Tiên Phong Đạo Thê

Chương 24: Chương 24: HĂNG HÁI




Đang lúc ta thấp thỏm không yên, có một nữ tử xuất hiện, cứu vớt số phận cực khổ của ta.

Trên đường trở về, Hồ Phỉ không nói một lời, khuôn mặt nhỏ nhắn thập phần tối tăm. Ta không dám gần sát hắn, sợ hắn nhất thời không có chỗ hả giận dùng nắm đấm đánh vào ta, nào ngờ vừa lui đến một góc, lại bị hắn một phen nắm trở về.

Ta cùng với hắn trừng nhau, cuối cùng thấy hắn cắn chặt răng nói: "Ta sẽ tu luyện cho tốt, con rồng sâu bọ đó, ta không tin không vượt qua hắn!"

Ách...

Con rồng sâu bọ, nói rất hay, ta kìm lòng không đậu vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Sau đó Hồ Phỉ cũng không vừa lòng với sự đồng ý của ta, tiếp tục bình tĩnh nói: "Con rồng sâu bọ kia đã thành thân, ngươi còn thân cận với hắn như thế, thái tử phi đó thoạt nhìn ý xấu đầy bụng, ngươi ngây ngốc như vậy, cẩn thận bị chỉnh đến da cũng không còn!"

Ai? Thái tử phi rất xấu xa sao? Mà ta cảm thấy nàng ấy là ân nhân của ta nha, nếu không phải nàng ấy đưa ta lên Nguyên Hoàng cung, ta như thế nào gặp được sư phụ đại nhân? Vừa rồi nếu không phải nàng ấy nói lời ngăn cản, nói không chừng đã Mặc Tương đem ta về đáy biển rồi, làm sao còn có thể tiêu giao ngồi trên đám mây ngắm phong cảnh như thế chứ~

Trở lại chỗ Tuyết Vực, từ thật xa đã thấy hắn ra đón, trải hai tay ra giống như đứa trẻ, ta không rõ nguyên nhân, kết quả trong nháy mắt Tuyết Vực liền trưng ra vẻ mặt cầu xin, vừa đi vào trong phòng vừa than thở, "Đồ các ngươi mang về đâu? Keo kiệt?"

Ách, lần ra khỏi cửa này, bởi vì trên người không có ngân lượng, lại xảy ra rất nhiều chuyện ngoài dự tính, nên căn bản không có mua vật gì, nghĩ đến đây, ta hết sức hoài niệm đến bánh bao thịt, chậc chậc lưỡi, thật có vài phần tiếc nuối.

Nghe chúng ta kể xong những từng trải khi đi ra ngoài, Tuyết Vực chặt đứt một tia ảo tưởng cuối cùng, liên tục thở dài, "Thôi thôi, sau này còn có cơ hội, nhớ kể cho tiểu lão nhân những chuyện mới mẻ của nhân gian, ta ở nơi quỷ quái này cũng sắp ngột ngạt đến bệnh rồi!"

Ta vạn phần xấu hổ, hơi hơi suy tư, yếu ớt biện giải, "Cũng không phải cái gì cũng không mang đến."

Đôi mắt Tuyết Vực sáng lên, ta rụt rè duỗi cánh tay đưa ra ngoài, "Nè, có mang theo tiểu gia hỏa này trở về."

Trên cổ tay ta có quấn một con rồng nhỏ màu trắng bạc, giờ phút này đầu nó rút ở dưới bụng, có lẽ đang nghỉ ngơi, vảy thật nhỏ lấp lánh lấp lánh, giống như ngôi sao đang nháy mắt.

Tuyết Vực rất tò mò, "Đây là hắc giao long độ kiếp mà các ngươi nói?"

Ta gật gật đầu, sự vật hay thay đổi, đen thế nào lại đột nhiên được tẩy trắng, chuyện đó ta thật sự cũng không rõ ràng lắm.

Tuyết Vực đưa tay chọc vào, nào ngờ tiểu long đang ngủ say kia ‘vèo’ cái ngầng đầu, bỗng chốc bập môi cắn hắn một cái, động tác nhanh như tia chớp, khiến cho Tuyết Vực bị kinh sợ, lập tức khóc thét lên. Mà tiểu long gây chuyện lại vùi đầu xuống tiếp tục ngủ, nếu không phải Tuyết Vực ngậm ngón tay vẻ mặt đưa đám, ta sẽ cảm thấy tất cả vừa mới rồi chỉ là ảo giác của ta.

Nói chuyện liên miên lải nhải với Tuyết Vực hồi lâu, ta mới nhớ hỏi tới sư phụ bọn họ có từng trở về không, Tuyết Vực lắc đầu nói, "Nào có đơn giản như vậy! Các ngươi ra ngoài xem đi!"

Ta theo Tuyết Vực đi ra ngoài, mà Hồ Phỉ cũng không nhúc nhích, lui ở trong góc như cũ nên nhìn không rõ biểu cảm.

