Chặn đường là Lưu Diễm
tiên tử.
Lưu Diễm tiên tử đối với
ta luôn luôn có nhiều ý kiến, mà giờ ta hơi hơi dựa sát vào sư phụ, sau đó di
chuyển ra phía sau một chút, nửa bả vai đều sát phía sau hắn.
Một động tác như vậy, đôi
mắt đang nhắm của sư phụ đột nhiên mở ra, thế nhưng khiến cho thân mình của Lưu
Diễm tiên tử trước mặt khẽ run lên, ta nhất thời cực kỳ hâm mộ, không khỏi
thẳng ngực, sư phụ lợi hại như vậy, ta làm đồ đệ cũng vô cùng có mặt mũi.
Chỉ là không biết đến khi
nào, ta mới có thể có có năng lực cường đại như thế, chỉ với một ánh mắt, có
thể làm cho đối phương kinh sợ? Nhưng mà Lưu Diễm tiên tử nói ra một câu, cũng
là khiến ta kinh hãi nói không nên lời nói.
"Viêm Hoàng Thần
Quân, người bị thương?"
Lúc đầu ta ngẩn ngơ, mà
sau đó hai tay bất giác nắm chặt lấy tay sư phụ, "Sư phụ, người bị
thương?"
Sư phụ nghiêng đầu khóe
miệng hơi hơi cong lên: "Ngươi cảm thấy ta sẽ bị thương?"
Ta nói không nên lời, hắn
hung hăng trừng ta một cái: "Ngươi cư nhiên hoài nghi ta? Ta là chiến thần
đứng đầu tiên giới, sao lại dễ dàng bị thương!"
"Nhưng mà..."
Ta vụng trộm chăm chú nhìn Lưu Diễm tiên tử, chỉ thấy vẻ mặt nàng ấy thay đổi
liên tục, kỳ lạ nói không nên lời, sư phụ lại cố tình lạnh nhạt nói, "Lưu
Diễm tiên tử, ngươi nhìn lầm rồi!"
Dứt lời, sư phụ vung tay
lên, đụn mây kia liền lập tức bay lướt ngang qua bên cạnh Lưu Diễm tiên tử,
trong khoảnh khắc bỏ nàng ấy lại phía sau, ta hơi có chút nghi ngờ quay đầu
nhìn lại, không hiểu sao sư phụ lại đưa tay xoay đầu ta trở về vị trí ban đầu,
mà phía sau người dựng nên một bức tường mây, tư thái của sư phụ lười nhác hơi
hơi tựa vào, đôi mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm ta.
Ta bị người nhìn như vậy
cả người không được tự nhiên, cuối cùng muốn đem đầu chui vào trong đám mây.
Kết quả lúc này, người đột nhiên tựa như cười mà lại không cười nói: "Miêu
Miêu, nghe nói ngươi thật biết khiêu vũ, không bằng nhảy một khúc cho ta
xem?"
"Ách?" Ta không
biết nha! Hơn nữa ở trên đụn mây, nếu té xuống thì làm sao bây giờ?
Sư phụ chỉ đơn giản nhíu
mày, nhẹ vung tay lên, đám mây dưới chân đột nhiên tăng lên gấp đôi.
"Ngươi muốn nằm
xuống lăn lộn cũng không có vấn đề gì!"
"Ách..."
Sư phụ từ trong tay áo
lấy ra một ống sáo xanh biếc, người cầm ống sáo trong tay giơ giơ lên với ta,
sau đó tự mình thổi lên. Sư phụ vẫn chưa nhìn ta, lúc thổi sáo vẻ mặt rất chăm
chú, hình như nghĩ đến tâm sự gì.
Mà tiếng sao nghe ung
dung, cảm xúc quen thuộc kia khiến cho tinh thần ta ngây ngẩn trong giây lát,
như là trở về ba trăm năm trước, nhìn thấy tiểu mục đồng cưỡi trên lưng trâu,
thổi ống sáo đi qua trước mặt ta.
Ta chưa bao giờ dùng hình
người chính thức xoay múa.
