Kỳ thực bị đánh cũng
không đáng sợ, cái đáng sợ chính là lạc đường.
Ta dụi hai mắt đẫm lệ rồi
thong thả trở về, sau khi đi một đoạn rồi bỗng nhiên nhớ ra, lúc trước tới được
đây là ngồi trên tòa hoa sen, vừa mới từ con đường nhỏ trong rừng cây rợp bóng
thì đi một đoạn, sau đó lại tùy ý rẽ vào một khúc quanh, sau nữa là bảy tám ngã
rẽ khác, bây giờ hoàn toàn không biết được là bản thân mình đang ở nơi nào. Mà
nơi này là một khu rừng rậm, ta dùng sức vươn dài cái cổ cũng nhìn không thấy
một vị tiên hữu nào đi ngang qua, giờ phải làm như thế nào đây?
Ta buồn rười rượi như đưa
đám, đều do cái tên Hồ Phỉ kia, làm hại ta quên mất Tử Tô, hiện giờ, chỉ có thể
đi một bước tính một bước, hi vọng có thể gặp được ai đó, chỉ đường cho ta.
Ta đi lung tung bên trong
rừng rậm, hi vọng có thể ra ngoài sớm một chút, đã thấy mặt trời dần dần lặn
xuống, ánh sáng vốn đang nhàn nhạt đến cuối cùng chỉ còn lại một vài vệt sáng
nhỏ, mà ta lại giống như càng lún càng sâu, chết sống cũng tìm không thấy cửa
ra.Ta vốn đã không thích đi bộ, hiện giờ còn đi lòng vòng loanh quanh lâu như
vậy, cũng mệt mỏi đến luống cuống, chẳng bằng ——
Tùy ý tìm một nơi nghỉ
ngơi một đêm trước đi ~
Nghĩ đến đây ta tìm một
vị trí tương đối rộng rãi giữa hai cây đại thụ trong rừng, dùng ngón trỏ chọc
chọc xuống đất cảm thấy còn có chút mềm ẩm, liền cởi giày, bởi vì váy này mới
tinh không nỡ làm dơ, nhưng phải cởi ra thì hình như cũng không thỏa đáng, càng
nghĩ, chỉ có thể vén phần phía dưới lên, ngủ tạm vậy. Chờ ta chuẩn bị tất cả
xong, đang muốn nhảy vào trong đất, bỗng nhiên nghe được tiếng nữ tử khóc từ xa
xa vọng lại, nhất thời hưng phấn hẳn lên, ai nha, có người!
"Ai a? Ở đâu đây?
Làm chi khóc a?" Ta hét to đến xé họng đặt câu hỏi, nhưng mà tiếng khóc
kia cũng không xuất hiện lại, trong rừng lại biến thành một khoảng yên tĩnh.
Ách... Chẳng lẽ là vị
tiên hữu ấy cũng lạc đường ?
Ta dừng một chút, sau đó
thành khẩn nói, "Vị tiên hữu này ngươi chớ sợ, lạc đường không quan trọng,
ta cũng lạc đường, ngươi ra đi chúng ta làm bạn, sáng sớm ngày mai ta đưa ngươi
trở về, được không?" Ta nói lời tốt trấn an tiên hữu lạc đường kia, cũng
không ngờ tiếng khóc đã lớn hơn chút nữa.
"Đau quá a..."
Lần này còn có tiếng thiếu nữ bi thương khóc lóc kể lể, ta vãnh tai, phát hiện
âm thanh kia là từ phương hướng trước mặt truyền đến, mà cái phương hướng kia
càng tối tăm, trong rừng rậm, đưa tay lên cũng không thấy năm ngón tay.
Tiểu mục đồng đã từng nói
qua ở trong đó sẽ có sơn tinh yêu mị, bỗng nhiên trong lòng ta dâng lên một sự
cổ vũ. Suy nghĩ lại, nhưng nơi này là thiên giới, là ta nghĩ quá nhiều, thiên
giới làm sao có thể có yêu quái? Nhất định là vị tiên hữu ấy lạc đường bị
thương, ta phải đi giúp nàng ta.
Nghĩ đến đây ta giương
giọng nói, "Tiên hữu chớ sợ, ngươi ở đâu, ta tới cứu ngươi!"
"Ta ở trong
này..." Nghe được tiên hữu đáp lại, trong lòng ta như có tiếng nhạc, từ từ
sờ soạng tiến về phía trước.
Lúc đi chưa được mấy
bước, liền cảm giác một một sức mạnh lớn ngăn cản ta ở ngoài, sau đó ‘oành’ một
tiếng, trong đầu giống như nổ tung, bên tai nghe được có hai giọng nói,
"Có lừa gạt đi vào đây cũng vô dụng."
"Ai nha, khó có ai
có thể nghe thấy, thử xem thôi..."
Đầu óc ta choáng váng
không ổn, nhưng vào lúc này, rừng cây vốn tối đen bỗng nhiên sáng như ban ngày,
đâm vào mắt ta đến độ không mở ra được, chính đang che đôi mắt muốn né tránh
tia ánh sáng mãnh liệt kia, chợt nghe đến một tiếng hét như sấm vang,
"Người nào? Dám tự tiện xông vào cấm địa?"
"Miêu Miêu?"
Nghe được tiếng nói quen
thuộc này, ta chậm rãi buông tay đang chen khuất đôi mắt, liền nhìn thấy một
vòng người vây quanh trước mặt, rõ ràng đều là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy
trước đại điện lúc nãy, trong đó dễ thấy nhất, chính là một thân xiêm y màu đỏ
tươi của sư phụ ta. Mà những đại nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy này, trong tay
đều cầm pháp khí, hơn nữa đồng thời cùng nhau nhắm ngay ta...