Tuyết Vực ngạc nhiên, "Đứa trẻ này bị sao vậy, sau khi trở về liền trầm lặng dọa người, hay là bị bực tức ở bên ngoài?"

Ta lắc đầu tỏ vẻ không hiểu, mà lúc này Hồ Phỉ ‘xoẹt’ một cái đứng lên, "Ta trở về tu luyện. Không có việc gì đừng tới tìm ta!"

Ta cười đến có chút thoải mái, thầm nghĩ trong lòng ‘ta khi nào thì đi tìm ngươi’, sau đó mở miệng trấn an hắn, "Ai nha, ngươi yên tâm, có việc ta cũng sẽ không tìm ngươi đâu!"

Rốt cuộc hậu quả của những lời này là ta lại bị trúng một quyền của hắn, ra tay cực nhanh, ngay cả Tuyết Vực cũng không tới kịp ngăn lại.

Hồ Phỉ mang theo nắm tay đáp một đám mây nổi giận đùng đùng rời đi, ta ôm hốc mắt liên tục thở dài, "Những đứa trẻ bây giờ tính khí thật xấu, hơi động một tí liền đánh người!"

Tuyết Vực ở một bên vui sướng trước đau khổ của người khác, "Ta thấy đứa nhỏ này cũng không tệ, ha ha! Chỉ tiếc, ngươi là cái đầu mõ[1]!"

Ta nghiêng đầu vừa hỏi, "Đầu mõ là cái gì?"

Vẻ mặt của Tuyết Vực nghiêm túc nói, "Chính là nói đầu của ngươi thật thông minh rất xinh đẹp, gõ như thế nào cũng không biến dạng!"

Ta được khen nhất thời lên mặt, nhưng nội tâm vẫn là có một chút e lệ, thật là có chút ngượng ngùng, cho nên dụi dụi đôi mắt nói sang chuyện khác, "Ngươi bảo ta ra ngoài nhìn cái gì?"

"Nhìn thấy không?" Tuyết Vực chỉ chỉ vào đỉnh ngọn núi tuyết cao sừng sững như thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào trong đám mây, ta gật gật đầu, đây không phải là nơi sư phụ bọn họ đi sao? Cẩn thận nhìn kỹ, lại phát hiện hình như không giống với lần trước.

Trên đỉnh núi kia có sương mù màu đỏ nhạt quanh quẩn, bên trong một mảnh tuyết trắng xóa, ửng lên sắc đỏ nhàn nhạt kia thoạt nhìn cực kì quỷ dị, trong lòng ta run lên, "Kia là cái gì, không phải là huyết khí đó chứ?"

"Có lẽ là chạm vào nơi cầm chế nào đó, ta cũng không rõ lắm, chỉ có thể khẳng định, bọn họ không thể trở về nhanh như vậy mà thôi!" Tuyết vực nhún nhún vai, nói một cách dửng dưng.

Ta cũng nhanh chóng đỏ mắt, liên tục truy vấn, "Vậy sư phụ hắn có phải có nguy hiểm hay không? Đỏ rực có phải bị thương hay không? Ngươi không phải nói đi tìm gương sao? Gương cũng có thể đả thương người ?"

"Làm sao có nguy hiểm, Viêm Hoàng Thần Quân cũng có nguy hiểm sao, trên trời dưới đất này không có mấy người có thể ra vào núi tuyết này, có lẽ sẽ phải giải quyết một chút phiền toái, nhưng không cần lo lắng, không có việc gì . Bọn họ mang đứa bé gái kia, trên người có khả năng cảm nhận được linh vật trong thiên hạ, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì!"

Tuyết Vực cam đoan với lời thề son sắt, ta mới nhẹ nhàng thở ra, ngược lại hỏi, "Người ngươi nói là Đinh Đang?"

Ta tự ti thật sâu rồi.

Ngay cả đứa bé nhỏ như vậy cũng có thể tạo được tác dụng lớn như vậy, khó trách sư phụ bọn họ mang theo nàng ấy, mà ta thì cái gì cũng sai, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, không thể hỗ trợ, chịu không được khổ, chịu không nổi lạnh, còn làm phiền sư phụ lo lắng, nghĩ đến đây, mặt ta nhất thời buồn khổ, bi ai thê lương vào trong phòng ngồi, mặc cho Tuyết Vực lại nói cái gì nữa, cũng không thể làm cho tâm trạng phấn chấn.

...

Hai ngày sau thì sư phụ trở về.

Tuyết Vực thét to, "Viêm Hoàng Thần Quân, cuối cùng người đã trở lại, đồ đệ của người nằm ở góc tường sắp mọc nấm rồi!"

Mà khi đó ta nghe được tiếng của Tuyết Vực, mới đột ngột ngẩng đầu, nhìn thấy một hàng ba người đứng ở cửa, sư phụ hắn ôm Đinh Đang trong lòng ngực, bên cạnh Lưu Diễm tiên tử đang dựa sát vào, cực kỳ giống như một nhà ba người, ánh mắt ta buồn bã, lại yên lặng cúi đầu xuống.

