Vào đúng giữa trưa, ta
theo Tử Tô đến Nam Thiên Môn. Vốn tưởng rằng đi đến sớm, có thể dạo chơi chung
quanh một phen, cũng không ngờ Lưu Diễm tiên tử cùng tiểu đồ của nàng ấy đã
đứng bên cạnh thiên môn rồi. Ta dùng khuỷu tay thúc thúc vào Tử Tô, "Vì
sao lúc nào cũng có thể gặp các nàng ấy?"
Tử Tô trầm ngâm trong
chốc lát, "Lưu Diễm tiên tử là tuyết liên hoa tiên, Thần Quân muốn đi nơi
băng tuyết, chắc chắn cần phối hợp với Lưu Diễm tiên tử."À, ta gật gật
đầu, vậy không phải là lần này đi cùng với các nàng ấy sao? Thầy trò hai người
kia đều có sắc mặt không tốt với ta, những ngày sau này, chỉ sợ có chút vất vả
gian nan, nghĩ đến đây, ta càng tiếc nuối những ngày an nhàn trên thiên giới,
trong lòng vừa oán hận, trách mắng Mặc Tương rất nhiều lần.
Bởi vì phải đi đến vùng
băng tuyết, cho nên ta đã khoác áo bông từ sớm, ta rất thích cái áo bông này,
màu sắc xanh biếc, mặc ở trên người tựa như cây lúa non mượt, càng là làm nền
cho ta! Mà hôm nay Lưu Diễm tiên tử lại mặt một bộ váy mỏng màu đỏ tươi, lộ ra
làn da trắng như tuyết, gương mặt trang điểm tinh xảo, trong mắt ẩn chứa tình
cảm, khóe miệng mang theo nụ cười. Nhìn dáng vẻ này của nàng ấy, ta liền không
biết vì sao lại nổi da gà, nhảy nhảy tại chỗ, mới thoáng dễ chịu.
Lại một lúc lâu sau, sư
phụ đại nhân bước trên mây mà đến, nhìn xa xa, áo choàng màu xanh lục nhạt, làm
cho cả người hắn đều có vẻ ôn nhu như nước.
Tử Tô ngay bên cạnh lại
lén lút cười, ta tò mò vì sao nàng ấy bật cười, đã thấy nàng ấy cúi đầu không
nói, mãi đến khi hai người sư phụ và Lưu Diễm tiên tử chào hỏi nhau rồi đứng ở
cùng chỗ thương thảo một vài chuyện, nàng ấy mới vụng trộm nói nhỏ vào tai ta,
"Xưa nay Viêm Hoàng Thần Quân thích màu đỏ, hôm nay không đúng lúc, lại
mặc một thân màu lục nhạt!"
Ngược lại ta cảm thấy mặc
quần áo chỉ là để che thân và chống lạnh, màu sắc gì đều không quan trọng. Chỉ
là bỗng nhiên nhớ tới lời nói vừa rồi của Tử Tô, đỏ và xanh lục không hợp nhau
nhất, hiện tại xem ra, cũng không phải có lý lắm, hoa hồng đều phải có lá xanh
mới xứng, theo ý ta, giờ phút này sư phụ cùng Lưu Diễm tiên tử đứng ở một chỗ,
cũng là một bức phong cảnh, đương nhiên, sắc mặt của Lưu Diễm tiên tử có chút
trở nên trắng, mất đi cái đỏ ửng cùng thẹn thùng lúc nãy, đây cũng là việc nhỏ
không đáng kể, nhưng trong đầu ta suy nghĩ như thế nào cũng không thông.
Sư phụ gọi ta qua, ta
cùng với Tử Tô lưu luyến chia tay, nghe nàng ấy dặn dò hồi lâu, mới yên lặng
trèo lên đụn mây của sư phụ, nào ngờ còn chưa ngồi yên, tiểu đồ nhi kia của Lưu
Diễm liền chớp mắt hắng giọng hỏi ta, "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, không bằng ngươi ngồi
cùng ta, ngươi xem, đây là pháp khí do sư phụ của ta luyện."
