Hai vạn năm trước, Thủy
Dạng thượng thần vốn là hồ yêu trong hồ Tịnh Nguyệt dưới chân núi Lạc Hà. Bởi
vì nguyên thân là nước, trên đường tu hành lại chưa từng tiếp xúc với con
người, cho nên tính tình nàng ấy lãnh đạm, nhưng mà cũng vì nguyên nhân đó, mới
khiến cho con đường tu tiên của nàng ấy chưa từng trải qua nhiều chông gai, đó
chính là tình kiếp mà làm cho vô số người tu tiên đau khổ, đối với nàng ấy mà
nói, căn bản không đáng giá nhắc tới.
Một khi phi thăng làm
tiên, lịch kiếp đơn giản giống như uống nước, đến cuối cùng thoải mái thành
thượng thần, quả thực khiến cho những tiên nhân có quen biết đều trợn mắt há
mồm. Đương nhiên, những chuyện đó cũng chỉ khiến cho Viêm Hoàng Thần Quân đệ
nhất làm dáng của thiên giới hơi hơi liếc qua.
Về phần sau này làm thế
nào mà rễ tình cắm sâu?
Sư phụ người chỉ hé miệng
cười, không nói .
Tâm sự của ta trùng
trùng, lúc trước ở Tuyết Sơn bị cảm lạnh còn bị thương linh khí trong cơ thể, ở
trong lòng người ấm áp dễ chịu một lát, liền mê mê trầm trầm rơi vào giấc ngủ, đợi
đến lúc tỉnh lại, đã là nằm trên giường ở Thủy Phán Cư.
Tử Tô đang ngồi thêu hoa
ở đầu giường ta, thấy ta tỉnh lại, nàng ấy cất túi hương cầm trong tay, thuận
tay đỡ lấy ta, ta lắc đầu, tỏ vẻ bản thân thân mình không suy yếu như vậy, sau
khi ngồi dậy thì nhì xung quanh, "Sư phụ đâu?"
"Viêm Hoàng Thần
Quân trở về không được bao lâu đã bị Thiên Quân triệu đi." Tử Tô nói.
"Vậy ba yêu ma kia
vẫn chưa tìm được sao?" Ta lẩm bẩm nói, trong đầu xuất hiện hình ảnh bọn
họ ở nhân gian, lập tức trong lòng nguội lạnh.
"Ừ, nhưng mà bây giờ
còn chuyện lớn của thái tử Trục Nguyệt, mấy ngày gần đây tối nào hắn cũng ho ra
máu, tựa hồ bị thương, nhưng mà ngay cả Bích Thanh Thần Quân cũng không tìm ra
hắn có bệnh gì, nghe nói bây giờ ngay cả hồn phách cũng không ổn, là Thiên Quân
và Thiên Phi dùng tiên dược để kéo dài mạng sống cho hắn."
Tử Tô đứng dậy, đi đến
bên bàn rót một chén trà nóng đưa cho ta, "Nguyên thần của Trục Nguyệt
thái tử từ từ suy yếu, sợ là sẽ giống như Bạch Nhược thượng thần, có kết cục
hình thần đều tan biến."
Ta nâng chén trà trong
hai tay, lại không có lòng dạ nào uống trà, mà vội vã hỏi: "Là bị đả
thương nguyên thần? Hay là trúng độc?" Sở học của ta có hạn, vắt hết óc
cũng chỉ nghĩ ra hai nguyên do như vậy.
Tử Tô tiếp tục lắc đầu,
"Ngay cả Bích Thanh Thần Quân cũng không tìm ra." Nàng dừng một chút
lại nói: "Mỗi ngày thái tử phi đều lấy nước mắt rửa mặt..."