Mà một lát sau, ta đã bị xách dậy, sau đó một bàn tay đặt lên cằm ta, nâng gương mặt ta lên, tư thế này cực kỳ giống như đoạn truyện trước kia mà tiểu mục đồng kể, tiểu lưu manh ba lần đùa giỡn đại khuê nữ, khuôn mặt dày của ta đỏ lên, ánh mắt cố tình ra sức mở to trừng hắn, "Sư phụ, người làm cái gì!"

Lúc này Đinh Đang đã được chuyển sang cho Lưu Diễm tiên tử bế, sau khi sư phụ buông tay lại thuận thế đưa lên trán ta, mỉm cười nói, "Xem trên mặt ngươi có mọc nấm chưa!"

Ta xấu hổ vặn xoắn góc áo, "Đâu có, người đừng nghe hắn nói bậy!" Dứt lời không quên quay đầu thè lưỡi về hướng Tuyết Vực, hắn cũng trả lại cho ta một cái mặt quỷ, đang lúc nháy mắt qua lại, lại nghe sư phụ ho khan một tiếng, quay đầu sang, liền nhìn thấy hắn xụ mặt, cau mày, "Ta đã trở về ngươi cũng chưa hỏi xem ta có bình an hay không?"

A? Ta nhìn đánh giá sư phụ từ trên xuống dưới một lần.

Dáng vẻ này này thoạt nhìn thật rất tốt. Đè nén áp lực, ta do dự một phen, kính cẩn nói, "Sư phụ đại nhân mạnh khỏe chứ?"

Nào ngờ vừa dứt lời, lại bị hắn búng một cái vào trán, ta cảm thấy ta chính là cái mệnh khổ, ai cũng khi dễ ta, ngay cả sư phụ cũng không ngoại lệ, tức thời hết sức uất ức, cũng không hé răng .

Mà lúc đó Lưu Diễm tiên tử đang đứng ngoài cửa đã mở miệng, "Đinh Đang bị thương, cần nhanh chóng trở về thiên cung lấy thuốc."

Đinh Đang bị thương? Trong lòng ta kinh hoảng, thò đầu nhìn qua, lại đối diện với sắc mặt u ám của Lưu Diễm tiên tử. Lập tức sửng sốt, lại ngượng ngùng rụt đầu trở về, nhỏ giọng hỏi, "Sư phụ, Đình Đang có bị thương nặng không? Người nữa, có bị thương hay không?"

"Không có việc gì, Đinh Đang cũng không có chuyện gì lớn, nhưng mà chúng ta cần phải trở về." Sư phụ nói xong dắt tay ta rời khỏi cửa, lòng bàn tay của hắn nóng lên, như là một ngọn lửa, cháy đến gò má của ta cũng đỏ lên theo, cùng hắn đi về hướng cửa, sau đó ta dừng lại một chút, quay đầu về hướng Tuyết Vực mà vẫy tay, nháy mắt với hắn, mong hắn có thể hiểu rõ ý của ta, tức là lần sau nếu như có cơ hội đến nhân gian, nhất định sẽ không quên mang về cho hắn những đồ chơi mới lạ để giải sầu.

Tuyết vực cũng buồn bã ỉu xìu vẫy tay về hướng ta, khiến cho ta cực kỳ áy náy, quay đầu vội đuổi kịp bước chân của sư phụ, lại phát hiện giờ phút này hắn cũng đang đứng ở chỗ này, ánh mắt sáng quắc nhìn ta.

Thấy ta nhìn hắn, lại gục đầu xuống, nhìn xuống hai bàn ta của chúng ta đang nắm nhau, sau đó, tựa hồ không lời nào để nói mà trợn mắt.

Ta nhìn theo ánh mắt của hắn xuống, nhất thời khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm.

Ai nha! Tiểu Bạch Long không biết tỉnh dậy từ khi nào, giờ phút này đang cắn trên cổ tay của sư phụ, mặc dù thân thể cứng ngắc, đầu lại ngậm chặt trên cổ tay hắn, râu rồng đều dựng thẳng ra, giống như bị sét đánh!

Ta: "..."

Ta chảy mồ hôi, đưa tay kéo Tiểu Bạch Long xuống, trong nháy mắt Tiểu Bạch Long buông xuống, mềm nhũng nằm sấp quấn lấy cổ tay ta.

Ta rất lo lắng, khẩn trương hỏi, "Sư phụ, nó làm sao vậy?"

Sư phụ nhíu mày, thản nhiên lạnh nhạt trả lời, "Gãy răng."

Ta: "..."

Thật sự là xui xẻo nha, ngươi cho là ai cũng có thể cắn bừa được sao~

_________

[1] Đầu mõ: đầu óc trống rỗng mà kêu to như cái mõ, ý chỉ phản ứng chậm, không biết để ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.