Nàng ấy nói xong sau liền
lấy một chiếc khăn hình vuông ra khỏi ống tay áo, ta đang nghi hoặc, chỉ thấy
nàng ấy đem khăn vuông giũ ra, giọng oang oang quát một tiếng,
"Khởi!"
Chiếc khăn vuông kia đột
nhiên mở rộng, trôi nổi trong không trung, hơn nữa chẳng phải mỏng manh một
tầng, mà ở giữa hình như có nhét không ít sợi bông, thật dày thoạt nhìn rất ấm
áp, khiến cho ta càng cực kỳ hâm mộ, không khỏi vạn phần ai oán nhìn sư phụ một
cái.
Người khác thu đồ đệ, hắn
cũng thu đồ đệ, đồ nhi người khác đều có các loại tiên khí pháp bảo kề bên, duy
chỉ có ta, thế nhưng cái gì cũng không có, lễ vật duy nhất vẫn là nhánh hoa đào
lần trước mà sư phụ tùy tay hái trong ngày thu đồ đệ, bây giờ được ta cắm xuống
đất ở trong hậu hoa viên của Nguyên Hoàng cung, cũng không biết có sống sót
được hay không.
Thật sự là thổn thức bi
thương a...
Thì ra sư phụ nhà mình
keo kiệt như vậy.
Ta thầm lặng thở dài.
Cũng không ngờ tiếng thở
dài này khiến cho tiểu cô nương chu miệng, chỉ thấy trong mắt nàng ấy tràn ra
giọt nước mắt, "Tỷ tỷ, ngươi không muốn ngồi chung với ta sao?"
A! Ta liên tục lắc đầu,
ngoài miệng vội vàng đồng ý, "Muốn chứ, muốn chứ!" Ta từ đụn mây của
sư phụ đi lên pháp khí của cô bé kia, rất ung dung lăn qua lăn lại hai cái, cảm
thấy hết sức vừa lòng, oán niệm trong lòng đối sư phụ lại càng thêm sâu một
chút, cố lấy dũng khí quay đầu đi liếc hắn một cái, lại phát hiện giờ phút này
Lưu Diễm tiên tử đang ngồi chung một đám mây với sư phụ, dáng vẻ vênh váo hung
hăng thường ngày của Lưu Diễm tiên tử đều thu lại hết, giờ phút này như con
chim nhỏ ngồi bên cạnh sư phụ, tuy rằng màu sắc của hai người chói mắt một tý,
trên cơ bản nhìn cũng là cực kì thoải mái, ta hình như đã hiểu ra.
Tử Tô nói trên thiên cung
không biết có bao nhiêu nữ tiên đều nhớ nhung đến sư phụ của ta, nói vậy Lưu
Diễm tiên tử này chính là một trong số đó. Mặc dù kiến thức của ta nông cạn ít
ỏi, nhưng cũng hiểu được đạo lý thích là cái gì, giống như năm đó khi ta thấy
tiểu mục đồng, cả người đều có tinh thần, sức mạnh, nghe hắn kể chuyện xưa, cho
dù phơi nắng cũng không mệt mỏi, sau này thấy hắn khó chịu, trong lòng vô cùng
lo lắng bất an, lại đến đại hạn, hắn là toàn bộ lý do mà ta chống chọi để sống
sót.
... Nghĩ đến đây, ta lại
khó chịu .
Tiểu mục đồng đã chết,
nhưng mà ta còn sống.
Trong lòng ta rất là khó
chịu, đang muốn đưa tay lau nước mắt, liền nhìn thấy trước mặt xuất hiện một
tấm khăn lụa tơ tằm. Lụa tơ tằm màu trắng, bên trên chỉ có một con chim nhỏ màu
đỏ, trông rất sống động, giờ ta đã biết, bản thể của sư phụ là phượng hoàng,
quả thật rất xinh đẹp.