Những năm trước kia cũng chỉ
là một cây lúa nước, âm mưu giả vờ ngụy trang thành hải tảo, cho nên tùy tiện
vặn vẹo, mà hiện tại, ta đứng ở trên đụn mây đón gió, lúc này thân mình vốn mềm
dẻo không hiểu được vì sao cứng ngắc từ đỉnh đầu đến đầu ngón chân, mở hay tay
nhẹ nhàng lay động một chút, kết quả liền xấu hổ hận không thể tìm được một khe
hở trên mặt đất để chui vào, lúc này đột nhiên sư phụ cố tình ngẩng đầu lên, ta
nhìn thấy sự cổ vũ trong ánh mắt của hắn, tuy rằng vẫn khẩn trương như cũ,
nhưng tâm trạng cũng từ từ thả lỏng, chuyển động nhẹ nhàng theo giai điệu kia,
tuy rằng ta cũng không biết múa là thế nào, nhưng đại khái tự do theo lòng mình
là tốt rồi?
Gió thổi phồng áo bào của
ta, làn váy chuyển động mở rộng, như một đóa hoa nở ra, ta càng chuyển càng
nhanh, bỗng nhiên cảm thấy muốn thuận gió mà bay, lúc này mọi lo lắng đều biến
mất không thấy đâu, thay thế bằng sự tự do tự tại, đang lúc vô cùng thoải mái,
tiếng sáo đừng lại im bặt, thay vào đó là tiếng nhẹ giọng ho khan của sư phụ.
Chẳng lẽ sư phụ thật sự
bị thương? Ta lòng nóng như lửa đốt, cuống quít đứng lại, kết quả có lẽ vì di
chuyển xoay tròn lâu lắm không có chú ý, giờ phút này đầu váng mắt hoa, hình
như trên đầu có một đám chim bay vòng vòng, ríu ra ríu rít ầm ĩ làm cho đau đầu
muốn nứt ra.
"Sư phụ!" Vừa
mới tiến về phía trước một bước, thân mình liền không đứng vững mà ngã về phía
trước.
Ách, gương mặt ta hoảng
hốt.
Chỉ là ta vẫn chưa ngã
vào trong đám mây, đã được sư phụ đưa tay đỡ được, lúc này bởi vì đầu choáng
váng mắt hoa, nhìn gương mặt người cũng trở thành hai ảnh, mơ hồ không rõ,
nhưng ta có thể cảm giác được, người đang cười, hơn nữa cười đến thật khoa
trương, cũng không để ý hình tượng của bản thân một chút nào, toàn bộ thân mình
run run lên, nếu không phải bởi vì ôm ta, chỉ sợ bây giờ người cũng đang ôm cái
bụng.
Chờ thời gian qua một
lúc, ta từ trong lòng sư phụ đứng lên, lúc này mới nhìn thấy Tiểu Bạch cũng ở
trên đám mây dùng sức quay cuồng, ôm ôm cái bụng, chòm râu run run lên, hoàn
toàn là một bộ đáng muốn cười đến chết.
Ta yên lặng hạ thấp đầu,
ngồi xổm cúi đầu ở một góc mà vẽ vòng tròn.
"Ai nha, a, Miêu
Miêu múa thật đẹp!" Sư phụ nói ở ta phía sau.
Ta không để ý, lời này
nghe quá giả tạo, khiến cho ta càng thêm ưu thương .
Ta ngồi ở nơi đó vẫn
không nhúc nhích, sư phụ cũng không nói nữa, đợi đến gần Nguyên Hoàng cung, lúc
ta từ trên đám mây nhảy xuống, bỗng nhiên nghe được một tiếng than nhẹ,
"Sở trường khiêu vũ của Thủy Dạng, thiên hạ vô song!"
Ta quay đầu nhìn hắn,
"Sư phụ, người nói đến Thủy Dạng thượng thần?"
Người lại không nói nữa,
chỉ vỗ vỗ đầu ta nói, "Trở về nghỉ ngơi đi!"
"A!"
Trong lòng ta biết Thủy
Dạng thượng thần là người trong lòng của sư phụ, giờ phút này khó tránh khỏi có
vài phần ủ rũ, nếu như nàng ấy còn chưa chết, nói không chừng bây giờ là sư
nương của ta, không biết vì sao, trong lòng có chút khó chịu, ta yên lặng đan
ngón tay vào nhau, đi ra vài bước bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi sư phụ ho khan,
vội dừng bước chân lại, kết quả sư phụ cư nhiên đụng vào sau lưng ta, thấy ta
quay đầu nhìn người, người lại gõ vào cái trán ta, "Tại sao đột nhiên dừng
lại?"
