"Thụ Địch, ta tới
lấy đan dược!"
Ngoài cửa truyền đến
tiếng gọi, ta bị chấn kinh tay run lên, cọng lông chim của sư phụ thế nhưng lọt
vào trong lò lửa. Ta nhất thời hoảng thần, đang muốn đưa tay lao vào, đã bị
người ta bắt được, "Ngươi làm gì? Không muốn sống nữa?"
"Lông chim, lông
chim của sư phụ!" Lông chim rơi vào trong lửa không phải nháy mắt bị đốt
thành tro sao, ta lòng nóng như lửa đốt, vẫn muốn đưa tay ra như cũ. Nào ngờ
bên trong ngọn lửa, cọng lông chim kia đột nhiên bắn ra một luồng kim quang,
hết sức chói mắt, ta theo bản năng che mắt, chờ bình tĩnh lại, liền nhìn thấy
những đóm lửa nhỏ trong lò bắn ra khắp nơi, cái đỉnh lớn bằng đồng giống như
nấu sôi vang lên tiếng ‘ồ ồ’, sau một lát, ‘oành’ một tiếng nổ, nắp của đỉnh
kia bắn lên cao, trong hoảng hốt ta hình như nghe được tiếng sư phụ hét lên,
lúc đang ngây ngốc có một lực rất lớn kéo ta rời khỏi, còn chưa đứng vững đã bị
người kia áp dưới thân trong nháy mắt.
Chờ tất cả tiếng động
dừng lại, người nọ mới từ trên người ta di chuyển, mà ta mới có thể bò lên, vừa
vừa quay đầu, liền nhìn thấy ánh mắt Hồ Phỉ trừng ta.
"Ngu ngốc, ngươi còn
ở trong này làm cái gì?" Hắn vừa xoa cánh tay, vừa hung tợn hỏi.
Ta còn chưa trả lời, chợt
nghe thấy tiếng kêu thê thảm của Thái Thượng Lão Quân, "Mới chỉ trong giây
lát như vậy, ngươi liền phá tung phòng của ta như vầy? Ta đây tạo ra cái nghiệt
gì chứ!"
Lúc này, ta mới nhìn
thấy, toàn bộ phòng luyện đan đã không ra hình dạng gì.
Cái đỉnh lớn bằng đồng
ngã nghiêng một bên, nước thuốc chảy ra đất, các lò luyện đan nhỏ chung quanh
cũng ngã sang trái hoặc sang phải, cái lò thuốc nấu canh chó kia, càng tan nát
nằm trên đất, trên sàn còn có từng vòng sáng tròn tròn, ta ngẩng đầu nhìn theo,
không khỏi kinh hô ra tiếng, thì ra cái đỉnh lớn bằng đồng kia, thế nhưng cái
đỉnh bị đập thủng một lỗ, thấy tình cảnh vậy, ta ngây ngẩn ở nơi đó, hoàn toàn
nói không ra lời.
"Ngươi nha đầu kia,
bồi thường tiên đan cho ta!" Thái Thượng Lão Quân vọt lại, một phen đẩy ta
và Hồ Phỉ, đứng ở trước đỉnh đồng khóc lớn ào ào, ta xông xáo mà tạo ra đại họa
như thế trong lòng khó chịu, giờ phút này thấy dáng vẻ này của hắn, càng rất áy
náy, nhất thời không có chủ ý, không biết làm thế nào mới tốt. Tiểu Bạch cố
tình còn không hiểu chuyện, bản thân bật đến trong nước thuốc mà bơi lội, phát
ra tiếng vang ‘cô lỗ cô lỗ’.
"Lão Quân, đều là ta
sai, người phạt ta đi!" Làm việc gì sai đương nhiên muốn bị phạt, ta đã
nghĩ không ra biện pháp, liền dứt khoát để cho Lão Quân hắn đến xử phạt đi.
"Phạt, phạt ngươi
làm cái rắm gì!" Lão quân ‘hừ’ lạnh một tiếng, quay đầu đến trừng ta một
cái, ta một trận chột dạ, liền ngay cả đầu cũng không dám lại nâng lên, quan
sát một bãi nước thuốc trên đất kia mà tự trách.
"Ưm hừm! Canh thịt
chó của ta!" Lúc trước lão quân còn đang đứng ở trước cái đỉnh đồng, mà
giờ phút này nhìn thấy cái lò đan nhỏ cùng với những mảnh canh thịt chó rơi ra,
tiến lên hai ba bước rồi ngồi trên mặt đất, nhìn một mảnh cặn bã mà lau nước
mắt.
Ta càng thêm lo sợ bất
an, không tự giác vặn xoắn góc áo.