Đụn mây của sư phụ ở ngay
bên cạnh ta, hắn đưa khăn cho ta lau nước mắt, nhưng ánh mắt lại chưa hề nhìn
ta.
Ta chuyển từ buồn sang
vui, vui vẻ tiếp nhận khăn kia, học dáng vẻ của tiểu cô nương lúc nãy đem khăn
ném lên không trung, ngón tay vểnh lên làm hình hoa lan, mười phần chính khí
hét lớn một tiếng, "Khởi!"
Sau đó cái khăn kia vẫn
chưa hiện lên, ngược lại bay phiêu phiêu theo gió, dần dần rơi xuống chỗ thấp.
Ta thất vọng, hay là bản lĩnh của sư phụ không tốt, cho ta một sản phảm thất
bại, ta rất là ưu thương quay đầu nhìn sư phụ, đã thấy trên trán hắn hiện gân
xanh, khóe mắt run run, nhìn ta muốn nói lại thôi, cuối cùng giật giật khóe
miệng, quay đầu sang một bên, cũng đem đụn mây kia bay nhanh một chút, nháy mắt
liền đã cách xa ta một trượng.
Ta suy nghĩ nên làm như
thế nào để đem khăn kia trở về, đã thấy một con chim lông màu trắng bay lướt
qua, sau khi ngậm khăn kia vào trong miệng, hóa thành một đạo bạch quang, biến
mất ở trong tay áo của Lưu Diễm tiên tử, ta cảm thán tiên pháp thần kỳ, trong
lòng không khỏi cảm thấy tu vi của Lưu Diễm tiên tử, so với sư phụ ta còn cao
hơn một bậc, tức thời có chút hâm mộ tiểu nữ đồng phụng phịu bên cạnh, vui tươi
hớn hở muốn nói chuyện với nàng ấy.
"Woa, sư phụ của
ngươi thật lợi hại!" Ta khen ngợi từ tận đáy lòng.
Cô bé kia liếc ta một
cái, im lặng không tiếng động nhìn chỗ khác.
"Sư phụ của ngươi
đối với ngươi thật tốt." Ta đưa tay sờ sờ ruột bông mềm mại của pháp khí,
có vài phần yêu thích không nỡ buông tay.
"Ngươi tên gì
a?" Ta chỉ biết là nàng ấy là đồ nhi của Lưu Diễm tiên tử, lại không biết
tên của nàng ấy, hôm nay nàng ấy chủ động muốn ta ngồi cùng, tỏ ra ý tốt với
ta, nếu ngay cả tên của nàng ấy ta còn không biết, chẳng phải rất không biết lý
lẽ sao.
Tiểu nữ đồng này chắc là
nhỏ tuổi hơn ta, đã kêu ta là tỷ tỷ, sau này ta hẳn nên quan tâm đến nàng ấy,
ta nghĩ như thế.
Nào ngờ nàng ấy quay đầu
nhìn ta một cách chán ghét, "Lại ầm ĩ ta liền ném ngươi xuống!"
Ta rất là khiếp sợ, vẻ
mặt chán ghét của cô bé này không phải là giả, ta duỗi đầu nhìn, bốn phía đều
là mây mù, tuy rằng mỏng như sa y, nhưng vẫn như cũ làm cho ta không thể nhìn
thấy mặt đất ở nhân gian, nếu ngã xuống, chỉ sợ hài cốt cũng không còn. Ta lập
tức sợ run cả người, thu hai tay lại cuộn người trong một góc, nghĩ rằng cô bé
này thay đổi sắc mặt thực nhanh, trong nháy mắt lúc trước còn gọi ta là tỷ tỷ,
hiện tại muốn ném ta xuống, quả thật dễ dàng thay đổi.
"Đinh Đang, nhanh
chóng đuổi cho kịp!" Giọng nói của Lưu Diễm tiên tử theo gió truyền đến.
"Vâng, sư phụ!"
—— A, thì ra cô bé này
tên là Đinh Đang.
Tên rất đáng yêu, người
lại không giống với tên, trong lòng ta bất mãn suy nghĩ.