Thái tử Trục Nguyệt là
con trai lớn của Thiên Quân, là tiên thai trời sinh, đáng tiếc tư chất bình
bình, nếu luận về tu vi, nói là thượng tiên, đều hơi có chút miễn cưỡng. Chẳng
qua hắn xử sự công chính, khiêm tốn có lễ với người khác, có thế mới lấy được
lòng không ít người. Lần này nguyên thần bị hao tổn, tiên nhân tứ hải bát hoang
đều hiến linh đan diệu dược của nhà mình, đáng tiếc cho dù là linh dược khởi tử
hồi sinh, giữ hồn tụ phách, cũng không có chút tác dụng.
Trục Nguyệt thái tử như
dầu hết đèn tắt, mặc dù được Thiên Quân có kéo dài mạng sống, cũng chống đỡ
không nổi bao lâu nữa.
Toàn bộ lòng người trong thiên
cung hoảng sợ, chỉ có Thủy Phán Cư là nơi yên tĩnh nhất. Sau khi ta thức dậy
liền lập tức đến căn nhà tranh mà trước kia Tử Tô từng dẫn ta đến.
Lúc này sắc trời hơi tối,
trước nhà tranh có rừng trúc, phía sau dựa vào một vách núi, sau khi đi vào tựa
như không hề có tia sáng nào. Ở thiên cung lâu nay ta cũng biết mấy vị tiên
nhân xưa nay thích dùng dạ minh châu chiếu sáng lên, mà ta không có vật ấy, ở
trong phòng mò mẫn một hồi, muốn tìm ngọn đèn, nào ngờ ngọn đèn không tìm được,
lại chạm phải một vật lạnh lẽo ở góc bàn học. Vật kia tựa hồ là tảng đá tròn
tròn, đặt ở sau giá bút, vì ta cầm không chắc, kết quả tảng đá kia liền ‘cô lỗ
lỗ’ rơi xuống, lăn tròn trên mặt đất, ta cúi đầu muốn tìm, cũng tìm không ra
hòn đá đó rơi hướng nào.
Không biết được có phải
bị kích động hay không, ta cũng không nhớ được vài pháp thuật, lúc này đứng ở
trong nhà tranh suy nghĩ, làm thế nào cũng nhớ không nổi khẩu quyết, lại mò mẫn
một lát trong bóng tối, ta phát hiện hai mắt của mình dần dần thích ứng với
bóng tối, cũng có thể nhìn ra chút hình dáng .
Chỉ là khi nhìn lên, liền
đột nhiên phát hoảng.
Có người đứng ở một góc
trong căn nhà tranh.
"Thủy Dạng..."
Giọng nói này nghe có
chút quen tai, ta suy nghĩ qua một lược, liền đem thanh âm cùng chủ nhân đối
chiếu với nhau, hắn là Bích Thanh Thần Quân.
Ta nhìn Bích Thanh Thần
Quân chậm rãi đi đến bên giường, lấy một ngọn đèn từ đầu tủ gần giường ra thắp
sáng, hắn cầm ngọn đèn trong tay chậm rãi đi tới, ngọn đèn mờ nhạt in lên gương
mặt có chút trầm tư của hắn, khiến cho trong lòng ta bị trầm xuống, bởi vì đã
không khống chế được mà hơi hơi phát run.
"Thủy Dạng, nghe nói
nàng bị cảm lạnh." Hắn đặt ngọn đèn lên bàn gỗ, sau đó phất nhẹ tay một
cái, bàn tay mở ra trước mặt ta, một viên đá hình tròn ở trong lòng bàn tay
hắn, lóe ra ánh sáng lành lạnh.
"Nàng vừa mới cầm
vật ấy, lòng ta sẽ có cảm ứng, liền lập tức đến." Bích Thanh Thần Quân đem
viên đá kia đưa đến trước mặt ta, "Có nhớ được vật ấy?"
Ta chậm rãi lắc đầu.
Bích Thanh Thần Quân than
nhẹ một tiếng, "Đây là vật đính ước lúc trước ta tặng cho nàng——Tị Trần
châu."