"Sư phụ, người thật
sự không bị thương? Vừa mới nghe người ho khan!" Nào ngờ ta vừa mới dứt
lời, liền cảm thấy vẻ mặt sư phụ trở nên có chút mất tự nhiên, người xoay mặt
ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: "Thật sự không có, ta còn lừa ngươi hay
sao!"
"Nhưng là mặt người
đều đỏ!" Ta lớn tiếng nói!
"Thật sự không có,
đừng náo loạn!" Sư phụ giả vờ muốn nổi giận, ta chắn ở trước mặt người,
nhìn trên mặt người dâng đỏ ửng, chẳng lẽ là bởi vì bị thương cho nên bị sốt?
Ta nhất quyết không tha,
sắc mặt sư phụ trầm xuống, "Thực sự muốn biết?"
Ta gật đầu mấy cái, lúc
này lại phát hiện người bỗng nhiên nở nụ cười, mắt phượng hơi hơi nheo lại, như
là muốn giở trò xấu."Thật sự muốn biết?"
Sư phụ lại hỏi lần nữa,
ta bị nụ cười xấu xa của người làm cho toàn thân sợ hãi, lại gật đầu như cũ.
"À, lúc ngươi vừa
mới xoay người múa thì làn váy bay đi lên!" Gương mặt sư phụ nghiêm túc
hẳn, nghiêm trang nói.
Ta hơi lắc đầu, tỏ vẻ
không hiểu, hắn trợn trừng mắt lại không để ý ta, bước nhanh rời khỏi, mà ta
ngơ ngác suy nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, trên đường gặp được Tử Tô, ta đem
nghi hoặc này nói cho nàng ấy nghe, sau khi nàng ấy nghe xong thì nét mặt kỳ
lạ, cuối cùng giật giật khóe miệng lặng lẽ rời khỏi không một tiếng động.
Làm cho nghi hoặc của ta
càng sâu, mãi đến cuối cùng gặp được Cẩm Văn, sau khi nàng ấy nghe nói xong thì
ôm bụng cúi người cười, cuối cùng chọc chọc vai ta, "Đứa ngốc!Váy người
bay lên, không phải là khiến cho Thần Quân thấy phía dưới của ngươi sao?"
Ta mê hoặc như cũ, đưa
tay vén váy ta lên, quần lót bên trong mặc rất có quy củ, rất kín đáo, cũng
không có gì không ổn a? Ta sớm biết hổ thẹn là cái gì, tuy rằng bị sư phụ nhìn
thấy quả thật có chút ngượng ngùng, nhưng không đến nổi như vậy đâu?
Cẩm Văn nhìn dáng vẻ của
ta mà trợn trừng mắt, hơi hơi nhấc vạt váy của ta lên một chút, lộ ra mắt cá
chân trắng noãn, sau đó nàng ấy nhẹ nhàng di chuyển xung quanh, "Chắc là
ta suy nghĩ quá nhiều, ai giống ngươi quấn chặt như cái bánh tét!"
Ta vén váy lên đến eo đắc
ý vô cùng xoay mấy vòng, "Như vậy rất tốt a, thuận tiện hơn nhiều!"
Mà lúc này, Cẩm Văn bỗng
nhiên nhìn chằm chằm nơi nào đó trên người ta, ngược lại cười ha hả, "Ưm
hừm, phía sau mông ngươi còn thêu một cây lúa nước?"
Ách...
Ta nghĩ là ta đã hiểu rõ
ràng. Công phu thêu của ta không tốt, nhưng lại rất thích, la hét muốn học với
Tử Tô, vừa học một chút thì tất cả quần áo của mình cũng bắt đầu đánh dấu hiểu
sở hữu của bản thân, sau đó tự suy xét thấy quả thật thêu rất xấu, liền thêu
lúa nước ở một nơi ẩn khuất một chút, kết quả, vẫn là bị người khác nhìn thấy.
Việc này thật quá xấu hổ
a!
Hai ngày sau đó, ta cũng
không gặp sư phụ, mà đến ngày thứ ba, Lưu Diễm tiên tử cùng Mạt Lị hoa tiên đột
nhiên đi đến Nguyên Hoàng cung, sắc mặt sốt ruột, lúc đó ta đang học vẽ tranh
chưa hề chú ý, kết quả các nàng ấy lập tức đi lại lật úp nghiên mực của ta,
nước mực hắt đến trên giấy, thấm lan ra, bức tranh hoa đào mà ta hao tổn hết
tâm tư vẽ, trong khoảnh khắc liền ngay cả hình dáng sơ lược cũng không còn.
