Vào nhà tranh kia, ta
nhìn thấy bên trong có bộ bàn ghế bằng gỗ đơn giản, không có trang trí gì khác.
Trên bàn có một ngọn đèn, nhưng mà trong ngọn đèn đặt một viên trân châu, phát
ra ánh sáng nhàn nhạt.
"Miêu Miêu ngươi
xem, ở trong này!" Tử Tô gọi ta, ta theo tiếng nhìn lại, lập tức liền đứng
tại chỗ.
Kỳ thực vẽ một bức tranh
cũng không có gì, trong Nguyên Hoàng cung, Tử Tô và Cẩm Văn đều bị ta vẽ qua
lúc còn luyện vẽ tranh, đương nhiên trình độ có hạn, miễn cưỡng có thể nhìn ra
hình người là được, nhưng mà hiện tại hai bức họa trong phòng này, lại khiến
cho ta hết sức kinh ngạc.
Nữ tử trong bức họa thứ
nhất kia, bờ vai lộ ra trên mặt nước. Tóc rối tung, ướt đẫm dán trước ngực, mà
một bàn tay của nàng ấy tự nhiên buông xuống, những ngón tay phải đặt lên bờ
vai trái, khuôn mặt hơi hơi nghiêng, trên khóe miệng hàm chứa nụ cười.
Nữ tử trong bức tranh thứ
hai kia mặc váy dài màu thủy lam, tóc chia hai lọn buộc đơn giản ra phía sau,
trên tóc không hề có trang sức, trên mái tóc cài một đóa hoa nhỏ màu hồng nhạt
để tô điểm, thoạt nhìn cực kì mộc mạc. Chỉ là trong bức tranh này, biểu cảm của
nữ tử lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, trong tay ánh lên luồng lục quang trong suốt,
như là đang muốn thi triển pháp thuật.
"Sợ là Thủy Dạng
thượng thần tắm đã bị Bích Thanh Thần Quân thấy được, vì thế liền muốn động
thủ. Nhưng là không biết nguyên nhân gì, lại bỏ qua như vậy, mà, Bích Thanh
Thần Quân còn tặng hai bức họa đến, sau đó, được Thủy Dạng thượng thần cất
giữ?" Tử Tô do do dự dự nói ra suy đoán trong lòng, ta nghe nàng ấy nói
xong, thật sự mê hoặc như cũ.
Trong nhà tranh này không
có trang trí gì, ta xem xong bức tranh liền đẩy cửa đi ra ngoài, Tử Tô theo ở
phía sau kêu: "Có vậy thì đi sao?"
Ta quay đầu nói:
"Đúng vậy, nơi này cũng không có gì hay xem nữa, chúng ta đi dạo nơi khác
đi?"
"Ngươi không hiếu kỳ
sao?"
Ta lắc đầu, "Đúng
rồi, Tử Tô, ngày hôm qua sư phụ nói muốn cùng ta thành thân." Cho tới bây
giờ, ta mới nhớ tới nên cùng người khác chia sẻ niềm vui, tiếp đó ta vui tươi
hớn hở kể chuyện này cho Tử Tô nghe.
Tử Tô sửng sốt, tiện đà
nắm giữ hai tay ta, "Vậy ngươi đồng ý không?"
Ta cúi đầu thẹn thùng,
"Ta kích động liền biến thành lúa, sau đó thì quên đồng ý ."
Tử Tô: "..."
Nàng ấy nhìn ta từ trên
xuống dưới một hồi lâu mới nói: "Ngươi cần phải nghĩ cho rõ ràng, khi ta
vừa nhìn thấy bức tranh kia, cảm thấy kiếp trước ngươi cùng Bích Thanh Thần
Quân chỉ sợ cũng có chút khúc mắc cảm tình, nếu bây giờ gả cho Viêm Hoàng Thần
Quân, sau này nhớ tới chuyện trước kia, phát hiện người bản thân mình thích kỳ
thực là Bích Thanh Thần Quân, vậy phải làm sao bây giờ?"
Ta nghiêng đầu,
"Nhưng ta không thích Bích Thanh Thần Quân nha!"
"Nhưng mà vạn nhất
sau này nhớ lại, đến lúc đó hối hận cũng không còn kịp rồi!"
