Tử Tô ngồi ở đuôi thuyền,
Hồ Phỉ ngồi sát phía sau ta.
Suốt dọc đường không nói
chuyện, mãi đến lúc tới thiên giới, hắn bỗng nhiên đưa tay vỗ vai ta. Ta vừa
quay đầu lại, liền nhìn thấy hắn lạnh mặt nói: "Vì sao nàng không thích
ta?"
"Bởi vì ta có người
trong lòng !" Ta không chút do dự trả lời hắn.
Ta luôn luôn xem Hồ Phỉ
như đứa trẻ nhỏ, cho dù ta không thích Viêm Hoàng, thì cũng sẽ không thể chọn
hắn.
"Người hắn thích là
nàng kiếp trước không phải nàng của hiện tại!" Hồ Phỉ hung tợn nói ra
những lời này, ‘hừ’ một tiếng quay đầu sang chỗ khác.
Ta biết hắn nói đúng,
không biết vì sao lại nhói đau trong lòng.
Bỗng nhiên, hắn lại xoay
người lại, "Ta thích là Cốc Miêu Miêu, không phải là Thủy Dạng thượng thần
gì hết!"
Ta nở một nụ cười về phía
hắn, cẩn thận đắn đo một chút, mới nhẹ giọng nói: "Không chỉ như thế, hơn
nữa ta còn lớn hơn ngươi nhiều như vậy, mặc dù ta không thích Viêm Hoàng, cũng
không thể thích ngươi nha!"
Trong lòng ta, Hồ Phỉ là
hậu bối.
Tuy rằng bây giờ hắn đã
cao hơn ta một cái đầu, nhưng mà ta vẫn nhớ như in dáng vẻ tiểu bá vương lưu
manh của hắn lúc trước!
"Một, hai trăm năm
tính là cái gì? Đợi đến giống như Chu Liên Thượng Thần cùng nương tử của hắn,
cùng nhau sống mấy ngàn năm, một hai trăm năm này, không phải chỉ là một cái
thoáng qua thôi sao!" Hồ Phỉ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ phản bác ta, ta
không nói nữa, lúc này đã có thể nhìn thấy Nam Thiên môn, bên cửa thiên môn
thần tiên ào ào đuổi đến xông vào bên trong, mà ta phát hiện, thiên tướng thủ
vệ không thấy đâu.
Mà lúc này thân tàu san
hô hơi lớn, sử dụng ở trong thiên giới không tiện, cho nên ta thu pháp khí lại,
gọi đám mây lành đi cùng bọn họ. Lúc đang chuẩn bị đuổi theo về hướng cấm địa,
thế nhưng vang lên tiếng chuông khắp thiên giới.
Tiếng chuông trầm nặng
vang lên từng tiếng một, giống như vang vọng đến tận đáy lòng, tựa như hòn đá
lớn rơi vào giữa lòng hồ yên tĩnh, mang đến chấn động rất lớn, âm vang từng
tiếng trong lỗ tai, ta vừa định vận khí ngưng thần, chợt nghe Tử Tô nói:
"Mau, đi Quỳnh Hoa chính điện!"
Chờ tới lúc theo phần
đông thần tiên đuổi tới Quỳnh Hoa điện, Thiên Quân Thiên Phi và các vị thượng
thần đã đứng ở trong chính điện.
Sắc mặt của bọn họ đều
tái nhợt, vẻ mặt bi thương.
"Yêu ma đánh vào
thiên giới, cứu ra được hoàng tộc Ma giới đang bị nhốt tại cấm địa!" Giọng
nói của Thiên Quân rất nghiêm trọng, hắn hơi hơi dừng một chút nói: "Chúng
huyết tẩy thiên giới, ngay cả Bạch Nhược thượng thần ở lại trấn thủ cũng chịu
độc thủ."
Chúng tiên ồ lên, sau đó
chúng tiên đều chờ lệnh, muốn hạ phàm giáng yêu phục ma, báo thù rửa hận cho
những tiên hữu đã chết!
Nhưng mà Thiên Quân khoát
tay nói, "Các vị tiên gia chớ tự tiện hành động! Hiện tại hoàng tộc Ma
giới đào thoát, khẳng định sẽ trốn đi nghỉ ngơi lấy lại sức, ta đã phái một vạn
thiên binh hạ phàm tìm kiếm, cũng lệnh cho thổ địa khắp nơi lập tức báo cáo
tình huống, đào ba thước đất cũng phải tìm ra bọn họ, báo thù cho những tiên
hữu bị giết hại! Chỉ là bây giờ tình huống nguy cấp, nếu như có tiên hữu đơn
độc tự hạ phàm tìm kiếm, gặp phải yêu ma, e là sẽ bị độc thủ."
