Người chơi sau đó phải nhanh chóng nhặt đồ dùng, vũ khí, phương tiện di chuyển và các trang thiết bị cần thiết để có thể sinh tồn, kết hợp với việc tiêu diệt những người chơi khác và tránh bị người khác giết. Khu vực an toàn sẵn có của bản đồ trò chơi nhỏ dần theo thời gian, đẩy những người chơi còn lại vào những khu vực hẹp hơn để ép buộc họ phải đụng độ với nhau. Người chơi cuối cùng hoặc đội 4 thành viên sống sót cuối cùng sẽ giành được chiến thắng. Đến đầu năm 2018, phiên bản Steam đã bán được hơn ba mươi triệu bản và có số người chơi đồng thời cao nhất trên ba triệu, khiến cho PUBG trở thành trò chơi được chơi nhiều nhất trên Steam, trong khi phiên bản Xbox One đã bán được hơn bốn triệu bản. Trò chơi cũng được bản địa hóa và được Tencent Games phát hành ở Trung Quốc, bao gồm hai phiên bản cho thiết bị di động khác nhau dành riêng cho quốc gia này là PUBG Mobile Timi và PUBG Mobile Lightspeed and Quantum. (Nguồn: wikipedia)

【Kiều Kiều:? Anh cũng chơi trò này sao?】

PUBG, tên tiếng Trung gọi là Tuyệt địa cầu sinh, được rất nhiều người chào đón trên stream.

【Lu: ừm. Chơi trò này tương đối nhiều.】

【Lu: cô có chơi không? Có thể lập tổ đội.】

Kiều Miên có chút rung động. Lúc cô chơi Tuyệt địa cầu sinh đều là chơi đơn lẻ, không thích ghép đôi với người lạ, cũng không có bạn cùng ký túc xá chơi trò này, bạn học khác cũng không quen biết.

Chơi hai người, bốn người, Kiều Miên đều chưa từng thử. Nhưng trò chơi này, đôi khi chơi đơn lẻ sẽ cảm thấy rất nhàm chán.

Lục Lập Xuyên vừa nhìn đã biết là lão đại.

Cho dù là anh không có sở trường về trò này, cô cũng có thể đem theo Lục đại lão.

【Kiều Kiều: được. Anh có rảnh thì hẹn tôi đi, chúng ta thêm bạn tốt trên steam.】

【Lu: chín giờ tối nay.】

【Lu: có thời gian không?】

Kiều Miên không dự đoán được rằng Lục Lập Xuyên sẽ quyết định thời gian. Nghĩ lại tính cách của người này, cô lại không cảm thấy có cái gì kỳ quái.

Lục Lập Xuyên ít nói, lời nói gửi đến cũng rất ngắn gọn, thoạt nhìn thì không có thân thiết gì với Kiều Miên, cũng không thể tiếp xúc với bộ dạng cứng nhắc như vậy.

Kiều Miên nhìn cái ảnh đại diện Tiểu Anh thủ lĩnh thẻ bài, lại cảm thấy có thể hiểu hết tất cả.

【Kiều Kiều: được, tôi tuyệt đối không kéo đai lão tụt lại!】

Buổi tối Hứa Thời Ý từ câu lạc bộ trở về, nghe thấy tiếng của Kiều Miên từ trong phòng truyền đến.

Cô ta hoảng sợ. Đẩy cửa phòng ra, Hứa Thời Ý ngẩng đầu nhìn, thấy nữ sinh xinh đẹp đang liên tục nói chuyện với ai, còn đang chỉ huy cái gì đó.

Ngón tay Kiều Miên khẽ động, nhìn chằm chằm màn hình máy tính, tập trung tinh thần.

“Đến đây, chỗ này có một người… tên cuối cùng, nice! Lợi hại!” Cô vung chuột, khuôn mặt tràn ý cười.

“Lợi hại.” Kiều Miên nhấn tai nghe, không quên khen ngợi, “Có âm thanh vang lên cách đây tám trăm dặm……. còn chơi không?”