Đúng lúc này Hồ Phỉ dùng
khuỷu tay thúc thúc ta, nhỏ giọng nói vào tai ta: "Ngươi xem vẻ mặt của
Lão Quân, ta đoán dược luyện trong đỉnh kia không đặc biệt trân quý gì, còn
thua cả một nồi thịt chó đó! Đừng lo lắng!"
"Ngươi biết cái
gì!" Thái Thượng Lão Quân ‘vèo’ một cái đứng lên, dùng ngón tay chỉ vào
chóp mũi của ta, "Tiên đan, để cho sư phụ của ngươi trở về bồi thường,
ngươi, vừa tới liền gây chuyện, để ta giam ngươi lại tự mình suy ngẫm! Dược
đồng thủ hạ của ta phạm sai lầm đều phải bị phạt, ngươi đã đến chỗ này của ta
học luyện đan, cũng phải tuân thủ quy củ của ta!"
"Vâng, vâng!"
Ta liên tục gật đầu, cũng không ngờ Hồ Phỉ ở bên cạnh bênh vực, "Vì sao a,
Miêu Miêu cũng không phải đồ đệ của ngươi, biệt giam một tiểu cô nương trong
căn phòng tối tăm và đầy nổi sợ hãi a, Lão Quân ngươi nên làm chuyện tốt đi,
lát nữa ta bảo mẹ ta chưng mấy nồi canh thịt chó cách thủy mang lại cho
ngươi!"
Đôi mắt Thái Thượng Lão
Quân sáng lên, sắc mặt Hồ Phỉ lộ vẻ vui mừng, nhướng mày mấy cái về hướng ta.
Ta cũng không phải tiểu
cô nương, cũng không cảm thấy bị giam trong phòng kín có bao nhiêu đáng sợ,
nhưng có người hảo tâm nói giúp cho ta, đương nhiên không thể không cảm kích,
cho nên ta mỉm cười đáp lại hắn, nào ngờ đứa nhỏ này giống như thấy quỷ, lại
quay đầu sang một bên, trong lỗ mũi còn phát ra một tiếng ‘hừ’ lạnh khinh
thường.
Ta nhất thời xấu hổ.
Nhưng mà xấu hổ này cũng không kéo dài bao lâu, bởi vì Thái Thượng Lão Quân
bỗng nhiên mặt trầm xuống, "Không thể phá vỡ quy củ, bằng không về sau ta
làm thế nào mà quản giáo dược đồng! Phải phạt, đệ tử của Viêm Hoàng cũng không
thể ngoại lệ!"
Ta liên tục nói ‘Vâng’,
tỏ vẻ cam nguyện bị phạt, lúc này sắc mặt Lão Quân mới có thể hòa dịu, ngược
lại chỉ vào Hồ Phỉ nói: "Ngươi, trước hết sắp xếp lại phòng này, sau đó
chỉnh sửa lại căn phòng này cho ta!"
"A!" Hồ Phỉ
thét kinh hãi một tiếng, "Đâu có chuyện gì liên quan tới ta?"
Chòm râu của Lão Quân run
lên, ta cho rằng hắn muốn răn dạy Hồ Phỉ, dù sao hắn là thượng tiên lại là
trưởng bối, sai bảo Hồ Phỉ làm việc là chuyện đương nhiên, kết quả hắn chỉ liếc
qua ta một cái, lại liếc Hồ Phỉ một cái, liền cười lạnh một tiếng xoay người
sang chỗ khác, một dáng vẻ cao thâm không nhiều lời.
Hồ Phỉ nhìn nhìn hắn, lại
nhìn nhìn ta, toàn bộ lông mày đều nhíu lại.
Hắn do dự một lát, giơ
nắm tay lên trước mặt ta, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sửa thì sửa!"
Nói xong hắn liền xắn tay
áo và bắt đầu quét dọn, trong lòng ta biết hắn trách ta gây nhiều phiền toái
cho hắn, còn nghĩ muốn đánh ta, vội vàng muốn qua giúp đỡ, nào ngờ vừa đi về
phía trước một bước đã bị một tay Lão Quân cấp xách lên.
"A! A!" Ta thét
chói tai ra tiếng.
"Kêu la cái
gì!" Sau đó Lão Quân huýt sáo, âm thanh huýt sáo vừa phát ra, chỉ thấy một
con tiên hạc từ không trung xoay vòng lượn xuống, quạt nên một trận cuồng
phong, làm cho mảnh vụn vỡ mà Hồ Phỉ mới quét bay tứ tung lên. Mà Lão Quân cũng
là không nghe Hồ Phỉ oán giận, lập tức ném ta lên lưng tiên hạc, "Vũ Cơ,
đem nàng quăng vào phòng biệt giam!"