Thiên Quân không muốn nói
thêm nữa, vẫy tay cho mọi người rời khỏi trước, mà ta làm thượng thần, phải ở
lại đại điện.
Lúc này trên đại điện trừ
Thiên Quân Thiên Phi, tính cả ta, tổng cộng có mười thượng thần.
Mà căn bản, thượng thần
thiên giới, tổng cộng có mười hai vị, ta cẩn thận nhìn một chút, Bích Thanh
Thần Quân không có ở trong số này, mà còn một người nữa, đương nhiên là Bạch
Nhược thượng thần mới mất.
Ta nhẹ nhàng mà kéo tay
áo Viêm Hoàng một cái, "Bạch Nhược thượng thần sẽ luân hồi chuyển thế
chứ?"
Ta vừa dứt lời, chỉ thấy
tầm mắt mọi người đều đồng thời nhìn về phía ta.
Sắc mặt Chu Liên Thượng
Thần tái nhợt, một tay níu chặt vạt áo trước ngực, chậm rãi lắc đầu nói:
"Ngọn đèn linh hồn của nàng ấy đã tắt, Bạch Nhược đã hồn phi phách
tán."
"Yêu ma kia lại lợi
hại như thế, ngay cả Bạch Nhược thượng thần cũng không phải đối thủ, còn rơi
vào kết cục hồn phi phách tán!" Thượng thần râu tóc bạc trắng đang nói
chuyện, hắn chau mày, sau khi nói xong ngửa mặt lên trời thở dài, khóe mắt chảy
ra giọt lệ trong suốt.
Kỳ thực ta cũng không
biết, sinh mệnh thần tiên cũng yếu ớt như thế, phàm nhân sau khi sinh lão bệnh
tử còn có thể luân hồi chuyển thế, mà những thần tiên này, lại hoàn toàn bị
đánh tan linh hồn, hoàn toàn tan thành tro bụi, ta cực kỳ lo lắng, nước mắt
cũng chảy xuống, thần tiên ở lại trấn giữ đều đã chết, ta bỗng nhiên nghĩ đến,
Cẩm Văn kia, chẳng lẽ cũng không còn tánh mạng?
"Viêm Hoàng, Cẩm
Văn, Cẩm Văn nàng ấy..."
Viêm Hoàng nắm chặt lấy
tay ta nói: "Lúc ta vừa mới nhìn thấy Cẩm Văn, nàng ấy còn có một tia hồn
phách chưa phân tán. Lúc này nàng ấy được ngâm mình trong hồ thuốc ở chỗ Bích
Thanh Thần Quân, Bích Thanh Thần Quân đang ở chăm sóc nàng ấy."
"Ta muốn đi thăm
nàng ấy."
"Ta đưa nàng
đi." Người vừa dứt lời, chợt nghe Thiên Quân mở miệng, "Viêm Hoàng
Thần Quân đi nhanh về nhanh, chúng ta còn có chuyện quan trọng phải thương nghị!
Thủy Dạng thượng thần, hiện thời yêu ma quấy phá, tình thế đại loạn, ngươi nhất
định phải sớm ngày thức tỉnh..."
Ta có địa vị là thượng
thần, cũng không có tài cán ra sức vì thiên giới, thật sự áy náy, nhưng mà lúc
này lòng ta luôn lo lắng cho Cẩm Văn, cũng chỉ có thể vội vàng rời đi.
Cẩm Văn tuy rằng nói
chuyện rất tệ, nhưng mà nàng ấy đối xử với ta rất tốt, ta cũng biết rõ điều đó.
Đợi đến hồ thuốc của Bích
Thanh Thần Quân, ta mới biết được vì sao vừa mới rồi bọn họ vẫn chưa nói còn có
một tiên hữu hồn phách chưa tán.
Lấy tu vi hiện tại của
ta, ta có thể nhìn thấy, Cẩm Văn ngâm mình ở trong hồ thuốc, hồn phách của nàng
ấy sớm đã bị đánh tan, chỉ là còn có một tia hồn phách bám vào trong thân thể
chưa biến mất, đó là một sợi rất nhỏ, nhẹ nhàng giống như chỉ cần một luồng gió
thổi qua cũng có thể phiêu tán.
"Cẩm Văn!"
Người nàng ấy trần truồng
ngâm mình trong hồ thuốc, chỉ có gương mặt nổi lên trên, khuôn mặt vốn xinh đẹp
nay đã biến đổi hẳn, hai mắt nhắm nghiền, miệng cũng mở lớn.
