"Yêu ma, ngươi cứ
đánh tan hồn phách của ta đi, đừng dài dòng chi nữa!"
Do lần trước thất thủ bị
bắt, nàng đã không có thân thể, chỉ còn dư một luồng hồn phách, bị nhốt trong bình
Tử Sa này, đúng là muốn sống không được, muốn chết không xong.
"Nghe nói ngươi là
thượng thần thiên giới? Hôm nay tâm trạng ta rất tốt, không bằng ngươi khiêu vũ
giúp vui đi?"
Đúng vậy, nàng vốn là
thượng thần thiên giới, bây giờ lại bị rơi vào tay yêu ma chịu đựng những sỉ
nhục, nàng ngồi xếp bằng ở đáy bình Tử Sa, răng cắt chặt môi dưới, hồi lâu sau
nét mặt lẫn giọng nói đều nghiêm túc: "Khiêu vũ? Nằm mơ!"
"Sao không khiêu
vũ?"
Nàng đang muốn nói mấy
câu tức giận, liền phát hiện đáy bình khác thường, cúi đầu nhìn thấy, ngọn lửa
màu xanh trắng xuyên qua đáy bình mà vào, nướng chín linh hồn suy yếu của nàng.
Nàng vội vã đứng lên, chỗ lòng bàn chân chạm vào, đau nhức không chịu nổi, mặc
dù lòng nàng kiên định như đá, lần này cũng chỉ là hồn thể trong suốt, khó có
thể khắc chế.
Tiếng cười của yêu ma bên
ngoài bình kia truyền đến, "Ta cho ngươi thêm lửa để giúp vui!" Sau
khi hắn nói xong, ngoài bình truyền đến tiếng vang loảng xoảng loảng xoảng,
hình như là dùng chiếc đũa gõ vào thân bình, yêu ma vừa gõ vừa cười, "Bắt
đầu múa nào!"
Lòng bàn chân như có mũi
khoan đâm vào đau đớn, nàng lại cắn chặt răng chịu đựng, hai chân không nhúc
nhích chút nào."Đừng dài dòng, cho lửa đốt mạnh một chút đi!" Nói đến
đây, nàng cũng cười ha hả, chỉ là hồn thể này sẽ phiêu tán, tiếng cười càng
lớn, cũng có chút mờ ảo.
Nhưng vào lúc này, ngọn
lửa chợt tắt.
Yêu ma cũng vẫn chưa tiếp
tục nói gì, nàng dựa vào vách bình cẩn thận ngồi xuống, đang muốn nghỉ ngơi,
chợt nghe tiếng đàn từ bên ngoài truyền đến. Trong bình tối đen, mà khi tiếng
đàn mờ ảo kia vọng vào, nàng như cảm thấy bản thân nhìn thấy được bên ngoài
trời xanh và những áng mây bay, dòng suối reo róch rách, chim và hoa thì thầm,
gió nhẹ lướt qua mặt, tơ liễu tung bay, nàng không khỏi nhíu nhíu mày, yêu ma
dính đầy máu tươi, hai tay của hắn làm sao có thể gảy nên tiếng đàn bình an yên
tĩnh như vậy?
Nhưng vào lúc này, tiếng
đàn đột nhiên cất cao, một tiếng cao hơn một tiếng, lòng nàng khẩn trương hẳn,
giống như bị đá lớn đè, hoặc bị ai bóp chặt cổ họng.
Sau khi dồn dập, là tang
thương. Như khóc như kể lể, dùng tiếng đàn nói lên bi thương. Nàng chỉ cảm thấy
trong cổ họng như có một ngụm máu tươi, một ngụm phun lên tờ giấy trắng, liền
lan tỏa ra nhuộm thành một đóa hải đường màu máu. Trong đầu nàng vừa mới trổi
lên hình ảnh này, chợt nghe thầy tiếng đàn bên ngoài bỗng ngừng bặt, sau đó
truyền đến là hai tiếng ho khan tê tâm liệt phế, giống như là có người đang ho
ra máu.
"Hai ngàn năm trước,
tru thần thiên giới (thần
linh sát phạt, đánh giết) đánh lén ma
tộc ta, giết phụ hoàng, mẫu hậu ta, tiêu diệt trăm vạn người trong tộc ta. Bây
giờ lại bắt đi đại ca cùng nhị tỷ của ta, ngươi nói, ta nên tra tấn ngươi như
thế nào?"
Có ngón tay nhẹ nhàng
chạm vào thân bình, thật giống như vuốt ve trên người nàng, nàng chống vách
bình đứng lên, thật thẳng lưng, "Đừng dài dòng, muốn giết muốn lăng trì
thì cứ tự nhiên!"