Ta suy nghĩ sơ qua, sau
đó rút tay lên vỗ đầu một cái, "Vậy vĩnh viễn cũng không nhớ lại thì tốt
rồi!"
"Như vậy lại không
công bằng với Bích Thanh Thần Quân." Tử Tô nói thầm, ta không quan tâm,
ngược lại hỏi chuyện trước kia của Thủy Dạng thượng thần.
Tử Tô nói Thủy Dạng
thượng thần nhiều năm đều là quần áo màu thủy lam, đối với ai cũng đều lạnh như
băng, nhưng tu vi cao thâm, hơn nữa tướng mạo tuyệt đẹp, là nữ tử mà vô số tiên
nhân trong bát hoang tam giới hoặc là giấu kín hoặc thể hiện sự thương nhớ
trong lòng. Nhưng mà thân phận thực lực tương đương với Thủy Dạng thượng thần,
cũng chỉ có Viêm Hoàng Thần Quân và Bích Thanh Thần Quân .
Chẳng qua những khúc mắc
cảm tình giữa các thượng thần, tiểu tiên phía dưới đương nhiên không biết chuyện,
đến cùng trong lòng Thủy Dạng thượng thần có ai, sợ là không ai biết được.
Hôm nay thấy bức họa kia,
Tử Tô cho rằng, Thủy Dạng thượng thần sợ là thích Bích Thanh Thần Quân nhiều
hơn một chút, ta không cho là đúng tiếp lời, "Ta chỉ thích sư phụ."
Ta không muốn lại thảo
luận nhiều về vấn đề phức tạp thế này với Tử Tô, bước nhanh đi ra ngoài.
Kết quả chưa đi được bao
xa, chỉ thấy Thanh Y kéo một vật gì đi đến, sau khi nàng ấy dừng trước mặt ta,
‘phách’ một tiếng, đem vật đang kéo đó ném xuống trước mặt ta, làm ta hoảng đến
mức nhảy về phía sau.
Đợi nhìn rõ vật trước
mắt, càng cảm thấy khó hiểu.
"Thượng thần!"
Sau khi Thanh Y hành lễ với ta mới nói: "Người này tự tiện xâm nhập vào
Thủy Phán Cư, bị nô tỳ đánh bất tỉnh sau đó mang đến đây, phải làm xử trí như
thế nào?"
Người? Đây rõ ràng là một
con hồ ly màu đỏ a!
Đợi chút, hồ ly! Chẳng lẽ
đây chính là Hồ Phỉ?
"Hắn, hắn, hắn có
phải là thiếu niên mười mấy tuổi hay không?" Ta chỉ vào con hồ ly bất tỉnh
nằm trên đất kia, lắp bắp nói.
"Đúng vậy, thượng
thần." Thanh Y kính cẩn đáp.
"Vậy..." Ta suy
nghĩ đến đặc điểm của Hồ Phỉ, lại run run hỏi: "Vậy hắn có phải có lỗ mũi
hướng lên trời hay không?"
Thanh Y hơi có chút sửng
sốt, lại gật gật đầu.
Ta lập tức ngồi xổm xuống
sờ đầu hồ ly kia, "Thanh Y ngươi thế nào có thể đánh hắn về nguyên hình,
vậy thì rất mạnh tay nha!"
"Cấm chế của Thủy
phán cư là lúc trước thượng thần định ra, kẻ tự ý xâm nhập tất chịu trừng trị
nặng." Thanh Y tiếp tục nói, giọng nói cứng nhắc, quả nhiên là tảng đá.
Trong lòng ta bất mãn,
nhờ Tử Tô lại xem, "Tử Tô, Hồ Phỉ có bị thương nặng hay không?"
Kết quả Tử Tô vừa mới đi
lại, liền nhìn thấy đầu Hồ Phỉ giật giật, sau một lát, mắt của hắn mở ra, dĩ
nhiên là màu đỏ. Đôi mắt hắn nhẹ nhàng chuyển động, một hồi lâu, tầm mắt mới tụ
tập đến trên người ta.
"Hồ Phỉ, ngươi
tỉnh!" Ta kinh hỉ nói: "Có bị thương nặng hay không? Ta mang ngươi đi
tìm sư phụ chữa trị?"
Tử Tô thúc thúc ta:
"Xem bệnh trị thương tìm Bích Thanh Thần Quân."