Lập tức nước mắt của ta
rơi như mưa.
"Bích Thanh Thần
Quân, Cẩm Văn sẽ khỏe lại chứ?"
Bích Thanh Thần Quân nhìn
ta, chậm rãi lắc lắc đầu."Hồn phách hiện tại của nàng ấy còn chưa phiêu
tán, cũng bởi vì trong lòng còn có chấp niệm."
Viêm Hoàng nhẹ nhàng mà
vỗ lưng ta, "Ta về chính điện trước, Bích Thanh ngươi trông coi các nàng
ấy đi."
"Cẩm Văn, Cẩm
Văn..." Ta đưa tay muốn đi sờ mặt nàng ấy, cũng không ngờ đúng lúc này,
Cẩm Văn mở mắt!
Thân mình nàng ấy trồi
lên mặt nước, giống như con cá ngửa bụng nổi lên. Nhưng mà đợi đến khi thấy rõ
bụng nàng ấy, suýt nữa ta đã nôn ra.
Cái bụng của Cẩm Văn bị
xẻ ra hoàn toàn, miệng lỗ trống đó lớn dần, máu tanh tản ra trong nước như nụ
cười ác độc đáng sợ.
Bích Thanh Thần Quân đột
nhiên quát: "Cẩm Văn, vì sao ngươi xuất hiện ở cấm địa!" Cẩm Văn
không quan tâm hắn, con mắt chuyển động vài cái, cuối cùng nhìn về phía ta.
"Cẩm Văn..." Ta
đưa tay cố vươn tới trong hồ thuốc, nắm được lòng bàn tay của Cẩm Văn.
Ta quay đầu chất vấn Bích
Thanh Thần Quân, "Vì sao Cẩm Văn có dáng vẻ này, các ngươi không trị
thương cho nàng ấy, mà quăng nàng ấy vào nơi này!"
Nơi này là hồ thuốc không
sai, nhưng là ta phát hiện, hồ thuốc này chỉ là đang khóa chặt sợi hồn phách
cuối cùng của nàng ấy, không cho hồn phách kia rời khỏi thể xác, ngay cả miệng
vết thương lớn như vậy cũng không xử lý, bắt nàng ấy ngâm mình trong nước, màu
đỏ này căn bản không phải nước thuốc, mà là máu của Cẩm Văn, máu của nàng ấy!
Bích Thanh Thần Quân cũng
không để ý tới ta, hắn tiếp tục quát: "Vì sao tại nơi kết giới bị phá có
dấu tay máu của ngươi!"
Ta liều chết nắm lấy bàn
tay của Cẩm Văn, "Bích Thanh Thần Quân, ngươi cứu nàng ấy nhanh chút
đi!"
"Nàng ấy đã không có
thuốc nào cứu được! Nếu như quả thật là yêu ma, chạm đến cấm chế sẽ kích phát
hủy diệt đại trận trong cấm địa, hai yêu ma kia đành phải bị nổ tung đến tan
xương nát thịt, ở cấm địa chúng ta tìm được nàng ấy, hơn nữa nơi kết giới bị
phá vỡ có dấu bàn tay máu của nàng ấy!"
Tay của Cẩm Văn bị ta nắm
lấy, ta lại cảm thấy không hề có một tia ấm áp, ánh mắt nàng ấy tuy rằng nhìn
về phía ta, nhưng không có một tia sinh khí, nét mặt giống như tro tàn. Ta lắc
đầu, "Là yêu ma uy hiếp nàng ấy, nhất định là như vậy!"
Ngón tay Cẩm Văn bỗng
nhiên nhẹ nhàng giật giật.
"Miêu Miêu..."
"Ta đây, ta
đây!"
"Con của ta..."
Một bàn tay Cẩm Văn thế nhưng sờ soạng mò mẫn từ lỗ vết thương đó vươn vào
trong bụng, "Không có, không có..."
"Bọn họ đoạt con của
ta đi rồi, bọn họ muốn giết con của ta!" Cẩm Văn kêu lên khàn cả giọng.
"Vì sao, yêu ma này
tàn nhẫn như vậy!" Ta nức nở, nhưng mà vừa dứt lời, liền nhìn thấy Cẩm Văn
điên cuồng mà lắc đầu, "Không phải yêu ma, không phải yêu ma, là bọn
họ..."
"Không phải yêu
ma?"
Ta sửng sốt, Bích Thanh
Thần Quân đã lên tiếng, "Bọn họ là ai?"