"Ma tộc sớm rời khỏi
tam giới, ẩn cư nơi cực tây hoang vu, chúng thần thiên giới miệng đầy nhân
nghĩa đạo đức, lại muốn đuổi cùng giết tận toàn tộc ta, ta lấy mệnh tế ma khí
thượng cổ, thân bất tử, tất yếu phải tiêu diệt hết toàn bộ thần phật trên trời,
dùng đầu chiến thần ủ rượu, tế cha mẹ đã mất của ta!"
"Từ xưa tà không thể
thắng chính." Giọng nói của nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng bình thản,
tĩnh lặng như mặt nước không hề gợn sóng.
"Người ăn vạn vật
thế gian, mà ma tộc lấy bởi vì thức ăn, chúng ta cùng lắm cũng chỉ là vì no
bụng tu hành, mà những phàm nhân đó, cũng chỉ vì dục vọng của bản thân."
Nghe đến đó, nàng khẽ
nhíu mày, một mình thanh tu mấy vạn năm, lần này nàng tuy biết yêu ma kia cưỡng
từ đoạt lý, lại nhất thời không biết nên phản bác như thế nào, chỉ có thể mím
môi, không nói được lời nào.
Yêu ma vẫn thao thao bất
tuyệt chửi bới tru thần thiên giới, nàng không muốn nghe nữa, cho nên lạnh lùng
nói: "Lại dong dài, ta quyết sẽ không nhập ma đạo của ngươi."
Giọng nói của yêu ma kia
dừng lại, sau đó cười ha ha, "Đừng dong dài, lại dong dài, một khi đã như
vậy, ta gọi nàng A La!"
"A La, ta là tam
hoàng tử ma tộc —— Âm Ly."
"Bây giờ huyết mạch
chính thống của ma tộc, gần nhất chỉ còn mình ta. Huynh trưởng cùng nhị tỷ kia
của ta, hiện thời cũng là không biết sống chết. A La, nàng cũng biết trong trời
đất, không người người nào thích chịu đựng sự cô quạnh?"
"A La, hôm nay là
thanh minh, mưa phùn triền miên, nàng xem người đứng trước mộ phần kia, vẻ mặt
đau thương, trong mắt rưng rưng, mà cha mẹ, tộc dân của ta, đều hóa thành tro
tàn, xương cốt cũng chẳng còn, có nên lập phần mộ chôn quần áo và di vật hay
không?"
Trong lòng nàng ngưng
trệ, bờ môi hé ra tiếng thở dài âm thầm không thể nghe thấy.
"Người đó đã khóc
đau thương như thế, ta đưa hắn đi cùng người chết kia cho có bạn, ha ha
ha!"
"Không thể!"
Nàng thốt lên, nhưng đã muộn màng, một tiếng kêu thảm từ bên ngoài truyền đến,
nàng nắm chặt tay, lại nghe tiếng cười nhẹ của yêu ma bên ngoài bình, "Bọn
họ có tình sẽ thành thân thuộc."
Trong lòng nàng hơi hơi
trầm lắng, theo sau đó là một trận hoảng loạn, lòng nàng lại nổi lên sự đồng
cảm với yêu ma kia.
Tâm tưởng của hắn đã
không ngay thẳng, mà chính lòng nàng cũng là mông lung vương bụi.
Nàng lẩm bẩm niệm thanh
tâm chú pháp, một lần lại một lần, lúc cảm thấy lòng hơi yên tĩnh một chút, mới
chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, lại vào lúc này, nàng nghe được hắn nhẹ giọng nói,
"A La nàng xem, hoa sơn trà đã mở, phủ đầy khắp núi."
Trong lòng nàng cười
lạnh, bị nhốt tronh bình Tử Sa này, như thế nào nhìn thấy cảnh hoa trà nở đầy
núi?
Nhưng mà một luồng ánh
sáng nhạt phóng tới đỉnh đầu nàng, mới đầu nàng ngây ngốc đứng yên, sau đó thì
bay ra khỏi miệng bình. Đám mây ráng chiều trên trời tựa như gấm, mà nàng vốn
là hồn phách mỏng manh vào lúc này tựa hồ lúc nào cũng có thể bị gió thổi tan
đi, tuy rằng nảy sinh ý muốn chạy trốn, lại vì hồn thể suy yếu mà bất lực.
Bàn tay hắn đưa ra, đầu
ngón tay thoát lên một ngọn lửa lân tinh. Mùi hương hồn hỏa bốc lên dày đặc,
chỉ hút một hơi, liền có hồn phách lực dũng mãnh tuôn vào hồn thể suy yếu của
nàng, nàng cảm thấy bản thân hơi tốt lên một chút.