Vừa thấy trận trận này,
ta nhất thời run run .
"Sư, sư phụ..."
Ta lắp bắp nói.
"Miêu Miêu, ngươi
thế nào ở trong này?" Sư phụ cau mày, chắc chắn rất tức giận, mà ta không
phải cố ý, không phải là lạc đường sao, chẳng lẽ lạc đường sẽ bị nhiều người
dùng binh khí chỉ vào như vậy sao? Thiên giới cũng không cho phép người ta lạc
đường sao ——
"Ta, ta tìm..a..
tìm, tìm không thấy đường trở về." Ta lo lắng không yên giải thích, sau đó
có người không tin, nam tử trên tay nắm hai cái vòng ánh sáng kia quát to,
"Nói bậy, lối duy nhất vào trong rừng đã có viết hai chữ Cấm Địa, lạc
đường mà biết đi đến nơi này?"
A? Có sao? Hình như là mơ
hồ nhìn thấy một cái bảng, nhưng ta không biết chữ a ~
Ta méo miệng, nhỏ giọng
biện giải, "Nhưng mà, ta không biết chữ a!"
Đôi mắt của sư phụ không
hề chớp một cái mà nhìn chằm chằm ta, như là muốn nhìn xuyên qua ta, đang lúc
ta cực kỳ không được tự nhiên, cuối cùng sư phụ đại nhân cũng lên tiếng ,
"Có lẽ là hiểu lầm, cuộc sống trước đây của Miêu Miêu mọi người đều biết,
nàng ấy cũng đích xác không biết chữ ."
Sau khi đám người vây
quanh ta trải qua quá trình quan sát tỉ mỉ và thì thầm nói nhỏ, cuối cùng tản
ra, ta nắm một góc áo bào của sư phụ, trong lòng có chút không yên, chờ bọn hắn
chào nhau rồi đi hết, lòng còn sợ hãi nói, "Thật đáng sợ!"
Sư phụ đại nhân hơi hơi
nghiêng người, nhìn chỗ sâu phía xa xa trong rừng rậm, giờ phút này đám người
đã tản hết, ánh sáng đột nhiên xuất hiện lúc trước cũng tiêu tan không còn thấy
nữa, chỉ có một vầng sáng nhàn nhạt trên người sư phụ, khiến cho ta miễn cưỡng
có thể thấy rõ mặt của hắn.
Mặt của sư phụ, thật dữ
tợn.
Ta suýt nữa kinh hô ra
tiếng, lại dùng hai tay gắt gao che miệng lại, không để cho bản thân phát ra âm
thanh, trong ánh mắt sư phụ có nồng đậm hận ý, mà loại hận này, so với sự chán
ghét mà ta dàng cho Cửu Anh, chỉ sợ là sâu hơn ngàn lần vạn lần.
Đứng yên nửa ngày, sư phụ
mới quay đầu, nhàn nhạt căn dặn, "Đi thôi, nơi này là cấm địa, sau này
đừng đến đây!"
Ta mặc dù tò mò, cũng
không dám hỏi nhiều, tuy rằng sắc mặt hiện tại của sư phụ dĩ nhiên bình tĩnh,
nhưng gương mặt tràn ngập hận ý kia lúc nãy còn lưu lại ở trong đáy lòng ta,
hận ý kia lạnh như băng đến thấu xương còn thâm nhập sâu vào trong cốt tủy hơn
hẳn cái lạnh ở dưới đáy biển sâu, khiến ta không dám nói nhiều dù chỉ là một
câu.
Đợi khi trở lại Nguyên
Hoàng cung, sư phụ bảo ta trở về chỗ ở, ta vì bị sợ hãi, chạy vội một đường trở
về, ở cửa hoa viên gặp được Tử Tô.
"Ngươi đi nơi nào ?
Ta tìm ngươi khắp nơi!" Tử Tô lôi kéo ta hỏi, vẻ mặt thân thiết.
"Ta... Ta lạc đường
." Ta hơi thút thít trả lời nàng ấy.
"Được rồi được rồi,
lạc đường ở thiên cung cũng không phải sợ, nhiều nhất bị tiểu đạo đồng nhà ai
đó khi dễ một chút, giờ này không phải đã trở về êm đẹp đó sao!" Tử Tô
cười nói xong, thì sửa lại tóc cho ta, ta không hết ủy khuất, tiếp tục khóc
thút thít nói, "Ai nói, một đám thần tiên cầm binh khí chỉa vào ta, làm ta
sợ muốn chết! Ngay cả sư phụ cũng hung dữ như vậy!"
Tử Tô cũng sửng sốt, nửa
ngày mới bày ra dáng vẻ kinh hãi, "Chẳng lẽ ngươi chạy đến cấm địa?"
Ta gật đầu, "Ngươi
làm sao mà biết?"
"Vậy thì đúng rồi,
trên thiên giới nơi nào ngươi cũng có thể đi, duy nhất nơi đó, là vạn vạn lần
không thể đi !" Tữ Tô sờ sờ đầu ta, nói lời đầy thâm ý.
"Vì sao vậy?"
Lúc trước bởi vì sư phụ hung mãnh không dám hỏi, hiện thời nhìn thấy Tử Tô,
đương nhiên muốn nàng ta giải thích nghi hoặc trong lòng ta.
"Trong đó giam giữ
hai yêu ma!" Tử Tô quan sát xung quanh, sau đó tiến đến bên lỗ tai ta,
khẩn trương nói.