Vật đính ước? Chẳng lẽ
người trong lòng của Thủy Dạng thượng thần chẳng phải sư phụ, mà là Bích Thanh
Thần Quân? Nghĩ đến hai bức họa trong phòng kia, ta mơ hồ cảm thấy có thể như
vậy, đang lúc hoảng hốt, chỉ nghe Bích Thanh Thần Quân tiếp tục nói: "Thủy
Dạng, những chuyện trước kia cuối cùng rồi nàng cũng sẽ nhớ lại, cuối cùng sẽ
nhớ tới ..."
Ta bị ánh mắt nhìn chăm
chú của Bích Thanh Thần Quân làm cho tâm thần hoảng loạn, lui về phía sau hai
bước, kết quả chạm vào bậc cửa suýt té ngã, may mắn được người ta đưa tay ra đỡ
lấy.
Ta quay đầu nhìn lại,
người tới đúng là sư phụ, chân mày của người sắc bén, sắc mặt âm trầm, thuận
tay kéo ta ra phía sau, không chịu nói một câu nào, đưa tay chưởng một chưởng,
chưởng phong sắc bén, nhà tranh nhỏ cứ như vậy mà bị sập đổ.
Nhà tranh sập, trong lúc
bụi đất bay lên, nhưng Bích Thanh Thần Quân đứng ở chính giữa vùng đổ nát,
không nhiễm một hạt bụi, trong tay còn ôm hai bức họa kia. Trong thời gian ngắn
như vậy, hắn thế nhưng còn lấy được hai bức tranh kia?
Sư phụ xoay người hỏi ta,
"Miêu Miêu, nhà tranh hủy, ta sẽ xây cho nàng một căn nhà khác tốt hơn
được không?"
Những lời âu yếm trên thế
gian này cho dù ngọt như mứt hoa quả, cũng không bằng một tiếng Miêu Miêu.
Ta nhẹ nhàng gật đầu, tay
nắm chặt tay áo, mồ hôi chảy trong lòng bàn tay đã thấm ướt cổ tay áo.
Sư phụ lặng im đối diện
với Bích Thanh Thần Quân, ta chỉ cảm thấy bên trong sinh ra một cỗ áp lực vô
hình, khiến cho ta thở cũng có chút khó khăn, nhưng mà áp lực này cũng chỉ
thoáng qua trong giây lát, đợi ta khôi phục lại, phát hiện Bích Thanh Thần Quân
đã ôm hai cuốn tranh kia rời khỏi.
"Miêu Miêu, có từng
buồn phiền về chuyện kiếp trước?"
Ta không biết mở miệng
như thế nào, càng sợ bản thân vừa nói, liền mang theo tiếng khóc nức nở, chỉ có
thể cắn chặt răng, lắc đầu, trên mặt lại cố gắng nở nụ cười.
Chắc chắn nụ cười này cực
kỳ khó coi, sư phụ nhíu nhíu mày, đưa tay điểm vào mi tâm của ta, sau đó day
day hai cái, "Sao mày đều nhăn thành như vậy ?" Người nhìn chằm chằm
ta nửa ngày, rồi lại ôm ta vào lòng, "Nếu là như nàng muốn tìm lại trí nhớ
trước đây rồi mới thành thân, ta cũng có thể chờ ."
Ta không hé răng, bàn tay
sư phụ vỗ lưng ta cũng có chút cứng ngắc, ta có thể cảm nhận được .
Ta biết, đại khái người
rất thất vọng.
Nếu như biết hồn phách
của Thủy Dạng thượng thần còn trong tay yêu ma, mà ta bất quá chỉ là người giả
mạo, có phải người sẽ giận dữ, đánh ta hồn bay phách tán, trọn đời không được
siêu sinh hay không?
Điều ta mong muốn cũng
không nhiều lắm, bỗng nhiên cảm thấy, nếu được chết như vậy, cũng không có gì
tốt bằng.