Ta cũng đang tức giận,
sau khi nhặt nghiên mực kia lên nói, "Các ngươi làm cái gì vậy?"
"Ngươi chỉ là một
tiểu tiên thấp kém, gặp thượng tiên liền có thái độ này?" Lưu Diễm tiên tử
‘hừ’ lạnh một tiếng, chỉ thấy đầu ngón tay nàng ấy lóe ra một tia sáng, ta còn
chưa phản ứng lại, trên mặt liền ‘phách’ một cái trúng ngay một bạt tay.
Sư phụ từng nói qua nếu
có người khi dễ ta, ta nói ra đại danh của người để hù dọa kẻ khác, nhưng mà ta
còn chưa nhắc tới, các nàng ấy đã giành nói trước.
"Viêm Hoàng Thần
Quân không ở đây? Ngươi có biết sư phụ ngươi đi nơi nào không?" Câu hỏi
này là của Mạt Lị tiên tử.
Ta lắc đầu tỏ vẻ không
biết.
Sau khi hai nàng ấy nhìn
nhau, trên nét mặt lộ ra lo lắng nồng đậm."Chẳng lẽ thật sự lại đi nơi
hoang dã?"
A?
Nghi ngờ trong lòng ta
bỗng nhiên dâng lên, sư phụ lại đi nơi hoang dã làm chi? Chẳng lẽ lần trước
không có lấy Phượng Ngân Hoa về được nên người phải trở lại ?
"Lần trước hắn không
có mang Phượng Ngân Hoa về mà còn bị thương, ngày hôm qua nghe Thiên Quân nói,
hắn đi nơi hoang dã, chuyện đó hắn cũng chưa nói cho ngươi?" Mạt Lị hoa
tiên tiếp tục hỏi.
Nghe được lời này, lòng
ta lập tức bị ngưng trệ, lúc này ta không có tâm trạng trả lời cho nàng ấy, chỉ
liên tục truy vấn: "Sư phụ bị thương?"
"Viêm Hoàng Thần
Quân tu vi cao thâm như vậy sao lại dễ dàng bị thương, nhất định là ngươi làm
cái gì đó khiến hắn phân tâm!" Lưu Diễm tiên tử liền nhìn chằm chằm ta,
giận dữ nói.
Ta hoàn toàn tỉnh ngộ.
Lần trước lúc thiêu hủy cọng lông chim kia, mơ hồ nghe được sư phụ kêu gọi, hay
là thật sự là bởi vì nguyên nhân này, làm cho sư phụ phân tâm, cho nên bị yêu
thú gây thương tích?
"Vậy sư phụ có bị
thương nặng không?" Ta hết sức sốt ruột, chỉ mong mọc thêm đôi cánh, bay
đến bên cạnh sư phụ xem người như thế nào.
Lưu Diễm tiên tử cũng
không nói chuyện, nhưng là Mạt Lị hoa tiên lắc lắc đầu, ta nhất thời nhẹ nhàng
thở ra, lại nghe nàng ấy nói tiếp, "Không biết!"
"Ngày hôm trước thấy
hắn khí huyết bất ổn, có lẽ là hắn giấu đi rồi, nhưng ta có thể thấy không ổn,
chỉ sợ là không nhẹ!" Lúc này Lưu Diễm tiên tử không có dáng vẻ hùng hổ
như trước, ánh mắt lo lắng lúc đó không phải là giả, ta lập tức rối loạn tâm
thần, vết thương cũ của sư phụ chưa lành, lại đi nơi hoang dã, yêu thú nơi đó
rất đáng sợ, sư phụ người có gặp bất trắc hay không?
Ta không dám lại suy nghĩ
nữa, ngay cả thân người cũng run rẩy. Mà hai người các nàng ấy liếc mắt xem
thường ta, quay đầu bay đi, đợi ta đoán ra các nàng ấy chắc là đi đến nơi hoang
dã tìm sư phụ của ta, mong các nàng ấy mang ta đi một đoạn, kết quả vừa mới hô
một tiếng, cũng đã không còn nhìn thấy bóng dáng của hai nàng, lập tức càng lo
lắng, nếu còn cọng lông chim kia, còn có thể liên lạc với sư phụ, biết được
tình hình, hiện tại làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chỉ có thể lo lắng suông?