"Đó là hồn phách của
người hồi nãy." Đầu ngón tay của hắn đưa qua đưa lại, lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Trong lòng nàng kinh
hoàng, cúi người muốn nôn.
"A La, nàng và ta đã
không còn khác biệt nữa."
"Cút ngay!"
Nàng đưa tay xua đuổi, lại bị hắn thuận thế nắm được cổ tay.
"Nàng xem hoa trà nở
đầy núi kia." Hắn mỉm cười, "Linh hồn nàng sắp tiêu tán, nếu không
lấy hồn phách khác làm thức ăn, thì sẽ không thể nhìn thấy phong cảnh thế gian.
Đơn giản là để sống sót, có cái gì không thể chứ?"
Nàng cúi đầu thì thào:
"Cuộc sống có gì mà không thể vứt bỏ, có chết cũng không sợ."
"Nàng chết rồi, ta
sẽ lẻ loi một mình." Hắn từ từ hạ mi mắt nhìn nàng, "Nếu như ta nói
người này ác độc sát hại người vợ cùng nghèo khó lúc trước, nàng có cảm thấy dễ
chịu hơn chút nào không?"
Nàng hơi hơi sửng sốt,
vẫn lắc lắc đầu, "Sinh tử luân hồi, đều do trời định."
"Vậy chuyện gặp được
ta, đó là kiếp số trời định." Hắn nói năng có mạnh mẽ, nắm tay nàng cũng
đặc biệt dùng sức.
...
"A La, mười lăm,
trăng rất tròn, muốn ra xem hay không? Bên ngoài gió lớn, nàng vẫn là đừng ra
là hơn, để ta tả cho nàng nghe."
"A La, hương hoa quế
bay khắp mười dặm, nàng ngửi thấy không?"
"A La, ta bắt lấy
được một con thụ yêu ngàn năm, nàng mau ra đây xem thân thể này có thể dung hợp
với hồn phách của nàng không?"
"A La, con hồ ly này
đã có chín đuôi, đạo hạnh không dưới vạn năm, nàng tới thử xem có thể dùng hay
không?"
"Âm Ly, chàng bị
thương?"
"Chỉ là hồ yêu, sao
có thể làm cho ta bị thương!"
"A La, ta hối hận.
Nếu như lúc trước... Hiện tại cũng không đến mức tìm không được một thân thể có
thể chứa được hồn phách của nàng."
Nàng ngồi ở đáy bình Tử
Sa, cảm thấy thời gian như dòng nước, tất cả trôi qua chỉ trong nháy mắt. Chỉ
là vào một ngày kia không nghe thấy tiếng của hắn, làm cho lòng nàng bỗng dưng
hoảng loạn không có lý do gì, mà lý do này, nàng không dám suy nghĩ sâu hơn.
"Âm Ly?" Nàng
nhẹ giọng gọi, không có người trả lời. Đến cuối cùng đã biến thành khàn giọng,
trong giọng gọi ẩn chứa hoảng sợ, chỉ cảm thấy xung quanh tối đen như mực, u
ám, đã từng là thượng thần sớm mất phong độ, nàng vỗ vào bức tường đá, một lần
rồi lại một lần gọi cái tên kia, "Âm Ly!"
Hồi lâu sau, rốt cục nàng
đã nghe được hồi âm, giọng nói kia vô cùng vui mừng phấn chấn, sau đó bên trong
vui mừng, đã che giấu không được sự mỏi mệt, "A La, phong ấn nơi hoang dã
đã phá, ta sẽ nhanh chóng tìm một thân thể thượng thần cho nàng."
...
"A La!"
Lúc này hắn trừng mắt hai
mắt, khóe miệng vương máu, vẻ mặt dữ tợn.
Nàng nhắm chặt hai mắt,
chữ cuối cùng trong phong ma quyết cũng đọc xong, mới đột nhiên mở mắt, vốn
tưởng rằng hắn sẽ hận nàng thấu xương, đã thấy vẻ mặt hắn hoảng loạn, "A
La, tránh ra!"
Thế nhưng hắn lại đưa tay
đẩy nàng ra.
Nàng cười rạng rỡ,
"Âm Ly, thực xin lỗi, nhưng mà, ta sẽ vẫn luôn ở cạnh chàng."
Nàng nhớ tới câu nói
trước kia của hắn, "Gặp được ta, đó là kiếp số trời định."
Nàng đưa tay ôm thắt lưng
hắn, "Chàng là tình kiếp định mệnh của ta, ta độ không được, cũng không
muốn độ."
Nắm tay
dạo bước cùng chàng,
Dẫu nơi
đâu cũng muôn ngàn nắng tươi.