Ta: "..."
Kết quả Hồ Phỉ bỗng nhiên
xoay người đứng lên, nhe răng trợn mắt về hướng ta, trong miệng phát ra tiếng
gầm nhẹ, liền giống như dã thú.
Ta lập tức bày ra vẻ mặt
cầu xin: "Nguy rồi Thanh Y, cái này không chỉ có đánh hắn trở về nguyên
hình, còn đánh cho hắn thành đần độn!"
‘Phách’, luống sáng
màu đỏ lóe ra trước mặt ta, ta thế nhưng lại bị Hồ Phỉ đánh một quyền.
Móng vuốt của nó vẫn chưa
vươn ra, không có cắt qua mặt ta, sau khi nó rơi xuống đất, trong lỗ mũi ‘hừ’
ra khí: "Ngươi mới đần độn! Trên trời dưới đất này ai mà ngốc hơn
ngươi?"
Ta đưa tay bóp mũi hắn,
"Ngươi có bị thương nặng hay không?"
Đầu hồ ly của hắn tránh
né mà xoay đi, "Không ngại!"
Dừng một chút, hắn lại
xoay đầy trở về: "Trong khoảng thời gian này ta luôn luôn tu luyện ở Thanh
Khâu, nghe được bọn họ nói ngươi là Thủy Dạng thượng thần chuyển thế, ta mới
không tin."
Ta gật gật đầu nói:
"Ta cũng không thể tin được."
"Nhìn dáng vẻ ngốc
nghếch này của ngươi, làm sao có thể là thượng thần chuyển thế!" Ánh mắt
hồ ly của hắn liếc liếc, sau đó cất bước đi vòng quanh ta.
"Khẳng định là lầm
!"
"Không thế
nào!" Hồ Phỉ vừa dứt lời, kế tiếp là câu trả lời bình tĩnh của Thanh Y,
hắn căm giận liếc nhìn nàng ấy một cái, ngược lại nghiến răng về phía ta,
"Ngươi không phải!"
Ta vặn xoắn tay áo, thầm
nghĩ ta cũng không nghĩ là đúng, thế nhưng bọn họ đều nói ta là người đó.
"Ngươi chỉ là một
cây lúa nước yếu ớt, làm sao có thể là Thủy Dạng thượng thần chuyển thế, tuyệt
đối không có khả năng!" Sau khi Hồ Phỉ thét lên xong thì vội vã chạy đi,
một thân lông màu đỏ bóng loáng trơn mượt, dưới ánh mặt trời cực kỳ tỏa sáng,
mà sau khi hắn bay lên không, đám mây nhỏ dưới bốn chân, thoạt nhìn cực kỳ đáng
yêu.
Ta thở dài: "Không
nghĩ tới nguyên hình của Hồ Phỉ xinh đẹp như vậy, còn đáng yêu hơn so với dáng
vẻ của đứa trẻ nhỏ!"
Tử Tô cười cười,
"Miêu Miêu, đây đại khái thật sự là một đóa đào hoa của ngươi rồi."
Ta mơ hồ, "Đây là có
ý gì?"
"Kiếp trước kiếp
này, tuy rằng đều là ngươi, lại cũng không phải ngươi..."
"Ngươi đang nói cái
gì?" Tử Tô nói vừa xong một lượt, cái gì vừa phải mà lại vừa không phải,
ta rối bời không hiểu ra sao.
"Quên đi, ta cũng
không rõ mấy, dù sao đều là ngươi, không thèm nghĩ nữa ."
Nàng ấy không nói, ta
cũng im lặng.
Trong đầu linh quang chợt
lóe, ta nghĩ tới một vấn đề.
Nếu ta không là Thủy Dạng
thượng thần chuyển thế, sư phụ người còn có thể thích ta không?
Vấn đề này luôn luôn quấy
nhiễu ta, thẳng đến buổi chiều sư phụ đến thăm ta, ta phồng quai hàm hỏi người,
đổi lấy người khẽ hôn lên má ta.
"Ta thích nàng. Thủy
Dạng là nàng, Miêu Miêu cũng là nàng." Người mỉm cười, "Chỉ là nàng,
chỉ thế thôi."
Ta cảm thấy đôi mắt ta
đều muốn cong xuống chứa đầy ý cười...