Tiên hạc kia hót một
tiếng, lúc đang muốn giương cánh, Lão Quân lại thét lên, "Đợi chút!"
Chẳng lẽ là thay đổi chủ
ý?
Trong lòng ta vui mừng,
chợt nghe hắn tiếp tục nói, "Mang theo thứ này đi luôn!" Chỉ thấy hắn
vớt Tiểu Bạch từ trong nước thuốc lên thuận tay ném lên vai ta, bởi vì nó dính
một thân vị thuốc, còn dinh dính ẩm ướt, khiến cho ta thật không thoải mái,
đang muốn bắt nó để sang bên cạnh, liền nhìn thấy tiên hạc kia nhìn chằm chằm
Tiểu Bạch, tròng mắt sáng long lanh đang phát ra u quang, ta nhất thời hơi hơi
co lại, sau đó đem Tiểu Bạch nắm chặt trong tay, sợ tiên hạc kia xem nó trở
thành tiểu bạch xà mà nuốt mất.
Sau đó, tiên hạc càng bay
càng cao, ta ôm cổ nó, nhìn biển mây mờ mịt dưới tiên giới, tựa như ảo mộng,
cũng không muốn buông tay, nào ngờ đi tới một chỗ, nó hót một tiếng, mà xoay
mạnh người, may mắn lúc đó ta đang ôm rất chặt, mới không bị ngã xuống, đang
lúc vui mừng, chợt thấy chiếc cổ dài nhỏ của nó bỗng nhiêu quay đầu, cả đầu
xoay lại, chiếc mỏ giống như đao nhọn, đâm thẳng vào mu bàn tay ta, mu bàn tay
ta tê rần theo bản năng buông tay, nó lại thuận thế quay vòng mấy cái giữa không
trung, ta lập tức từ chỗ cao ngã xuống như vậy.
Tiếng gió gào thét bên
tai, ta cảm thấy tim cũng nhảy ra khỏi cổ họng, ta không có pháp khí biết bay
a, ta cũng sẽ không thể ngự kiếm phong hành, sư phụ cũng chưa từng đã dạy ta
cưỡi mây lướt gió, hiện tại nên làm cái gì bây giờ, chẳng lẽ, đường đường tiên
tử như ta, có thể ở té khỏi tiên giới thành thịt vụn?
"Sư phụ a!" Ta
nhắm chặt hai mắt lại, "Ta sợ quá!"
Đột nhiên, tốc độ rơi
xuống hình như chậm lại. Tiếng gió dần dần nhỏ lại, mà lòng ta cũng thoáng bình
tĩnh dần.
Sư phụ trên trời có linh,
a không đúng, sư phụ thần thông quảng đại! Ta cảm động đến rơi nước mắt, chậm
rãi mở hai mắt.
Bốn phía cũng không
người, mà da đầu ta lại ẩn ẩn đau.
Cố gắng hết sức ngước
lên, cũng chỉ thấy cái đầu cứng ngắc của Tiểu Bạch. Miệng nó thở hổn hển, có lẽ
đang dùng hết toàn lực. Thì ra là Tiểu Bạch đang xách ta a, nhưng là Tiểu Bạch
nhỏ như vậy, có sức lực như thế nào mà mang nổi ta?
"Tiểu Bạch, ngươi có
ổn không?" Ta sốt ruột hỏi.
Tiểu Bạch không thể nói
chuyện, cái cổ lại càng gồng cứng, ngay cả vảy màu trắng, cũng bắt đầu phiếm
màu tím hồng nhàn nhạt.
"Ai da, ta thật sự
là ngu ngốc!" Ta vỗ ót, tuy rằng ta còn chưa học bay, lại sớm biết được
cách nào hóa lại thành nguyên hình, lúc này hình người quá nặng, không bằng ta
hóa thành bản thể lúa nước.
Vì thế, ta biến thành một
cây lúa.
Sau đó, ta nhẹ bổng từ kẽ
hở móng chân của Tiều Bạch rớt ra ngoài.
Từ bên dưới, ta có thể
nhìn thấy đôi mắt của Tiểu Bạch tròn ra, có lẽ là bị kinh sợ.
Ta: "..."
May mắn tốc độ rơi chậm
hơn so với trước, sau một chút thấp thỏm không yên ta lại bị móng vuốt của Tiểu
Bạch bắt được lần nữa. Mà lúc nó bắt lấy ta, chòm râu nhếch lên, như là đang
cười.
Chuyện này thật sự là,
cực kỳ khiến cho người ta không có lời nào để nói a!