Bên kia không biết nói gì đó, Kiều Miên mang theo ý cười trên mặt đáp lại hai tiếng, cúp điện thoại, cảm thấy mãn nguyện mà rời khỏi trò chơi.

Cô cùng Lục đại lão đánh năm ván, ba ván ăn gà, mỗi ván đều có thao tác xuất sắc. Xếp hạng của Lục Lập Xuyên không cao, nhưng nếu so kỹ thuật với Kiều Miên thì quả thật hơn hẳn.

Đây là lần đầu tiên Kiều Miên cùng người khác đánh đôi, liền tự ngẫm ra từ trước đến nay chưa hề vui vẻ.

Dịu dàng, thân mật, khiêm nhường. Tinh thần esport này khẳng định có ý nghĩa.

Cô quay đầu nhìn, thấy Hứa Thời Ý không biết từ khi nào đã đứng ở sau ghế của cô.

Hứa Thời Ý vẻ mặt phức tạp nhìn cô. “Kiều Miên… đây là?”

“Cùng bạn chơi game.”Kiều Miên ngẩng đầu, nhận lấy Sprite từ tay cô ta một cách thuần thục, “Cảm ơn nhé bạn yêu, sao hôm nay cậu lại về sớm như vậy?”

“Không có gì, hoạt động của câu lạc bộ kết thúc sớm.” Hứa Thời Ý nhìn sắc mặt cô tươi cười phấn khởi, muốn nói nhưng lại thôi.

Kiều Miên là trạch đã lâu, đây cũng là lần đầu Hứa Thời Ý thấy cô cùng bạn bè chơi game.

Không thể nói đây không phải chuyện tốt… nhưng phúc này, bộ dạng một cô gái sa chân vào mạng internet là sao đây?

Thời gian cùng đại lão đánh đôi không nhiều, Kiều Miên chỉ muốn học tập và kiếm thêm thu nhập, Lục Lập Xuyên cũng bận rộn công việc.

Những lúc rảnh thì hai người sẽ chơi vài ván, cũng trao đổi về những trò chơi khác, để được lĩnh hội.

Tần suất nói chuyện cũng không nhiều, Kiều Miên đã quen.

Đem bài đánh giá đăng lên weibo, Kiều Miên thoáng nhìn qua, thấy tin tức của Lục Lập Xuyên.

Anh trả lời tin nhắn mà Kiều Miên gửi lúc chiều, lại mở ra một đề tài.

【Lu: cuối tuần này cô có đi làm thêm không?】

【Lu: Lục Lập Trì muốn tìm cô để chơi cùng.】

Lục Lập Trì, em trai đáng yêu của Lục Lập Xuyên. Kiều Miên nghĩ đến người bạn nhỏ này, hơi do dự.

Cuối tuần này cô còn chưa có quyết định gì, đương nhiên là đi làm thêm rồi. Không nói đến Lục Lập Trì, căn bản là cuối tuần nào Kiều Miên cũng đi làm thêm.

Cô không trả lời, bên kia gửi tiếp một đoạn thoại ngắn.

Kiều Miên không để ý, mở lên.

【Lu: chị Kiều Miên, khi nào chị mới đến chơi với em đây? Chúng ta đã hẹn nhau rồi mà!】

Giọng nói trong trẻo, kèm theo một chút làm nũng, trong điện thoại phát ra, vô cùng gần gũi.

Ngoài lúc làm việc ra Kiều Miên thì không có bị người khác quá gần gũi như vậy, nhất thời có chút ngây người.

Cô còn chưa nói gì, đã nghe thấy tiếng ho phía sau truyền tới.

Trần Tĩnh Nhã ở bên ngoài quay về lấy đồ, đứng tại bàn của mình, chợt nghe thấy âm thanh bên phía Kiều Miên truyền đến.

Cô gần đây như thế nào Trần Tĩnh Nhã bọn họ đều biết hết. Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt cũng không để lộ ra phần nào.

“Kiều Miên.” Trần Tĩnh Nhã nói: “Cậu suốt ngày như vậy, là một học sinh nhỏ sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.